Lê hoa hựu khôi phóng hoa lê lại nở
Chương 23 : Đó là một người phụ nữ không nên yêu h
Tôi mất đi khả năng lý giải cho hành vi của mình, chẳng phải mọi người hay nói sắc đẹp sẽ khiến thần hồn điên đảo sao, sự xinh đẹp của Kiều Tư Vũ làm tôi không có cách nào kháng cự, mà sau khi chia tay Lương Noãn Tình, trong một khoảng thời gian rất dài cũng không có ai thân cận tôi như vậy.
Trong hơi thở tất cả đều là mùi thơm nhàn nhạt thuộc về chị ấy, gương mặt của tôi nóng đến dọa người, giờ này phút này, tôi không có thời gian suy nghĩ cái gì là tình yêu, là trách nhiệm, mọi việc cứ như thế, tư tưởng cùng thân thể đều bị dục vọng chi phối, không để lại một tia lý trí nào.
Tôi quỳ gối trên ghế sa lon, cẩn thận từng li từng tí ôn nhu hôn lấy Kiều Tư Vũ, không có cảm giác chị ấy kháng cự, tay phải của tôi can đảm dọc theo cổ phủ lên gương mặt của chị, chị ấy không chống cự, cũng không đón ý chiều theo, tôi không có cách nào để biết được chị ấy đang suy nghĩ gì, càng không cần nghĩ đến, trong nội tâm của tôi giống như có một ngọn lửa không cách nào dập tắt, khiến cho tôi khát khô, tôi kìm lòng không được cùng vành tai và tóc mai chị ấy chạm vào nhau, không ngại ngùng hôn môi chị, đầu lưỡi lần lượt phớt qua cánh môi mềm mại, cánh tay kia nhịn không được xoa lên vòng eo mảnh khảnh bên dưới, hai tay chị ấy cũng từ từ từ phía sau vòng quanh cổ tôi, khẽ mở đôi môi bắt đầu đáp lại, máu của tôi trong chớp nhoáng sôi trào, toàn bộ người giống như bị đốt lên.
Chúng tôi thuận thế ngã xuống ghế sô pha, ôm nhau mà hôn hít, chị ấy dần dần bỏ qua cái rụt rè ban đầu, có một khắc, khi tôi buông chị ấy ra, từ trên cao nhìn xuống, cùng chị bốn mắt nhìn nhau, lại phát hiện trong mắt của chị toát ra một chút bi thương, tôi hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó chị ấy nhắm mắt lại, tay chuyên chú nắm chặt cổ áo tôi, dường như đã dùng hết khí lực toàn thân, khiến cho tôi không thể không áp xuống, chị ấy sau đó trở nên càng thêm chủ động mà cuồng dã, cùng tôi kịch liệt ôm hôn, tôi lại một lần nữa nhắm mắt lại, trong đầu thoáng chốc hiện lên một cái ý niệm, chị ấy lúc trước nói rằng mình không tốt, rất mệt mỏi, hẳn là thật, chị ấy đêm nay đang có tâm sự.
Nhưng mà, cái ý nghĩ này rất nhanh sau đó đã bị thủy triều dục vọng bao phủ.
Tôi không nhớ rõ ai là người rời ghế sô pha trước, chúng tôi một đường từ phòng khách hôn đến phòng ngủ, quần áo, đồng hồ, vòng cổ từng món từng món bị quăng xuống, Kiều Tư Vũ thuận tay tắt đèn, kéo theo tôi cùng ngã xuống mặt giường lớn thoải mái dễ chịu kia. Dục niệm trong bóng đêm giương nanh múa vuốt, tất thảy càng trở nên không kiêng nể gì cả, thân thể dây dưa lẫn nhau dẫn theo chút ít đổ mồ hôi, tiếng hít thở hỗn loạn luẩn quẩn bên tai, làm cho người điên đảo cuồng loạn, trong cả quá trình, chúng tôi không nói với nhau câu gì, lúc tôi muốn đi vào thân thể chị ấy, chị ấy bỗng nhiên bắt lấy tay của tôi, khẽ thầm thì: "Nhẹ nhàng một chút."
Ngữ khí của chị vô cùng mềm dịu, vô cùng ngoan ngoãn, còn mang theo một chút ngượng ngùng, khiến cho tôi như nghe được tiên khúc, đây không phải là Kiều Tư Vũ tôi biết, cũng không phải, tôi rất vui khi được thấy một Kiều Tư Vũ như vậy.
Không biết có phải là do tôi độc thân quá lâu rồi, cơ thể và linh hồn trở nên vô cùng trống rỗng, hay là vì tuổi tác, tôi vẫn còn đang rất trẻ tuổi, hoặc cũng có thể vì chị ấy sẽ khiến cho người ta khát vọng gấp bội có được. Đêm đó, tôi không biết mệt mỏi ở trên người chị tiêu xài hết tinh lực cùng dục vọng của mình. Trải qua nhiều năm yêu đương cùng Lương Noãn Tình, tôi đã sớm biết ở trên giường lấy lòng một người cùng giới tính là như thế nào, Kiều Tư Vũ cũng không chán ghét sự tham lam của tôi, chị ấy rất săn sóc, tôi nhạy cảm cảm nhận được điểm này, lại càng mừng thầm.
Tôi không biết cuối cùng là lúc nào thiếp đi, tôi chỉ biết mình rất mệt mỏi, tôi cũng nhớ rõ, trước khi chìm vào giấc ngủ thật say, tôi còn giãy giụa nhẹ nhàng hôn lên trán Kiều Tư Vũ.
Như thường lệ, đồng hồ báo thức đúng bảy giờ báo tôi tỉnh dậy.
Đây là một buổi sáng bất thường, tôi mở to mắt, nhìn quanh căn phòng lớn lạ lẫm xinh đẹp, trên gối đầu, tựa hồ còn lưu lại một ít dư hương, nhưng người đêm qua đã mất đi tung ảnh, những hình ảnh còn lưu tại trong đầu tôi, dường như chỉ là những mộng cảnh vụn vỡ.
Tôi ngồi xuống, ngơ ngẩn ôm lấy chăn màn, lúc quay đầu, lại phát hiện quần áo của mình đã được xếp chồng chỉnh tề đặt ở trên đầu giường, tôi thuận tay mặc quần áo, sau đó vài phút, tôi đem toàn bộ căn phòng này dò xét một lần, phòng tắm, phòng thay quần áo, phòng khách, phòng bếp, sân thượng... Tôi không biết vì sao mình lại khát vọng cái thân ảnh duyên dáng kia hiện ra trong tầm mắt, tôi chỉ cảm thấy lòng mình vắng vẻ, giống như chỉ có trông thấy được chị, buổi sáng này mới tính là một buổi sáng viên mãn.
Thế nhưng, chị ấy hiển nhiên đã đi ra ngoài.
Chị ấy phải đi làm, công ty của chị ấy cách đây khá xa, tôi tự an ủi chính mình, thế nhưng lại không từ bỏ ý định đi qua tủ đầu giường rồi từ dưới gối lật lên xem xét một lần, sau đó lại kiểm tra một chút điện thoại di động, có lẽ tôi hy vọng có thể trông thấy một tờ giấy, hoặc là một cái tin tức nho nhỏ gì đấy, nhưng lại hoàn toàn không có, cái gì cũng không có.
Tôi không thể cứ tiếp tục ngẩn người vậy, yên lặng sửa sang lại căn phòng cho thật tốt, tôi rửa mặt, ăn điểm tâm, rồi thay đồ đi bộ đi làm.
Trọn vẹn cả một ngày, tinh thần tôi có chút gì đó hoảng hốt, chỉ cần rảnh rỗi, tôi sẽ nhớ đến một đêm kích tình cùng Kiều Tư Vũ, có được một người phụ nữ ưu tú như vậy, khiến cho nội tâm tôi kiêu ngạo thêm biết bao nhiêu, mà nghĩ đến một ít hình ảnh thiếu nhi không nên thấy, tôi sẽ xấu hổ tim đập mạnh. Thế nhưng, tôi càng nghĩ nhiều hơn về mối quan hệ của chúng tôi, chúng tôi chưa từng nói thích nhau, lại vẫn chưa hiểu rõ về nhau, chưa đủ quen thuộc về tính cách mà đã sớm quen thuộc về thân thể. Không nên như vậy, nội tâm tôi có chút tự trách, thế nhưng lúc ấy tôi thật sự là tẩu hỏa nhập ma, không có cách nào khống chế chính mình.
Một buổi sáng, chị ấy âm thầm rời đi khiến cho nội tâm tôi có chút thất vọng, cũng có một ít bất an, loại tâm tình này một mực bao phủ lấy tôi.
Buổi trưa, tôi càng nghĩ nhiều hơn, soạn một cái tin nhắn để nhắn qua: "Hôm nay chị có việc bận à? Ăn gì chưa?"
Nhắn tin xong, tôi vẫn mong chờ hồi âm, buổi chiều mỗi khi sau một tiết tan học, chuyện đầu tiên tôi làm chính là lấy điện thoại ra nhìn, có mấy tin nhắn, là tin nhắn hài hước của Khương Quyền, là tin nhắn quan tâm dài dằng dặc của Hoa Miêu, chỉ riêng của Kiều Tư Vũ là không thấy.
Mấy tuần tiếp theo, tôi tiếp tục nhắn tin cho Kiều Tư Vũ, nhưng một cái rồi lại một cái, giống như ném đá vào biển rộng, một bóng dáng hồi âm cũng không thấy.
Vào một đêm mưa gió mịt mù, tôi rốt cuộc nhịn không được nữa, gọi cho dãy số kia, nhưng chỉ nhận được giọng nói lạnh như băng hồi đáp "Thực xin lỗi, số máy điện thoại này hiện tại đã đóng". Thời điểm đó, tôi giống như người bị xối cho một gáo nước lạnh, lòng trở nên nguội lạnh.
Về sau, tôi cũng không thử đi liên hệ với Kiều Tư Vũ nữa, đương nhiên, chị ấy cũng không xuất hiện lại trước mặt tôi.
Thời gian khó lưu lại kỷ niệm, mặc kệ vui vẻ, hay vẫn là bi thương. Trong lúc bất tri bất giác, mùa thu dần trôi đi, mùa đông đúng hạn tới, thời tiết thay đổi, đã có chút rét lạnh rồi.
Lòng tôi cũng biến hóa giống như khí trời, trời ngày một lạnh, nhưng lý trí lại càng thông suốt. Tôi sẽ không để mình nhớ về cái buổi tối kia, tôi nghĩ, đêm đó Kiều Tư Vũ chẳng qua là tâm tình không tốt, thế nên mới muốn tìm một cách để phát tiết, hoặc là, chuyện kia chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi nho nhỏ trong thế giới của người trưởng thành. Mà đối với tôi, đó chỉ là hoa trong kính, trăng dưới đấy nước, một cuộc tình hư ảo trong mơ mà thôi.
Tôi cảm thấy mình không nên thất lạc khổ sở, suy cho cùng, mình là gì của nhau tình nhân? Chẳng phải. Tôi cũng có mất gì đâu, cũng không có tổn thất gì cả, từ một phương diện nào đó, còn có thể xem như có lời nữa.
Không phải sao? Lấy vẻ ngoài xinh đẹp, thân phận, khí chất của Kiều Tư Vũ, hẳn người muốn cùng chị ấy lên giường phải xếp thành một cái hàng dài không thấy đuôi.
Tâm tình một khi đã hồi phục lại, ý niệm chuyển nhà lúc trước manh nha trong lòng cũng biến mất. Một là tìm phòng ở mới dọn nhà rất phiền toái, đám người Hoa Miêu mà biết thể nào cũng sẽ hỏi lung tung. Hai là cảm thấy thời điểm này dọn nhà, ngược lại không ổn, sẽ lộ ra trong nội tâm tôi có gì đó, tôi quyết định để sau hãy nói, chị ấy vẫn là chủ nhà, tôi vẫn là người thuê nhà, quan hệ đơn giản như vậy, tôi sẽ vẫn chuyển tiền vào thẻ. Nếu như thật sự muốn chuyển đi, tôi cũng sẽ chờ đến kỳ nghỉ đông rồi hãy nói.
Vào buổi sáng cuối tuần, tôi ỷ lại trong chăn, hỗn loạn, nửa ngủ nửa tỉnh. So với trước kia, tôi gần như trở nên lười biếng hơn rất nhiều, chẳng muốn đặt kế hoạch cho thời gian rảnh rỗi, ngày nghỉ sẽcó đôi khi ngủ đến hôn thiên ám địa. Hôm nay tôi vốn định là như thế, thế nhưng lại bị Khương Quyền 9 giờ hơn gọi điện thoại đến, cậu ta nói đang ở trường tôi, rủ tôi đi chơi bóng, dưới sự thúc dục của cậu ta, tôi không thể không tâm bất cam tình bất nguyện rời giường.
Vào mùa đông ánh mặt trời ấm áp mà ôn hòa, vẩy lên người ra cảm giác thoải mái không nói nên lời, hai tay tôi cắm ở trong túi áo khoác, nhàn nhã đi qua khuôn viên đại lộ, đi tới sân bóng, ngưng mắt nhìn, Khương Quyền cùng mấy học sinh đang ở trong sân bóng rổ chạy nhảy, Tôn Oánh đứng ở bên cạnh quan sát sự tình trong sân đấu, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú mà ôn nhu của cô ấy, khó có thể phủ nhận, bộ dạng Khương Quyền mặc quần áo chơi bóng nhìn rất tuấn tú.
Tôi bỗng nhiên có chút hâm mộ, hai người này, có thể xứng đôi như thế, điềm mật, ngọt ngào như vậy.
"Khục." Tôi khẽ ho nhẹ một tiếng.
Tôn Oánh nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ: "Nhất Nặc, cậu đã đến rồi."
"Ừ." Tôi vừa ngồi xuống ghế dựa vừa thở dài thật dài: "Ngày nghỉ tốt đẹp như vậy, hai người không ở nhà mà ôm nhau ngủ, lại lôi người khác từ trong chăn lăn ra cùng là thế nào."
Tôn Oánh vỗ nhẹ vai tôi: "Nhất Nặc, cậu bây giờ đủ lười rồi nha! Không phải cậu rất có hứng thú với các môn vận động à?"
Tôi lười biếng nói: "Giờ là đông rồi, lạnh, tớ lười vận động."
"Bạn học Tiêu, mùa đông dễ nuôi mỡ, càng phải rèn luyện chăm chỉ."
"Hề, tớ không tập thể dục, người vẫn thế, cái này gọi là trời sinh không béo đọ."
"Sướng vậy người!" Tôn Oánh trợn mắt nhìn tôi, lại hỏi: "Cậu thật đúng là không nể tình, hôm đó Kiều Hãn Vũ mời chúng ta đi ăn cơm, bọn họ thay nhau gọi điện thoại cho cậu, cậu còn không chịu tới."
"Hôm đó là tớ không khỏe, bị cảm cúm nên phát sốt đó chứ."
"Hả? Sao cậu không nói cho bọn mình biết?"
"Bệnh nhẹ ấy mà, uống thuốc xong là khỏi, nói cho các cậu cũng có để làm gì đâu?"
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Khương Quyền đã nhìn thấy tôi, tôi phất phất tay với cậu ấy, cậu ấy lại đem quả bóng rổ ném tới, đầu đầy mồ hôi chạy lại: "Nhất Nặc, ra sân đi!"
Tôi cười cười lắc đầu: "Thôi, tớ nhìn bà xã cậu ngồi một mình ở chỗ này, cô đơn lạnh lẽo như tuyết ấy, tớ cùng cô ấy tâm sự, đợi chút nữa thì chơi."
"OK!"
Cậu ta nở nụ cười sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng noãn, quay người lại chạy về chính giữa đội bóng. Tôi và Tôn Oánh nhìn theo, thấy thân hình cậu ta linh hoạt, ở trên sân bóng cùng người vờn nhau, bỗng nhiên giống như ảo thuật gia từ trong tay người khác đoạt lấy quả bóng rổ, lượn quanh sân chạy nửa vòng, sau đó nhảy lên một cái, quả bóng ở trên không trung quét thành một đường vòng cung xinh đẹp, vô cùng chuẩn xác đi vào vòng rổ.
"Hay lắm!"
Tôi không nhịn được hô to một tiếng, quay đầu lại nhìn Tôn Oánh, đã thấy trên gương mặt thanh tú của cô ấy tràn đầy vẻ vui sướng kiêu ngạo. Tôi cười, nhưng trong lòng trầm ngâm, đợi tâm tư cô ấy từ trên người Khương Quyền thu hồi lại, tôi nhẹ giọng mở miệng: "Tôn Oánh, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Cô ấy cười hỏi tôi: "Làm sao nào?"
"Nếu như... Nếu như có một cô gái, cùng một người khác, khục, cùng một chàng trai có chút mập mờ, sau đó bọn họ xảy ra quan hệ thân thể." Tôi cẩn thận sắp xếp từ ngữ, cũng cố hết sức che đi sự chột dạ của mình: "Sau đêm đó, cô gái kia không liên lạc với chàng trai đó nữa, cũng không đáp lại tin nhắn của anh ta, điện thoại cũng tắt máy, cậu cảm thấy, cô gái kia đang nghĩ gì?"
"Cái gì?" Tôn Oánh kinh ngạc: "Chuyện của ai vậy?"
"Bạn học trước ấy mà." Tôi bịa chuyện, giang tay lộ ra một cái vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cậu ta bảo tớ là nữ, sẽ hiểu được tâm tư phụ nữ, cho nên mới xin chỉ dạy, tớ cũng không biết nên nói thế nào."
"Hai người đó quen nhau lâu chưa? Có thân thiết không?"
"Không, cũng mới quen thôi, căn bản còn không rõ lắm tính cách của nhau."
"Có lẽ, cô gái kia lúc ấy bị chuyện gì đó kích thích, cho nên phóng túng chính mình, hoặc là định trả thù một người nào đó, về sau đã hối hận, liền lựa chọn không liên lạc lại." Tôn Oánh suy nghĩ một chút, nhíu lông mày phân tích: "Hoặc là, đối với cô ta, đây chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, cùng loại với tình một đêm gì gì đó. Nói tóm lại, mình không cảm thấy cô ta yêu bạn học của cậu, cậu nên khuyên người bạn kia hết hi vọng đi, dễ lên giường với nhau như vậy, sau đó lại tuyệt tình như vậy, tuyệt đối không nên yêu."
"Thế à?"
Tôi miễn cưỡng cười, ngơ ngác nhìn bầu trời xa xăm, một lúc sau mới hạ giọng nói: "Thì ra cậu cũng cho là như vậy?"
- -------------------
Đại khái thì đầu tháng sau m đi công tác khoảng 3-4 tháng gì đấy, dự cũng không có tg edit, nói chung thì bộ này bản QT cực kỳ dễ đọc, ai muốn đọc trước có thể thử, còn đâu m cũng ko định drop cái gì, bh có tg thì sẽ edit tiếp nhé:)
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
187 chương
71 chương
123 chương
47 chương
431 chương