Được đưa vào động phòng không có nghĩa là phu phu mới cưới lập tức có thể làm chuyện mình muốn làm. Bùi Thanh Hoằng thân là tân lang nên phải ra ngoài tiếp đón thân nhân cùng đám trẻ nháo không ngừng, rồi lại phải đi một vòng xã giao bồi rượu khách khứa. Tuy nhiên hắn là Nhị công tử Bùi gia, lại còn là Thượng thư bộ Công nên mọi người cũng không dám chuốc rượu quá nhiều. Phải đợi đến lúc phụ mẫu bắt Bùi Thanh Dật và Bùi Thanh Lân ra thay thế, lúc này Bùi Thanh Hoằng mới có thể thoát thân, im lặng đóng cửa phòng lại.
Chỗ nào của Bùi phủ cũng vui mừng cả, thấy nhưng phòng hắn còn vui hơn. Ngoại trừ dán chữ song hỷ màu đỏ ngoài cửa sổ, sáng nay mấy tấm rèm trong phòng hắn không phải màu tối cũng là màu thanh nhã, vậy mà bây giờ tất cả đều biến thành đỏ thẫm. Khăn trải bàn cũng được đổi thành màu đỏ xinh đẹp, cặp lồng bày phía trên cũng mang màu đỏ, điểm tâm là bánh hoa đào được những hỷ bà có chuyên môn trong thành làm ra, còn có trứng gà đỏ cùng nến đỏ đã được đốt một phần tư.
Cũng may trong lư hương kia là nhang đàn hương giúp nâng cao tinh thần, hắn uống rượu cũng không tính là nhiều, không đến mức ngủ say như chết làm hỏng bét đêm động phòng hoa chúc cùng đối phương.
Bùi Thanh Hoằng bỏ bông hoa đỏ thẫm trên ngực mình xuống bàn, lại uống thêm một ngụm nước trà để tự cổ vũ bản thân mình. Bởi vì không phải nữ tử nên không cần hỷ bà tới làm thả lỏng tâm tình, cũng không có người tới kiểm tra trinh tiết nhà gái. Thế nhưng không có hỷ bà tới làm sinh động bầu không khí, hắn lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Cũng không biết có phải vì trong phòng chỉ toàn màu đỏ hay không, hắn cảm thấy chính mình có chút khó thở, ngay cả thê tử cũng một thân hỷ phục đỏ au. Bùi Thanh Hoằng cẩn thận vén khăn voan trên đầu đối phương lên rồi khe khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Gương mặt dưới khăn voan thật sạch sẽ, đương nhiên bởi vì thành hôn nên vẫn trang điểm một lớp nhàn nhạt, nhưng gần như nhìn không ra chút dấu vết nào của son phấn. Nhìn chung mà nói, so với bức họa và nam nhân trong trí nhớ của hắn thì cũng không khác nhau là mấy.
Trong trí nhớ của hắn, gương mặt của đối phương trắng trẻo hơn hầu hết mọi người, cũng không phải là loại trắng khỏe mạnh trời sinh, mà giống kiểu người thường xuyên không thấy ánh mặt trời. Đương nhiên da mặt và cổ y là cùng một màu nên hắn không cần lo đến chuyện đối phương trét cả tấn phấn lên mặt.
Trên mặt Lan Mân cũng có thêm chút huyết sắc, làn da trắng trẻo hồng hào, bộ dạng phục tùng im lặng rũ mi, tư thái này thật giống với hình ảnh đại ca hắn an tĩnh đọc sách hồi nhỏ, thực đem lại cho người khác một loại cảm giác an tâm.
Thế nhưng đại ca hắn không thích người khác quấy rầy khi đang đọc sách, Bùi Thanh Hoằng cảm thấy đại ca hắn trầm mê trong thế giới sách vở quá cũng không tốt. Rốt cuộc thì Lan Mân khi an tĩnh có sự khác biệt rất lớn với Bùi Thanh Dật.
Ít nhất khi nhìn vào sẽ không có cảm giác như mọt sách, ngược lại khiến người ta cảm thấy mặt mày như họa, tư dung như tuyết. Nói tóm lại, là bộ dạng khiến thói yêu thích cái đẹp của hắn bộc phát trỗi dậy. Dù khi nghĩ đến Bùi Thanh Dật hắn liền thấy mình héo đi không ít, nhưng thấy nam thê của mình thì thân thể hắn lại có một loại hưng phấn khó nói.
Đời trước Bùi Thanh Hoằng có bạn giường cố định nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc nói cho cha mẹ biết, tuy có đi thân mật nhưng không hề có ý định kết hôn với người ta. Nói đơn giản chính là kiểu quan hệ lên giường nhưng không nói chuyện yêu đương. Phải chân chính ngồi lên giường tân hôn, mặt đối mặt nhìn "tân nương" của chính mình, hắn mới một lần nữa nhận thức được bản thân thật sự đã kết hôn, hơn nữa tại thời điểm chết người này hắn không biết nên làm gì bây giờ.
Thổi tắt đèn cho dễ làm việc? Hay là bá vương ngạnh thượng cung, màu mè bổ nhào lên như mấy bộ phim truyền hình trong trí nhớ mơ hồ của hắn? Hay im lặng không nói một lời trực tiếp lột đồ thê tử? Hoặc đắp chung chăn nằm tâm sự thuần khiết với đối phương?
Mới chớp mắt một cái trong đầu Bùi Thanh Hoằng đã trăm xoay ngàn chuyển, nhưng cuối cùng ngoài thực tế hắn vẫn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang để trên đầu gối của đối phương, khiến nụ cười cứng ngắc trên mặt nhu hòa thêm một chút, nói một tiếng: "Không phải sợ."
Nói xong hắn liền ngẩn ra, cảm giác ngữ khí của mình như bọn buôn người, chuẩn bị bán nam thê nhà mình đi. Nhưng lời đã nói ra như bát nước bị hất đổ, loại thời điểm thế này nên nhanh mồm nhanh miệng một chút để cứu chữa lỗi lầm, không thể khiến hình tượng của mình sụp đổ được.
Vậy mà thực tế mắt Lan Mân cũng không lạnh đi chút nào, dù là Lan Mân hay Thái Thúc Lan đi chăng nữa thì đây cũng là lần đầu tiên y kết hôn, nên Lan Mân thật sự không cảm thấy Bùi Thanh Hoằng nói không đúng chỗ nào, chỉ ngẩng đầu lên nhìn tân trượng phu của mình.
Thực ra y cũng không biết nên nói gì, đành trả lời Bùi Thanh Hoằng: "Ta không sợ."
Thanh âm của Lan Mân thật khác so với tưởng tượng của Bùi Thanh Hoằng, hắn có thể nhỡ rõ ràng khuôn mặt của đối phương nhưng lại không nhớ nổi rốt cuộc thanh âm của y có phải như vậy hay không. Dù sao lần đầu gặp cũng là giữa một đám người huyên náo, chung quanh ầm ĩ nên cũng có khả năng hắn đã nhớ nhầm.
Thanh âm của Lan Mân cùng thân thể của y thật không giống nhau. Người thoạt nhìn ôn nhã như ngọc nên hắn tưởng tượng ra loại âm thanh trong trẻo, nhưng thực tế giọng của y lại trầm thấp đến kinh ngạc. Có cảm giác hơi xa cách nhưng ngữ điệu rất dịu dàng, thanh âm cũng đặc biệt êm tai.
Nói xong lời này cả hai người đều khựng lại, nhất thời Bùi Thanh Hoằng cũng không biết nên nói gì cho phải, cảm giác thông minh tài trí của mình trong nháy mắt đều bị chó gặm cả rồi. Ánh mắt hắn lướt qua mớ long nhãn hạt sen đậu phộng trên bàn, đột nhiên đứng dậy đi đến cạnh bàn.
Hắn lấy bầu rượu trên bàn rót hai chén rượu, mình cầm một ly, đưa cho đối phương một ly nhỏ mới rót một nửa.
"Đầu tiên uống ly rượu giao bôi này, rồi ăn chút điểm tâm lấp bụng." Cả ngày hôm nay hắn đã bị bỏ đói đến lên không nổi rồi, có lẽ Lan Mân cũng vậy, nhưng nhà y lại có rất nhiều quy củ nên không thể hé răng nói nửa lời.
Lan Mân nhận chén rượu màu hổ phách kia chuẩn bị một hơi cạn sạch, Bùi Thanh Hoằng liền chặn tay y lại rồi vòng cánh tay qua, uống cạn chén rượu của mình rồi cười nhàn nhạt: "Rượu giao bôi hẳn là nên uống như vậy."
Lan Mân dừng lại một chút rồi cũng một hơi cạn sạch chén rượu của mình. Chờ y uống xong, Bùi Thanh Hoằng liền đưa một chiếc bánh hoa đào được làm tinh xảo cho y.
"Cảm ơn." Đối phương có vẻ rất khách khí, tiếp nhận bánh hoa đào trong tay hắn, có chút do dự, cắn một miếng nhỏ, thể hiện bản tính nhã nhặn.
Rượu giao bôi đã uống, bụng cũng đã lấp đầy, Bùi Thanh Hoằng đem các loại hạt sen đậu phộng trên giường hất xuống đất, thả rèm giường đỏ rực hai bên xuống.
Trong bầu không khí vô cùng hòa hợp, Bùi Thanh Hoằng cởi bỏ hết xiêm y phức tạp trên người Lan Mân xuống, hắn cố gắng khiến cho động tác của mình mềm nhẹ nhất có thể. Dù sao đối phương cũng chỉ là một tiểu công tử dòng dõi thư hương, lại không được sủng ái, y chính là loại tiểu bạch thỏ cần được che chở, khiến hắn tự nhiên muốn được chăm sóc y thật dịu dàng.
Lan Mân cứ ngồi như vậy ở chỗ kia, hàng lông mi dài che khuất ánh mắt âm u của y, không kháng cự cũng không chủ động. Bùi Thanh Hoằng thậm chí có thể ngửi được mùi thơm ngát trên người đối phương, vậy mà khi hắn mới cởi xiêm y được một nửa đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng mờ mịt, tay cũng vô lực rũ xuống, trực tiếp ngủ mất.
Truyện khác cùng thể loại
1435 chương
13 chương
12 chương
181 chương