Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng
Chương 35
[*] Lan cánh sen (cymbidium tortisepalum): một loại hoa lan trên cạn, mẫu hoa đa dạng, màu sắc phong phú.
//
<img data-original-width=805 data-original-height=1024 data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21604/3f2077df7b69a50ccd4c427b4fa5334d.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img data-original-width=805 data-original-height=1024 src="https://static.8cache.com/chapter-image/21604/3f2077df7b69a50ccd4c427b4fa5334d.jpg" data-pagespeed-url-hash=3601712263 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Các thủ tục đã được phía trên phê duyệt. Về việc quảng bá bưu cục, ngoại trừ tuyên truyền cơ bản của quan phủ, Bùi Thanh Hoằng giao toàn bộ những thú còn lại cho các thương nhân và mẫu thân Diệp thị. Toàn bộ quá trình thành lập bưu cục, tính từ lúc khởi công cho tới khi chính thức vận hành, được Bùi Thanh Hoằng chia thành các giai đoạn nhỏ giao cho những người khác trong bộ.
Trải qua bao ngày bận bù đầu ở bộ Công, Bùi Thanh Hoằng vui sướng vô cùng khi thấy kế hoạch của mình từ một mô hình phát triển nên như hiện giờ. Đặc biệt là những ngày gần đây, tốc độ tiến hành nhanh như tên bắn. Từ khi hắn thành công ký kết khế ước tới nay, chuyện bưu cục đã dần dần đi vào quỹ đạo.
Bùi Thanh Hoằng cũng không nôn nóng chuyện kiếm lời lãi. Dựa trên luật mới triều đình vừa ban bố, tính từ khi bưu cục chính thức hoạt động cho tới khi thu được lợi nhuận trên phạm vi nhỏ, hơn nữa là được toàn bộ bách tính Yến thành biết tới thì chí ít cũng phải mất ba tháng. Nếu mở rộng phạm vi lên toàn bộ Lam quốc thì cũng cần bốn, năm năm là ít.
Hắn không hy vọng rằng chỉ cần một miếng cắn này mình sẽ phát tài ngay lập tức. Quan mới nhậm chức cầm ba ngọn đuốc*, cây đuốc đầu tiên này bén lửa thực sự quá chậm. Trước khi bưu cục lộ ra tiềm năng chân chính, hắn muốn nhanh chóng nhen lửa ngọn đuốc thứ hai và thứ ba.
(Quan mới nhậm chức cầm ba ngọn đuốc: một cách ẩn dụ, người mới luôn phải làm một số điều có ảnh hưởng để thể hiện tài năng và lòng can đảm của mình. Thành ngữ này từng xuất hiện trong chương 10.)
Lần này Bùi Thanh Hoằng chuẩn bị bắt tay vào phương diện thủy lợi và đồn điền. Hắn mất sáu năm trời để từ một viên quan nho nhỏ thành Thượng thư bộ Công như hiện nay, công việc đều liên quan mật thiết tới thủy lợi, cũng từng trực tiếp chịu trách nhiệm việc trị lũ ở Kinh Châu, Kỳ Châu.
Hắn am hiểu thủy lợi, nhưng muốn kiểm soát lũ lụt thì cần phải thích nghi với điều kiện địa phương. Bùi Thanh Hoằng là Thượng thư bộ Công, đương nhiên không thể rời khỏi phạm vi quyền lực của kinh thành mà tới từng nơi trị lũ.
Còn về mảng ruộng đất, so với các quốc gia láng giềng, nông nghiệp của Lam quốc có thể gọi là cực kỳ tiên tiến. Khu vực khan hiếm nước phía Bắc Đại Lam cũng đang dốc sức mở rộng giếng ngầm theo lời đề nghị của những người đi trước. Kết hợp kiến thức hữu hạn về ruộng đất hắn có được từ đời trước cùng tình hình hiện tại của Đại Lam, biện pháp cải tiến duy nhất mà Bùi Thanh Hoằng có thể đề xuất là ruộng bậc thang cùng guồng nước.
Trên thực tế, Bùi Thanh Hoằng đã nghĩ đến việc đề xuất hai phương án này lên ngay khi mới chân ướt chân ráo vào bộ Công. Tuy nhiên, thứ nhất là hắn vẫn chưa khảo sát các nơi, thứ hai là Thượng thư bộ Công lúc bấy giờ lo rằng thành tích sẽ bị kéo xuống. Bởi vậy bản vẽ ruộng bậc thang và guồng nước bị ấn xuống tập hồ sơ dưới cùng trong phòng hắn, mãi tới bây giờ mới được trông thấy ánh sáng mặt trời lần nữa.
Nhớ lại những tháng ngày khổ cực ở Kỳ Châu, Bùi Thanh Hoằng liền dùng hết thảy thời gian rảnh trong ngày để cải tiến hai thứ này. Sau khi bốn, năm cái sọt rác đầy những bản phác thảo bỏ đi, cuối cùng hắn cũng sửa ra thành phẩm khiến mình hài lòng.
Sửa sửa chữa chữa suốt mấy ngày dài, tuy Bùi Thanh Hoằng không nhiệt tình như lúc mới cưới nhưng cũng không hề lạnh nhạt qua quít với Lan Mân.
Trong số những bữa cơm được đưa tới phòng hắn mỗi ngày, hơn phân nửa là những món ăn yêu thích của Lan Mân. Nếu phát hiện ra đối phương bị nhiệt miệng, hắn sẽ lập tức sai hạ nhân pha một chén trà kim ngân thanh nhiệt. Dù có bận bịu đến mấy, ít nhất hắn cũng sẽ giúp y chỉnh lại y phục.
Bùi Thanh Hoằng luôn luôn cực kỳ dịu dàng và ân cần với những người thân của mình. Do phụ mẫu đằm thắm, phụ thân đã có Diệp thị kề bên chăm sóc chu đáo, nên thông thường hắn chỉ có thể bày tỏ sự quan tâm bằng lời nói.
Khi Bùi Thanh Hoằng và Bùi Thanh Dật còn ở chung viện, hắn từng dọn dẹp không ít mớ rắc rối mà anh gây ra. Lúc Bùi Thanh Lân còn nhỏ, mỗi khi sinh bệnh cũng đều có Nhị ca ở bên cạnh chăm sóc. Sau khi huynh đệ ba người phân viện ở riêng, Bùi Thanh Hoằng không thể quan tâm tận tình như trước, nhưng huynh đệ vẫn thân thiết vô cùng.
Bây giờ hắn đã có nam thê của mình, sự chu đáo này chuyển hết lên Lan Mân một cách vô cùng tự nhiên. Trong phòng ngủ, một nửa không gian được bố trí theo sở thích của hắn, còn nửa kia là phong cách Lan Mân thích.
Lúc Lan Mân mới gả vào, hai người cũng khó tránh khỏi cãi vã nhỏ nhặt. Bởi vậy, sau nhiều lần thấy đối phương cau mày, Bùi Thanh Hoằng sẽ nói chuyện với Lan Mân rồi khắc thật kỹ những chi tiết này vào đầu.
Đương nhiên hắn không thể luôn luôn là người nhẫn nhịn, cũng có những lúc cần đối phương nhường một chút. Khi ấy hắn sẽ thẳng thắn với đối phương. Ngoại trừ lần thú nhận nọ của Lan Mân, hầu như hai người không hề có mâu thuẫn gì.
Hôm qua, lúc Bùi Thanh Hoằng ngồi vẽ trong phòng ngủ đã nhất thời kích động, vung tay hất đổ chậu hoa lan đối phương nuôi trên bệ cửa sổ. Ban đầu hắn định tìm một cái chậu khác trồng lại, ai ngờ thân cây đã bị mảnh sứ vỡ cắt thành hai khúc.
Hắn cầm thân lan đi tìm người làm vườn trong phủ, nhưng đối phương lại lắc lắc đầu: "Xuân kiếm, lan huệ, lan hàn, lan bốn mùa, mặc lan đều có cả, nhưng trong phủ không có loại lan này. Nhị công tử tìm thấy lan cánh sen này ở đâu?"
"Rất quý báu sao? Đây là hoa lan vô tình mua được ở chợ hoa và chim cảnh thôi mà." Trong nhà chỉ có Bùi Thanh Dật thích mấy thứ thanh nhã kiểu này, thông thuộc các giống hoa cỏ như lòng bàn tay. Còn Bùi Thanh Hoằng chỉ có thể nhận biết hoa màu của cây lương thực, biết đây là hoa lan nhưng hỏi hắn đây là loại nào thì mù tịt.
Người làm vườn liền cười rộ lên: "Đây là giống hiếm thấy đáng giá ngàn vàng, hơn nữa lại được dưỡng đẹp như vậy, dù là vương công quý tộc chăm cũng chưa chắc đã đành lòng bán. Sao có thể tùy tiện tìm thấy ngoài chợ chứ, Nhị công tử thật biết nói đùa."
"Nhưng người mang hoa này về nói vậy mà." Hắn còn định hôm sau sẽ mua cây mới về thay. Nghĩ nghĩ mội hồi, Bùi Thanh Hoằng lại xoay người đem cây lan kia về, ngày mai hỏi Bùi Thanh Dật kĩ hơn vậy.
Có điều hắn vừa mới quay đi, người làm vườn đã gọi lại: "Chờ đã Nhị công tử, chỉ sợ là người dưỡng cây lan kia mua được từ chợ hoa và chim cảnh ở ngoại thành. Ở đó có một nam nhân tính tình kỳ quái, thỉnh thoảng sẽ bán vài giống cực kỳ trân quý. Nếu có duyên, ông ấy sẽ bán với giá rất thấp, nếu vô duyên, dù có biết hàng, trả giá cao đến mấy ông cũng không bán. Nếu Nhị công tử muốn mua một chậu lan cánh sen mới, có thể đến đó tìm thử xem."
Bùi Thanh Hoằng dừng chân một chút, cuối cùng vẫn đổi chậu cho cây lan tả tơi rồi mới rời đi. Hôm sau hắn ghé qua viện Hàn Lâm một chuyến, kết quả bị Bùi Thanh Dật ra sức chỉ trích: "Đây chính là hoa lan cánh sen, bổng lộc một năm của ta cũng mua không nổi, thế mà ngươi lại nỡ lòng hất xuống đất thành thế này! Ngươi đây là muốn nương phá sản đúng không? Đây là lan cánh sen đó, thực sự là phung phí của trời, phung phí của trời!"
Bùi Thanh Hoằng đăm chiêu: "Vậy bổng lộc một năm của ta có bù được một chậu lan này không?"
"Lương thưởng của ngươi thì chắc là có thể. Nhưng đây là bảo bối ngàn vàng hiếm thấy, có thể đo bằng tiền bạc sao?" Bùi Thanh Dật mang dáng vẻ tiếc nuối không thôi, biểu cảm đau đớn tột cùng này không hề hợp với gương mặt tuấn nhã chút nào.
Giọng điệu của Bùi Thanh Hoằng thần thần bí bí: "Bảy năm trước có một nghiên mực của cha bị ai đó đập nát, đó cũng là nghiên mực phụ thân đại nhân yêu thích nhất, đáng giá ngàn vàng. Quan trọng nhất chính là ý nghĩa của của nó, đó là món quà mẫu thân tặng người vào sinh nhật mừng thọ bốn mươi tuổi. Nếu cha tìm ra kẻ đầu sỏ, đừng nói là một chậu lan cánh sen..."
Bùi Thanh Dật lập tức thay đổi thái độ: "Cái nghiên mực kia của cha bị đuôi mèo hất ngã! Thực ra lan cánh sen cũng không khó tìm như ta nói, trong nhà Mã viên ngoại cùng ông chủ Lý kinh doanh hội họa thư pháp đều có, hơn nữa không chỉ có một chậu. Có điều bọn họ đều là người cực kỳ yêu hoa lan, muốn họ chịu bán cũng hơi khó."
"Ta cũng không định tới đó mua. Muốn hỏi ngươi một chút, có phải ở chợ hoa và chim cảnh ngoại thành có một nam nhân kỳ quái, thi thoảng sẽ bán mấy giống cây quý hiếm, nếu là người có duyên sẽ ra giá rất thấp hay không?"
Bùi Thanh Dật lắc đầu: "Ngươi cũng biết mà, do phải biên soạn Đại Lam xuân thu sử nên đã lâu rồi ta không đi chợ hoa. Trước đây ta chưa từng thấy người bán hoa giá rẻ, có điều thực sự có kiểu người cổ quái như vậy. Nhắc mới nhớ, trước đây quả thực ta từng gặp một người bán chim cảnh giá rẻ. Cũng là giống hiếm có, nghe có vẻ giống người ngươi nói."
Nói chung là thực sự có người như vậy. Bùi Thanh Hoằng định mua cho đối phương chậu hoa giống như đúc để đền tội, nhưng nếu thật sự không mua được, có lẽ hắn chỉ cần xin lỗi chân thành. Lan tuy hiếm vẫn là hoa cỏ vô tri, huống hồ, Bùi Thanh Hoằng đối với y lại là phu quân chung chăn chung gối... Mà hắn còn nhớ hình như với cây lan này, đối phương chưa từng tỏ ra ý đặc biệt yêu thích.
Hôm nay, sau khi trở về từ bộ Công, hắn nhanh chóng thay quan phục, vội vã sai người đánh xe tới chợ hoa và chim cảnh. Nơi này cách rất xa trung tâm kinh thành náo nhiệt, vậy mà lại đông người hơn hắn tưởng. Lúc dạo quanh, hắn may mắn bắt gặp một ông lão gầy gò mặc y phục đen tuyền bán hoa lan, xung quanh ông có không ít người. Bùi Thanh Hoằng dựa vào cổ cao chân dài của mình, trông thấy sạp hoa phía xa xa của ông lão bày một chậu mặc lan, và một chậu lan cánh sen tươi tốt vô cùng.
Thế nhưng từng người từng người tiến lên hỏi giá, mí mắt của ông lão đều không thèm chớp: "Không bán!" Có vài người thì ông ngẩng đầu, sau khi nhìn mặt lại lắc: "Không bán!" Mấy chục người đi qua, ông lão chỉ chịu bán chậu mặc lan, hơn nữa còn lấy giá cao vô cùng. Giao dịch trực tiếp, một ngân phiếu lấy một chậu hoa. Nhưng chậu lan cánh sen còn lại, ông nhất quyết không chịu bán.
Mọi người đều biết ông lão tính tình cổ quái, chợ hoa đông đúc, những người bị từ chối lần lượt quay lưng rời đi. Nhưng cũng có những người chưa chịu từ bỏ ý định, nghỉ chân si mê nhìn chậu lan như thể đang tha thiết ngóng trông tình nhân.
Bùi Thanh Hoằng đợi người vãn đi rồi bước tới trước mặt ông lão, dò hỏi: "Chậu lan cánh sen này giá bao nhiêu?"
Ông lão ngẩng đầu, miệng giật giật chưa kịp nói, đột nhiên một giọng nam hung hãn lại có chút quái dị vang lên: "Cái kia bao nhiêu tiền, chủ nhân của chúng ta muốn nó!"
Bùi Thanh Hoằng đứng dậy. Người vừa lên tiếng là một nam nhân vóc dáng nhỏ bé, tóc nâu quăn tít, con ngươi xanh lam. Phía sau gã là một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc vàng rực rỡ, con ngươi xanh biếc như đá mắt mèo, mũi cao thẳng tắp, thân hình mảnh khảnh, tuy nhiên vẫn thấp hơn hắn một chút.
Y phục của đối phương rất có phong vị phương xa. Bùi Thanh Hoằng suy nghĩ một hồi, hẳn là hai người này tới từ vương quốc Sybith, mới tới dịch trạm mấy ngày trước. Ngày mai họ sẽ tới điện Kim Loan yết kiến.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, ông lão bán hoa lan đã lên tiếng trước: "Ta đã bán hoa lan này cho vị khách đây rồi."
"Hắn trả bao nhiêu, chúng ta có thể trả gấp đôi." Gã tùy tùng tóc nâu kia đáp lời.
"Hoa này ta muốn bán cho ai thì chắc chắn sẽ bán cho người đó. Lão phu tự có quy tắc của lão phu. Dù ngươi có ra giá bao nhiêu ta cũng không bán!" Nói xong ông lão liền nhét chậu lan vào lồng ngực Bùi Thanh Hoằng, tiêu sái xoay người rời đi.
Hắn vẫn chưa kịp trả tiền kia mà... Bùi Thanh Hoằng ôm lan trong lòng ngây người: "Ông ơi!" Hắn cất tiếng gọi chuẩn bị đuổi theo, nhưng đột nhiên có một chiếc trường đao nạm bảo thạch chặn ngay trước mặt: "Người có thể đi, nhưng hoa ở lại! Ngươi ra giá bao nhiêu, chủ nhân của chúng ta trả gấp ba!"
_______
(ノ≧∀≦)ノ Thế là truyện đã đạt 1k lượt đọc rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành với mình nha!
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
48 chương
51 chương
120 chương
121 chương
16 chương