Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng
Chương 16
Khi lâm triều, tiểu Hoàng đế ngồi ở long ỷ rực rỡ ánh vàng phía trên, Thái thượng hoàng nhiếp chính ngồi bên cạnh. Y vẫn kiên trì dùng mặt nạ kia che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Lúc trước khi Thái thượng hoàng ngồi ở ngôi vị hoàng đế kia, cũng không phải chưa từng có người nghĩ tới việc đeo chiếc mặt nạ giống y hệt, ngụy trang thành hoàng đế giả, kết bè phái cùng người chung quanh làm phản. Nhưng chiếc mặt nạ kia là do đích thân Tiên hoàng – cũng chính là phụ thân của đương kim Hoành Văn đế - ban cho Thái thượng hoàng, ngọc thạch nguyên bản dùng để mài ra mặt nạ cực kỳ hiếm thấy, thiết kế cũng vô cùng phức tạp.
Cho dù có tâm giả mạo nhưng lại không thể bảo người kia vẽ lại mặt nạ truyền xuống dưới, thuộc hạ bên cạnh Thái thượng hoàng cũng thật khiến người ta đau não. Muốn chứng minh có người giả mạo Thái Thúc Lan vô cùng dễ dàng, nhưng muốn chứng minh hắn là Thái Thúc Lan thì lại khó càng thêm khó.
Tuy Thái Thúc Lan còn trẻ tuổi, nhưng người hoàng thất quả thực ai cũng tài năng xuất chúng. Khi đối phương còn là Nhị hoàng tử không có cảm giác tồn tại đã được khen căn cốt hiếm thấy, về sau lại càng thấy y đúng là có trình độ võ học cao thâm.
Có thể nói Tiên hoàng quá cố đã một tay bồi dưỡng ra một hạt giống tốt, thủ đoạn tàn nhẫn, làm việc không bao giờ dây dưa dài dòng, đánh quân đánh giặc cũng tự mình ra tay. Trong trí nhớ của mọi người, không phải y vừa sinh ra đã mang mặt nạ, là bị thương do một lần đại hỏa trong cung nên mới dùng mặt nạ che đi gương mặt đáng sợ. Mà Nhị hoàng tử mang mặt nạ lớn lên tính cách càng thêm tăm tối, nhưng trên chiến trường lại tỏa sáng rực rỡ, chân chân chính chính bước vào triều thần, thậm chí là bước vào tầm nhìn của bách tính Lam quốc.
Lúc ấy trong mắt địch quốc, Thái Thúc Lan chính là sát thần trên chiến trường, hơn nữa nghe đồn y dung mạo xấu xí, dân gian tặng y biệt danh "Ngọc diện Tướng quân" nghe thực êm tai, nhưng nghe tới cái tên này thì trẻ con đang khóc cũng bị dọa nín.
Sáu năm trước, khi Thái Thúc Lan thượng vị tuy thật đáng ngờ, nhưng Tiên để chỉ để lại một đứa con nhỏ năm tuổi. Trong tay y lại nắm trọng binh, tuy nhiều phương diện vẫn khiến người ta hoài nghi nhưng Thái Thúc Lan vẫn thành công ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hơn nữa dùng thủ đoạn đanh thép, nhanh chóng củng cố triều chính.
Thế nhưng hai năm sau khi Thái Thúc Lan thượng vị, Lam quốc cũng coi như được củng cố tương đối, y lại chợt có ý nghĩ muốn lui vị.
Có người suy đoán bởi Thái thượng hoàng ái mộ chị dâu của mình là Hoàng thái hậu hiện nay nên mới lui khỏi ngôi vị hoàng đế. Cũng có người nói khi Thái thượng hoàng làm hoàng đế thực sự quá mất tự do, phải chịu hạn chế về nơi chốn không nói, còn phải tiếp thu hậu cung mà đại thần liều mạng nhét đầy nữ nhân cho y.
Theo ngôi vị từ trên xuống dưới, y treo danh hiệu Thái thượng hoàng nhưng vẫn làm việc của hoàng đế. Thanh danh tốt đều của y, còn thanh danh xấu lại đổ hết lên tiểu Hoàng đế không hiểu chuyện, muốn cưới người nào cũng không cần so đo bối cảnh gia thế phía sau, quả thực là sống thoải mái thống khoái nhất trên đời.
Có không biết bao nhiên tin đồn xôn xao về lý do Thái thượng hoàng thoái vị, nhưng đối với Bùi Thanh Hoằng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là, tiểu Hoàng đế đã dần dần lớn lên và không còn thỏa mãn với việc chỉ làm con rối nữa. Nhưng trong triều đình, dù Hoàng đế tuyên bố tự mình chấp chính cũng không có ai dám bỏ ngoài tai dù chỉ một câu của Thái thượng hoàng.
Tỷ như hiện tại, rõ ràng Hoàng đế đã sớm đến ngồi trên long ỷ, toàn bộ triều thần cũng đã đến đông đủ, nhưng Thái thượng hoàng vẫn chưa tới, như vậy thì không thể bắt đầu lâm triều.
Đến khi bá quan văn võ nghị luận đến sôi nổi, cuối cùng thì tiếng nói lanh lảnh của thái giám cũng vang lên: "Thái thượng hoàng giá lâm!"
Bùi Thành Hoằng nhìn biểu tình tiểu Hoàng đế chợt biến hóa, từ bất mãn nhanh chóng đổi thành lo sợ bất an nhưng lại tươi cười lấy lòng, còn giòn giã kêu lên một tiếng: "Hoàng thúc!"
Chờ Thái thượng hoàng ngồi vào chỗ của mình, thái giám lại the thé kêu lên: "Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều."
Một đám triều thần tranh nhau báo cáo, sau đó lại tranh luận rồi tranh luận như mọi ngày, nên bị bác bỏ thì bác bỏ, chuyện chân chính tấu lên lúc lâm triều quả thực không có nhiều, trừ khi có phạm nhân khiến người người tức giận, bằng không đa số mọi người đều trực tiếp dâng tấu lên Hoàng đế.
Đương nhiên đa phần tấu chương đều được đưa cho lục bộ, sau đó vào tay Thái thượng hoàng, được thông qua thì đưa xuống dưới thực thi. Chờ triều đình an tĩnh lại, thái giám đứng bên cạnh Hoàng đế lại lặp lại một lần câu: "Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều."
Bởi duyên cớ hôm qua, Bùi Thanh Hoằng vốn định lén đi gặp Thái thượng hoàng lại quyết định tốc chiến tốc thắng, đứng dậy ngay lúc lâm triều: "Khởi bẩm bệ hạ, thần Bùi Thanh Hoằng có việc khởi tấu."
Bùi Thanh Hoằng là quân thần thuần khiết, dù nói hay làm việc gì cũng không hại tới Hoàng đế, hơn nữa theo lời dạy dỗ của Thái hậu, mình có thể tín nhiệm người Bùi gia.
Tiểu Hoàng đế thấy gương mặt này liền cảm thấy thân thiết, không khỏi mở miệng: "Ái khanh có việc cứ nói." Nói xong tiểu Hoàng đế mới cảm thấy không ổn, thấp thỏm nhìn về phía Thái Thúc Lan ngồi bên mình, cảm giác được đối phương không có chỗ nào không vui mới dám nhẹ nhàng thở ra.
"Thần đề nghị, ta mở bưu cục ở Đại Lam."
"Bưu cục là cái gì?" Lập tức có người rỉ tai thì thầm với nhau.
Bùi Thanh Hoằng liền lấy bản kế hoạch và mô hình đã chuẩn bị cẩn thận từ trước trình lên, mở rộng bản vẽ ra đĩnh đạc mà nói: "Bưu cục có cùng công năng với trạm dịch, nhưng bình thường trạm dịch chỉ gửi đồ cho các quan văn ăn ở, còn bưu cục là dùng danh nghĩa của quan phủ mà gửi thư tín cùng kiện hàng vì bách tính. Nếu có thể liên hệ cùng thương nhân, cũng có thể gửi hàng hóa cho bọn họ..."
Ở Đại Lam, trên thực tế nhân dân đã có loại nghiệp vụ gửi đồ qua bưu điện, nhưng cũng không tính là hoàn thiện, phần lớn là do thương nhân lập nên, tính ổn định không cao, cũng không có chuyên môn cùng cửa hàng mặt tiền phụ trách. Còn Bùi Thanh Hoằng muốn phát triển toàn bộ nghiệp vụ bưu cục này lên, không chỉ ăn xong miếng thịt này liền thôi, sau này còn muốn làm nghiệp vụ tương ứng với chuyển phát nhanh.
Cơ chế quan lại Đại Lam tuy không được như cơ cấu chính phủ đời trước của hắn, nhưng cũng tương đối thanh liêm, đại bộ phận quan phủ vẫn có thể khiến dân chúng yên tâm. Bởi vì không thể trì hoãn quá nhiều thời gian, hắn dùng đại khái tầm nửa canh giờ nói rõ ràng ý kiến của mình vô cùng công phu, bao gồm cả bưu cục mang tới lợi nhuận tốt ra sao, kiện khẩn cấp và kiện bình thường thì thế nào... vân vân.
Nhưng hắn nói xong, có âm thanh tán đồng nhưng cũng có rất nhiều nghi ngờ.
"Người trẻ tuổi biết mạnh dạn đi đầu là chuyện tốt. Nhưng kinh phí đầu tư vào nghiệp vụ bưu cục này quả thực quá nhiều, hơn nữa để quan phủ được bồi dưỡng chuyên môn đi làm chuyện này, không những sai công vụ mà còn quá ngạo mạn." Đa phần quan viên Lam quốc đều không hề có tư tưởng phục vụ vì nhân dân, bất kể là sĩ thương công nông hay sĩ phu đều vĩnh viễn xếp trước.
"Đúng vậy, bưu cục này nghe đã thấy là tạo phúc cho bách tính, cũng không biết có thể thêm ít nhiều ngân lượng vào quốc khố hay không? Chạy khẩn tám trăm dặm làm hỏng không ít ngựa tốt, lãng phí biết bao nhiêu nhân lực vật lực, ý tưởng của Bùi thượng thư vẫn là đừng nên thực hiện thì hơn."
Đương nhiên cũng có âm thanh tán đồng Bùi Thanh Hoằng, chỉ là ở phía xa xa không vang dội bằng vị này. Bùi Thanh Hoằng liền lập tức công bố một loạt số liệu về lợi nhuận hình thức và lợi nhuận số lượng của bưu cục. Hắn còn nhấn mạnh thêm chỗ tốt ở mặt khác của bưu cục, cùng với tính khả quan của việc lưu hành tiền mặt trong tương lai. Đương nhiên vì muốn làm mọi người nghe hiểu nên hắn tận lực không dùng tới thuật ngữ chuyên nghiệp, biểu đạt bằng lời nói thông thường.
Thế nhưng bưu cục có thể thành hay không đều phải xem liệu có vừa ý người đang ngồi trên ngôi vị. Tiểu Hoàng đế tuổi tương đối nhỏ, thấy sắc mặt ngoại tổ phụ (ông ngoại) mình đứng đầu đủ loại quan lại không được tốt lắm, mở miệng nói một câu: "Trẫm cảm thấy việc bưu cục này vẫn là không..."
Còn chưa nói xong, một thanh âm khàn khàn mù mịt đã đánh gãy câu nói tiếp theo: "Trẫm đã xem xong đồ vật Bùi ái khanh trình lên rồi, đề nghị này thực không tồi."
Phía dưới ngay lập tức liền nghiêng về phía Bùi Thanh Hoằng: "Thần tán thành đề nghị của Bùi thượng thư."
"Thần tán thành!" "Thần cũng tán thành!"
Bùi Thanh Hoằng vốn đã chuẩn bị cho một hồi đại chiến sửng sốt một lúc, cuối cùng vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Truyện khác cùng thể loại
246 chương
35 chương
106 chương
120 chương
201 chương