Lấy thân nuôi rồng
Chương 27 : nhàn thoại
Lúc Lâm Nhữ công chúa đến Trường Nhạc Cung thì Đậu Hoàng Hậu đang triệu kiến mấy nữ quan. Nhìn thấy Lâm Nhữ công chúa tiến vào thì hoàng hậu liền phất tay để các nàng đi xuống. Lý Nhược Toàn dựa sát vào bên người Đậu Hoàng Hậu, nhìn thấy mấy cung nữ trẻ tuổi ăn mặc tươi sáng, tướng mạo lại chỉ là thường thường thì nhịn không được nhìn nhiều một chút, lại hỏi Đậu Hoàng Hậu: “Mẫu hậu đang làm cái gì đâu?”
Đậu Hoàng Hậu vừa giúp nàng chỉnh lại cây trâm trêи đầu, vừa nói: “Ta chọn cho đại hoàng huynh của ngươi mấy cung nữ để sai bảo.” Kỳ thật Lý Tri Mân đã mười bảy, ấn theo quy củ hoàng gia thì hoàng tử trêи mười lăm thì sẽ chọn nữ quan đến để thị tẩm, dạy dỗ hoàng tử việc nam nữ. Nàng sợ nhi tử bị rối loạn tâm chí nên vẫn đè lại không an bài, kéo dài đến bây giờ mới bắt đầu chọn lựa. Đây là đại sự lớn, nàng tự nhiên là tinh tế mà chọn. Những người lớn lên quá yêu diễm là không được, tùy tiện cũng không được, không có phúc tướng cũng không cần, cứ chọn đi chọn lại vẫn không vừa lòng.
Lý Nhược Toàn cười nói: “Lại cấp đại hoàng huynh chọn cung nữ sao? Người không phải mới thưởng vài người sao? Con thấy mấy người lần trước lớn lên đều tốt.”
Đậu Hoàng Hậu ngẩn ra: “Ta khi nào thì thưởng cung nữ qua đó chứ?” Hóa ra ngày ấy nàng bị Đông Dương công chúa làm tức quá, mất hết mặt mũi, mà Nguyên Huy Đế cũng vì việc này mà tức giận, có một đoạn thời gian đối với nàng không nóng không lạnh, thế cho nên nàng tự động đem chuyện này ném ra sau đầu, không muốn nhắc lại cũng không muốn nghĩ đến. Nàng hoàn toàn quên mất những cung nữ không rõ mặt không rõ tên kia đã theo thánh chỉ mà được ban đến Tần Vương phủ. Mà nhóm nữ quan cũng bởi vì làm sai chuyện nên khiến Đậu Hoàng Hậu mặt lạnh nên càng không dám đề cập tới. Vì thế Đậu Hoàng Hậu đã sớm quên chuyện này không còn nhớ tí gì.
Hoàng Nguyên đứng bên dưới Đậu Hoàng Hậu vội vàng cười nói: “Nương nương đã quên, năm trước tập nghệ quán dạy dỗ ra một đám cung nữ, lúc ấy tuyển bốn người, phụng hoàng mệnh, đưa đi Tần Vương phủ.”
Đậu Hoàng Hậu giật mình, mới nhớ tới tình hình xấu hổ lúc đó, nhất thời trêи mặt âm tình bất định, Lý Nhược Toàn lại không chú ý sắc mặt Đậu Hoàng Hậu, cười nói: “Có một cung nữ họ Triệu, lớn lên thật xinh đẹp, hoàng huynh hình như rất thích. Hạt châu hôm trước huynh ấy cũng thưởng cho cung nữ kia, sau đó Thượng Quan công tử muốn mua lại đưa cho Quân tỷ tỷ mà hoàng huynh cũng không cho đó.”
Đậu Hoàng Hậu tự nhiên nhớ rõ hạt châu kia, sau đó nàng có chút hối hận ngày ấy không tiếp nhận nhi tử hiếu tâm, ngược lại còn răn dạy hắn một hồi. Mấy ngày nay quan hệ mẫu tử có chút xa cách, trong lòng nàng cũng không dễ chịu, hiện giờ nghe được nữ nhi nói như vậy thì sắc mặt trầm xuống: “Còn có cung nữ khinh cuồng như vậy sao?”
Hoàng Nguyên vừa nghe đã biết là Triệu Phác Chân, vội vàng nói đỡ: “Cung nữ họ Triệu vốn là nữ quan của Lang Hoàn Khố, ngày đó chính là người đối câu đối của Đông Dương công chúa.” Nàng cũng không cầu tình, cũng không nói nhiều, chỉ là nhẹ nhàng nói ra sự thật.
Đậu Hoàng Hậu nhớ tới ngày ấy đúng là có cái nha hoàn đứng ra đối lại câu kia, miễn cho mình rơi vào hoàn cảnh khó xử thì sắc mặt hòa hoãn lại. Lý Nhược Toàn cười nói: “Còn đối câu đối nữa sao? Nghe nói trí nhớ nàng ta tốt, đọc sách rất lợi hại nên hoàng huynh đặc biệt coi trọng. Lúc yến hội Đoan Ngọ còn làm ra một màn nổi bật.” Nàng ta cứ thế đem tình hình Đoan Ngọ yến ngày đó nói ra rồi còn bổ sung: “Nhưng con thấy hoàng huynh cũng chất phác chút. Thượng Quan thừa tướng hiện giờ được phụ hoàng coi trọng, nếu huynh ấy thuận buồm làm cái nhân tình thì thật tốt. Thế nhưng huynh ấy lại che chở cung nữ kia, kể cả có đau nàng thì thưởng cái khác không được sao?”
Đậu Hoàng Hậu mặt mày u ám, hiển nhiên cũng cực kỳ không cao hứng, nhưng sau khi nàng lên ngôi Hoàng Hậu thì cũng biết mình kiến thức hữu hạn, nên nói năng cũng cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không ở trong tình thế không rõ ràng mà mở miệng. Hoàng Nguyên mấy ngày nay đã sớm nhìn thấu tính tình nàng, biết nàng tai mềm nhưng lại cực cố chấp, mọi việc nàng không có tỏ thái độ hoặc quyết định thì đều có khả năng ảnh hưởng đến quyết định sau này của nàng ta. Hoàng Nguyên lúc này vội nói: “Tống Triêm chính là vị học sĩ không muốn bái nữ chủ sao?”
Lý Nhược Toàn hiếu kỳ nói: “Không bái nữ chủ sao? Ta thấy hắn có bộ dáng kiêu ngạo, lại khắc nghiệt. Có điều cả Thái Tử ca ca cùng hoàng huynh đều rất là chịu đựng hắn. Thanh danh hắn lớn sao? Học vấn như thế nào?”
Hoàng Nguyên cười nói: “Người này học vấn nhưng thực sự đáng nể, hắn có tiếng là thần đồng, thiên văn địa lý, âm luật cờ lý, mọi thứ hắn đều tinh thông. Trước đây Thánh Hậu đương triều, có người tiến cử hắn nhưng hắn nói không bái nữ chủ nên không ra làm quan. Vì việc này mà hắn rất nổi danh mà cũng khiến Đông Dương công chúa rất là chán ghét. Bởi thế nên hiện nay có người tiến cử hắn liền bị Đông Dương công chúa ngăn chặn. Nếu hắn khen ngợi Triệu Thượng Cung thì đúng là thưởng thức tài năng của nàng. Nếu việc này có thể khiến Vương gia cùng Tống Triêm kết giao với nhau thì tương lai cũng ccó chỗ lợi. Loại trường hợp này nếu Vương gia vì kết giao với Thượng Quan thế gia mà đem hạt châu đưa qua thì ngược lại không tốt lắm. Chi bằng hiện giờ bày ra cho mọi người thấy Vương gia có thể đối một thị tỳ có tài hoa coi trọng như thế thì chắc chắn đối đãi với người đọc sách tự nhiên sẽ bất đồng.”
Nàng nói chuyện cực lanh lợi, từng câu đánh trúng nỗi đau của Đậu Hòang Hậu khiến sắc mặt nàng ta dịu hơn hẳn. Đặc biệt khi nói đến Đông Dương công chúa chán ghét Tống Triêm thì đúng là khiến nàng càng có hảo cảm. Đậu Hoàng Hậu lúc này cũng cảm thấy nhi tử làm được không tồi.
Lý Nhược Toàn hừ lạnh một tiếng nói: “Quân tỷ tỷ tài hoa còn không biết mạnh hơn nữ tỳ kia bao nhiêu? Chỉ là nàng không đành lòng khi dễ một cung nữ nữ nên mới không lên sâu khấu thôi. Cái vị Tống Triêm kia nhất định cũng là kẻ vớ vẩn. Nếu không thì sao có thể đi so đo với một cung nữ trẻ tuổi chứ? Nhiều năm như vậy hắn đọc sách đều để trong bụng chó rồi sao? Theo ta nghĩ thì đưa hạt châu kia cho Thượng Quan gia mới là một hòn đá trúng mấy con chim. Hiện giờ đổi lại thành hoàng huynh yêu sắc nên đến hạt châu cũng luyến tiếc cho người khác đâu. Mẫu hậu mấy năm nay cũng tự tìm Vương phi cho hoàng huynh, ta thấy Quân tỷ tỷ rất tốt, hoàng huynh lại thuận nước đẩy thuyền mà lấy lòng một chút thì tốt rồi. Nhưng huynh ấy thế mà lại che chở thị tỳ của chính mình……”
Cái này lại chọc trúng tâm sự của Đậu Hoàng Hậu. Nàng đã tìm kiếm Vương phi cho Lý Tri Mân hồi lâu, trong cảm nhận thì tự nhiên là ấn theo tiêu chuẩn tìm Thái Tử Phi mà chọn. Nàng xuất thật không tốt nên muốn chọn một Vương phi thật tốt cho nhi tử, đặc biệt chú trọng dòng dõi. Khuê tú cả thành nhìn tới nhìn lui, người thì không đủ thanh quý, người lớn lên xấu hoặc là đức hạnh không tốt. Chọn tới chọn đi, nói đến dòng dõi, phẩm tính, tướng mạo, tuổi, mọi thứ đều tốt thì cũng chỉ có hai ba người mà trong đó tự nhiên Thượng Quan Quân là người xuất sắc nhất. Nàng ta xuất thân thế tộc môn phiệt, tài hoa phẩm tính đều đã được Hoàng Thượng tán dương, càng đừng nói đến tướng mạo vô cùng xinh đẹp. Có điều nhi tử của nàng lại cố tình không hiểu chuyện.
Hoàng Nguyên cười nói: “Vương gia là người thành thật, sẽ không truy nữ nhân. Nô tỳ nghĩ Thượng Quan gia tiểu thư vô luận là dòng dõi, phẩm tính, tài hoa thì đều là xuất sắc. Nhưng theo mắt nô tỳ thì việc tuyển phi này quan trọng nhất vẫn là tính tình hợp, đức hạnh xứng đôi. Vương phi mà tuyển tốt thì chính là đại phúc khí, thí dụ như nương nương của chúng ta, về đức hạnh, phẩm tính, tâm tính, khí độ, có điểm nào so với khuê tú xuất thân thế tộc môn phiệt kém chứ? Hoàng thượng anh minh, nếu không phải biết nương nương trời sinh là phượng mệnh, biết nương nương có chỗ tốt thì làm sao từ khi còn là vương gia tới khi thượng vị vẫn kính trọng nương nương chứ? Cái này ở dân gian chính là mệnh vượng phu, ở thiên gia thì chính là thiên định a.”
Một câu này mới chân chính nói đến trong lòng Đậu Hoàng Hậu. Nàng vẫn luôn cảm thấy mình xuất thân tiểu gia nhà nghèo, nhưng cuối cùng thật sự thành phượng. Cũng biết vận mệnh là như thế nhưng chính mình nhiều năm hiền huệ lo liệu hậu viện, giúp Hoàng Thượng phân ưu giải nạn, sinh nhi ɖu͙ƈ nữ, Hoàng Thượng mới thuận lợi mà đăng cơ hoàng vị. Mà Hoàng Thượng cũng thấy được chỗ tốt của mình nên đối với mình mới hết sức kính trọng, không chịu để người khác khinh mình.
Lý Nhược Toàn nói: “Quân tỷ tỷ phẩm tính tốt, lại không ham phú quý, tài hoa lại là nhất đẳng nhất, kể cả phụ hoàng đều khích lệ nàng, chẳng lẽ còn không xứng với hoàng huynh sao?”
Hoàng Nguyên cung kính cười làm lành nói: “Công chúa nói chính là rất đúng. Thượng Quan tiểu thư tài hoa, nghe nói thậm chí còn hơn không ít nam nhi, đã vậy còn đàn hay, rất xứng với Tần Vương gia thích nhạc. Nếu hai người ở chung một chỗ, Vương gia nhờ sự thông tuệ của tiểu thư mà nói không chừng cũng sẽ có hứng học tập. Hà Tây Thượng Quan gia, nghe nói những đời trước cũng đã có người làm Hoàng Hậu. Thế gia tiểu thư của bọn họ nghe nói còn hơn cả công chúa tiền triều.”
Lý Nhược Toàn kinh ngạc nói: “Công chúa cũng không bằng sao?”
Hoàng Nguyên nhẹ nhàng cười nói: “Nói đến tiền triều thì Lý gia cũng là Hà Đông môn phiệt thế gia, nhưng lại là võ tướng, không quá rành rẽ về văn thơ. Hà Tây Thượng Quan gia thì nói đến ăn, mặc, ở, đi lại, đều chú ý cặn kẽ. Nô tỳ nghe nói xây cái vườn thôi mà cũng sợ lầy lội nên dùng vạn đồng tiền xâu lại để lót đường, phía trước lại trồng miên thảo, để cỏ mọc lên từ khe hở, che chúng lại, như vậy trời mưa cũng không sợ lầy lội, lại đặc biệt thanh nhã. Chỗ đó sau này được gọi là Thanh Tiền lộ, còn nói đây là coi tiền như đất đâu. Còn có, lúc ngày hè, Thượng Quan gia mở tiệc thì liền tạc núi băng để giải nhiệt, thị nữ cầm cây quạt lớn quạt gió, lạnh đến nỗi khách khứa còn phải mặc áo bông. Nói đến áo cơm thì càng không cần phải nói đến những điều phải chú ý. Chỉ nói đến cái váy trắng lần trước Thượng Quan tiểu thư tiến cung mặc thì chính là lông khổng tước trắng dệt chung với tơ lụa mà làm ra. Công chúa không biết chứ khổng tước trắng kia vô cùng hiếm. Mười con khổng tước cũng chưa chắc có một con mày trắng đâu.…… Váy đó chỉ giặt vài lần là không thể mặc nữa.”
Lý Nhược Toàn nói: “Khó trách ta nói váy kia sao lại nhẹ, mềm như thế, chất liệu cũng chưa thấy qua. Hóa ra lại có lý lịch như vậy. Sao cái đó hoàng gia không có?”
Đậu Hoàng Hậu hừ lạnh một tiếng: “Cái gì mà Thanh Tiền lót đường, băng sơn độ thử chứ? Chính vì tiền triều xa hoa lãng phí thế nên mới mất nước. Phụ hoàng ngươi vẫn luôn muốn hậu cung tiết kiệm, không được phô trương. Một cái váy kia không biết phải giết bao nhiêu khổng tước mới làm ra, thế mà còn nhẫn tâm mặc lên người? Cũng giống Thạch Sùng, thuyền càng lên cao thì lật càng nhanh.”
Lý Nhược Toàn thấy Đậu Hoàng Hậu giáo huấn thì cũng không dám nói tiếp chuyện đó mà chỉ cười cười: “Con thấy Quân tỷ tỷ không phải giống đám người đó, sợ là cũng không biết lai lịch cái váy kia.”
Đậu Hoàng Hậu không nói lời nào, nhưng chuyện này lại đụng tới tâm bệnh lâu nay của nàng. Dòng dõi nàng không cao, nếu chọn một người con dâu dòng dõi quá cao thì tương lai sẽ không chịu mình quản, nhi tử lại là người chất phác, nếu lấy thê tử như thế thì sợ là ngày qua sẽ không được thoải mái. Nhưng nếu chọn người có dòng dõi còn thấp hơn mình thì không xứng đôi, cũng không thích hợp. Nghĩ đến đây nàng thấy mình vẫn nên chọn lại cho tốt. Vì việc này mà nàng cũng chẳng còn hứng thú mà chọn cung nữ thị tẩm nữa.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
14 chương
50 chương
10 chương
20 chương
36 chương
22 chương