Lấy thân nuôi rồng
Chương 136 : Thăm bệnh
“Nam nữ cùng thi một đề sao?” Lý Tri Mân mở to mắt, trêи khuôn mặt tái nhợt có thêm tươi cười: “Ý tưởng này của nàng tuy lớn mật nhưng cũng không phải không có khả năng. Doãn lão nhân bên kia thật sự có khả năng làm như vậy. Chúng ta có thể đẩy một phen, chút nữa để Tống Triêm tới đây gặp ta, nghĩ biện pháp để ám chỉ cho Doãn lão nhân ở bên kia một chút.”
Cao Linh Quân nhẹ giọng đáp lời, tiếp tục báo cáo: “Lâm lão đầu trước đây trông cửa cho Minh Tuệ nữ học cùng thê tử của mình đã nhận tiền của chúng ta mà về quê, nhưng trước đó cũng đã giới thiệu người của chúng ta vào làm ở đó. Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, mỗi ngày bọn hắn phụ trách cơm canh, gánh nước, quét rác và các việc vặt vãnh khác. Bởi vì bọn họ đều cần mẫn nên Triệu nương tử thực vừa lòng. Bọn nô tài tính để thời gian chín muồi thì sẽ cho người giả làm cháu của Lâm lão đầu đi vào đó, thuận tiện làm hộ vệ cho nữ học. Hiện giờ bọn thuộc hạ chỉ thuê một cái viện nhỏ ở trong ngõ. Mặt khác, cái sân bên cạnh cũng đã được thuê lại để Công Tôn tiên sinh và nhị tiên sinh ở đó.”
“Nơi này của chúng ta đã giá rét nhưng Quảng Châu bên kia vẫn còn ấm áp, cho nên than củi gì đó cũng đã chuẩn chuẩn bị. Hiện giờ khẩu vị của Triệu nương tử trở nên nặng hơn, bên kia lại có tục ăn ốc nước ngọt, Triệu nương tử thực thích ăn, đặc biệt muốn thêm nhiều măng, tía tô cùng cay khương, hoa tiêu, hồ tiêu. Mỗi đêm đều thấy có người chạy ra ngoài mua một phần. Mặt khác nghe nói Bạch gia nữ nhi cũng để trong nhà làm chân vịt chua cho Triệu nương tử ăn.”
“Nhưng Triệu nương tử tựa hồ cảm thấy hài tử trong bụng là nữ nhi, nên mua rất nhiều vải bông để làm quần áo cho hài tử, cũng làm rất nhiều. Lưu tẩu tử trông cửa nói với nàng ấy là hài tử lớn nhanh, không cần làm nhiều, nhưng nàng vẫn hứng thú bừng bừng mà làm, thậm chí còn để đám nữ học sinh học may vá cùng nhau làm rất nhiều tất hoa, cũng chẳng thèm để ý.”
Lý Tri Mân nói: “Nàng vốn dĩ thích xiêm y hoa văn.” Giống như hắn lại thấy được nha đầu trước kia, dưới bộ cung trang ngàn cái như một lặng lẽ đi một đôi giày thêu hoa dày đặc. Người đương thời thích phong nhã, ở trong đám nha đầu mộc mạc thanh nhã nàng lại muốn mặc thành một cái Hoa Hồ Điệp, trêи sa mỏng đều là những hoa văn trong sáng tươi đẹp. Mỗi lần nhìn thấy nàng đi ngang qua cửa sổ thư phòng thì giống như ánh mặt trời đi qua, da thịt nàng như ngọc sứ, đôi môi như cánh hoa hải đường ngày xuân.
Nàng hiện tại biến thành bộ dáng gì rồi?
Hắn do dự hỏi: “Ốc nước ngọt kia nghe không giống thứ sạch sẽ, nàng đang có mang, có thể ăn không?”
Cao Linh Quân vội báo: “Từ ngày thứ nhất nương tử muốn ăn thì bọn thuộc hạ đã lặng lẽ phái người bỏ tiền ra để bọn họ làm sạch phần ốc nương tử mua về. Ốc trước khi làm đều được nuôi trong nước sạch mấy ngày để nhả hết bùn đất, lại luôn tươi ngon, làm cũng rất sạch sẽ.”
Lý Tri Mân gật gật đầu, đang muốn nói cái gì thì lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng Văn Đồng cẩn thận báo: “Vương gia, Vương phi nương nương bỗng nhiên đến thôn trang, gã sai vặt phía trước tiến vào báo, nói là người vừa mới xuống xe ngựa.”
Cao Linh Quân ngừng thở, xem Lý Tri Mân cười lạnh một tiếng: “Đây là do bãi triều, trong triều không có việc gì, tất cả mọi người đều về nhà ăn tết, quà tặng trong ngày lễ cũng đưa xong rồi nên nàng ta không còn việc gì làm, cuối cùng mới nhớ ra mình còn có một trượng phu đang ở thôn trang.”
Cao Linh Quân không dám nói lời nào, một lát sau mới đáp: “Trước đó vài ngày, Vương phi phẫn nam trang ngẫu nhiên gặp được Hoắc Kha. Hoắc tướng quân đối với Vương phi rất là tán thưởng, lời nói cũng vui vẻ. Vương phi giống như dụng tâm muốn mời chào Hoắc gia.”
Trêи mặt Lý Tri Mân không hề dao động, Cao Linh Quân liền nhẹ nhàng nói: “Như vậy, thuộc hạ xin lui xuống trước.”
Lý Tri Mân nói: “Lúc ngươi đi thì tiện thể mang những nữ tử kia đi hết luôn, nhưng làm bộ để người bên cạnh Vương phi nhìn thấy.”
Cao Linh Quân thấp giọng nói: “Vâng.”
Lúc Thượng Quan Quân đi vào thì Lý Tri Mân đang ôm lấy một cái chăn lông cừu mềm thật dày mà nửa nằm trêи giường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, tối tăm đến mức giống như một cô hồn đã lâu không thấy ánh nắng.
Thượng Quan Quân nhớ tới vừa rồi nhìn thấy Cao Linh Quân xấu hổ che lấp mang đi một xe ngựa, bên trong ẩn ẩn truyền đến hương khí, lại kết hợp với báo cáo lúc trước của Thượng Quan Bình thì trong lòng cũng không biết là chán ghét hay đồng tình áy náy. Nàng ta ngồi xuống, ngửi được mùi ngọt ngấy lẫn trong vị thuốc nồng đặc thì nhẹ giọng nói: “Thân mình của Vương gia có tốt hơn chút nào không?”
Lý Tri Mân nói: “Còn tốt, làm phiền Vương phi quan tâm, nghe nói bên ngoài rơi đại tuyết, Vương phi sao không ở trong phủ mà tới thôn trang này làm gì. Đường cũng không dễ đi, nơi này cái cũng cũng không thiếu, Vương phi tới đây sợ là sẽ không quá thoải mái, cũng không biết than có đủ hay không. Nếu không đủ thì để Văn Đồng cho ngươi an bài thêm.”
Trong lòng Thượng Quan Quân xẹt qua một tia quái dị, nhìn vị Vương gia lễ độ ôn tồn trước mặt thì ai nghĩ rằng hắn lại có thể thể ngầm phát tiết lệ khí với đám cơ cơ đê tiện chứ?
Chẳng lẽ nguyên nhân chính là vì như vậy, hắn mới có thể bảo trì vẻ bình tĩnh tao nhã trước mặt người khác sao? Nếu gặp phải chuyện đó thì có ai mà vẫn bình thản ung dung bất động thanh sắc được? Nàng ta áp xuống phần suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, nhẹ giọng nói: “Là thϊế͙p͙ thân sơ sót Vương gia, không có thể ở bên người Vương gia hầu hạ. Vương gia chớ có trách thϊế͙p͙.”
Lý Tri Mân cười cười, nhẹ giọng nói: “Vào mùa xuân nàng tới thôn trang tìm ta, lúc ấy nàng nói với ta có thể hy vọng nhất sinh nhất thế chỉ có hai người, hy vọng có thể cùng ta có một hài tử.”
Ngoài phòng gió lạnh thấu xương thổi qua, mang theo tiếng hạt tuyết lộc cộc cọ vào nhau. Cảnh ngày xuân ấm áp lức xưa, khi trăm hoa đua nở, hai người đính ước trong bí mật, hẹn cùng bạc đầu lại hiện lên trong đầu. Lời nói lúc xưa giống như văng vẳng bên tai, Thượng Quan Quân nhớ tới lúc ấy vì muốn thuyết phục Lý Tri Mân nên mới nói những lời này. Trêи mặt nàng ta không biết vì sao cư nhiên đỏ lên. Khi đó nàng ta thấy sắp bị đưa về quê gả chồng, làm một phàm phụ qua cả đời, nên muốn dùng thân phận Tần Vương phi mà tranh một hơi cuối cùng. Lúc đó ván bài của nàng ta chỉ đựa vào việc Tần Vương có nguyện ý cười nàng ta hay không.
Không thể không nói, Tần Vương điện hạ lúc ấy thật sự đã lôi kéo nàng ta một phen. Áy náy lại nảy lên trong lòng, nàng ta nhẹ giọng nói: “Lúc ấy thϊế͙p͙ thân thật sự nghĩ như thế. Chỉ là thế gia quy củ lớn, trong nhà một hai muốn thϊế͙p͙ mang theo bồi dắng, thϊế͙p͙ cũng không lay chuyển được trong nhà…… Vương gia chính là phượng tử long tôn, cũng không có khả năng vĩnh viễn không có thϊế͙p͙ thị, nếu Vương gia thiệt tình đối đãi với thϊế͙p͙ thì cũng thế. Chỉ là không nghĩ tới Vương gia vẫn luôn bệnh, ở thôn trang dưỡng bệnh, thϊế͙p͙ lại không thể không lo xã giao, vì thế khiến mọi việc không được toại nguyện. Nhân sinh không được như ý rất nhiều, Vương gia có phải đang oán trách thϊế͙p͙ hay không?”
Lý Tri Mân cười cười: “Nhân sinh không như nguyện là chuyện bình thường.”
Hắn nhẹ giọng nói: “Có chuyện này ta cũng phải xin lỗi nàng, một ngày kia, với tư cách là một nam nhân ta đích xác là có mong đợi đối với nàng, cùng có chờ mong với viễn cảnh mà nàng vẽ ra, cho nên mới đồng ý cưới nàng. Lúc đó ta cho rằng chúng ta có thể nắm tay cùng đi, làm một đôi vợ chồng ân ái. Nhưng mà hiện giờ, phải cho nàng, cho Thượng Quan gia một hài tử, đại khái ta không làm được, chuyện này cũng là ta xin lỗi nàng.”
Thượng Quan Quân ngẩn ra, chẳng lẽ mấy ngày nay hắn không ngừng triệu ca kỹ bên ngoài, sau đó tự nhiên biến đổi tính tình, trở nên thô bạo kỳ quái, tàn nhẫn hung hãn đều là bởi vì cái này sao? Bệnh trêи người Vương gia thế nhưng đã nặng đến nông nỗi không thể làm việc nam nữa, cho nên hắn mới trở nên thô bạo như thế chăng? Hắn ở trêи người đám cơ cơ kia thử không được cho nên căn bản không triệu hạnh Thượng Quan Bình hay bất kỳ một thị tỳ nào, mà trước sau cũng không yêu cầu mình bồi tẩm. Lúc trước nàng chỉ cho rằng hắn bệnh đến khó chịu, không nghĩ tới hóa ra đã tới tình trạng này rồi.
Không có con nối dõi nói, kế hoạch của mình đích xác sẽ có cản trở. Ngày thường nàng ta đa mưu túc trí như thế, hiện giờ nghe được tin dữ này thì trong lòng cũng không khỏi trầm xuống, tâm niệm thay đổi. Trong lịch sử có rất nhiều hoàng đế không có con, thứ quan trọng nhất mà Tần Vương có chính là thân phận đích trưởng tử của hắn. Trong lòng nàng ta đã có quyết định, nên lập tức bình tĩnh, ôn nhu nói: “Vương gia nói cái gì vậy, tương lai còn dài, ngài chỉ cần dưỡng thân mình cho thật tốt trước đã …… Nếu thật sự không được thì còn có Tề Vương gia, tương lai để Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương làm chủ, ở nhánh của Tề Vương khai chi tán diệp, hẳn sẽ không lo chuyện người thừa tự. Vương gia chỉ cần an tâm dưỡng bệnh là được, thϊế͙p͙ thân cũng tuyệt sẽ không bởi vì chuyện này mà đối với Vương gia có lòng khác.”
Lý Tri Mân nói: “Cho dù sau này sống không khác gì phải thủ tiết, cả đời không có hài tử, nàng cũng không hối hận sao? Cái thanh danh Tần Vương phi này kỳ thật không hề có ý nghĩa. Ta khuyên Vương phi vẫn nên trở về nói chuyện với phụ huynh trong nhà, Thượng Quan đại nhân cùng Thượng Quan huynh đệ đối với ngươi đều cực kỳ yêu thương, thế gia nữ tử tái giá cũng rất là dễ dàng, chỉ cần một tờ giấy hòa li thì nàng cso thể về. Phụ hoàng và mẫu hậu tuyệt đối sẽ không ngăn trở nàng. Thừa dịp vẫn còn tuổi trẻ, Vương phi có thể không cần bỏ lỡ chung thân.”
Thượng Quan Quân trước nay chưa từng trải qua sinh hoạt giữa nam nữ bình thường nên liền cười nói: “Vương gia cũng quá coi thường Thượng Quan Quân, phu quý thê vinh, sinh nhi ɖu͙ƈ nữ, những thứ hạnh phúc mà nữ tử theo đuổi này, kỳ thật còn không phải gông xiềng của bọn họ sao? Đương nhiên, nếu có thể cùng Vương gia cùng dưỡng ɖu͙ƈ hài tử thì tự nhiên là tốt, nhưng hiện giờ còn không có, thϊế͙p͙ cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối. Vương gia đối với thϊế͙p͙ là một mảnh quan tâm, thϊế͙p͙ cảm kϊƈɦ trong lòng, ngài hiện giờ đang bệnh, mới có thể sa sút tinh thần như thế. Chờ mấy ngày nữa thân mình dưỡng tốt, thì tâm tình ngài sẽ tự nhiên khác đi.”
Lý Tri Mân như suy tư gì đó, qua hồi lâu mới lộ ra một tiếng thở dài trầm trọng từ trong ngực: “Nếu Vương phi thay đổi chủ ý thì chỉ cần nói với ta. Nếu vẫn khăng khăng như thế thì ta chỉ hy vọng Vương phi cầu người được người, tương lai không hối hận.”
Thượng Quan Quân cười nói: “Thượng Quan Quân ta làm việc đều là từ tâm, quyết không hối hận.”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
14 chương
50 chương
10 chương
20 chương
36 chương
22 chương