Lấy thân nuôi rồng
Chương 108 : người nhà
Triệu Phác Chân theo phụ thân trở về phủ, sớm đã có người đi vào thông truyền nên có một vị phu nhân khuôn mặt hiền từ vội đi ra đón, một đường dùng khăn tay không ngừng chà lau nước mắt: “Chân Nhi đã trở lại.”
Triệu Phác Chân biết đây chính là mẹ đẻ La thị của mình nên vành mắt cũng đỏ lên: “Nữ nhi bái kiến mẫu thân.” Triệu mẫu vội vàng tiến lên đỡ nàng, vành mắt cũng đỏ bừng: “Con của ta, làm con vất vả nhiều năm như vậy, trong cung có khổ lắm không? Mấy năm nay mẫu thân vẫn canh cánh trong lòng, không biết lo lắng cho ngươi cỡ nào, chả là mỗi lần phái người mang tin vào kinh thì lại luôn bị người trông cửa khó xử, tin cũng không gửi vào được. Chúng ta lại ở nơi thâm sơn cùng cốc này, lại không có phương pháp tiến cung, vào đến kinh thành cũng không dễ dàng. Nữ nhi ngươi có trách cha mẹ tàn nhẫn đưa ngươi vào cung không?”
Mấy năm nay Triệu Phác Chân cũng có chút oán trách cha mẹ không hề liên hệ hay có tin tức gì, mỗi lần thấy cung nhân khác nhận được tin hoặc tài vật người nhà nhờ người mang vào thì nàng cũng đều cảm thấy chua xót, cũng khó tránh khỏi có chút nghi hoặc đối với cha mẹ. Nay nghe bà ta vừa khóc vừa tố thì cũng nghĩ chắc bọn thị vệ trong cung tham tài, bọn họ lại ở nơi nghèo nàn này, tới kinh thành rồi lại bị ma cũ bắt nạt ma mới nên khó trách, những lời oán giận cũng bay đến nơi nào. Nàng chỉ nức nở nói: “Nữ nhi làm sao lại trách cha mẹ, ta chỉ ngày đêm muốn được về nhà gặp cha mẹ.”
La thị lau mắt, cũng khóc lên, nhóm иɦũ ɦσα già bên cạnh vội tiến lên khuyên giải. Có một vị thiếu nữ ăn mặc áo đỏ lúc này cười cười nói: “Tỷ tỷ chớ có thương tâm, mẫu thân mấy ngày nay cả người không thoải mái. Thật vất vả cả nhà mới đoàn tụ, mau vào nhà ngồi đi.”
Triệu Phác Chân vội lau nước mắt rồi nhìn nàng ta, thấy thiếu nữ này đội tuổi cũng không khác mình nhiều lắm, mặt mày lại có vài phần giống La thị, có một khuôn mặt tròn tròn. La thị lau nước mắt nói: “Đây là muội muội của con, Linh Chân, mau tới chào tỷ tỷ đi.” Triệu Linh Chân tiến lên uốn gối hành lễ, Triệu Phác Chân vội nói: “Hóa ra là muội muội.” Nàng hấp tấp mà đem vòng tay bạch ngọc trêи tay mình tháo xuống đưa cho nàng kia nói: “Lần đầu tiên thấy muội muội, không có gì thứ gì tốt, đây là ta trước đây ở trong cung được thưởng, muội cầm trước, trong rương của ta còn vài món tốt, nếu muội muội không chê thì chốc lát đến chọn mang về chơi.”
Sau đó nàng lại nói với La thị: “Con có mang theo lễ vật cho phụ thân, mẫu thân cùng ca ca và muội muội, một chút nữa an bài xong con sẽ cho người mang đến cho a cha và a nương.” La thị lau nước mắt nói: “Con về là tốt rồi, còn chú ý những thứ đó làm gì.”
Triệu Phác Chân nói: “Chỉ là chút tấm lòng của nữ nhi, không đáng giá gì cả.”
Triệu Linh Chân tiếp nhận cái vòng kia, nhìn màu sắc thấy giống mỡ dêm lại oánh nhuận, trắng tinh thì cười nói: “Nghe nói tỷ tỷ là người hầu hạ trước mặt Vương gia, rất được Vương gia sủng ái, quả nhiên đồ tùy tay lấy ra cũng đều là thứ tốt. Không giống chúng ta ở nơi thâm sơn cùng cốc này, kể cả quan viên cao nhất thì thứ có thể lấy đến cũng là đồ thứ cấp mà thôi.”
Triệu Phác Chân lắc đầu nói: “Muội muội giễu cợt rồi.”
Người một nhà vây quanh nàng đi vào trung đường, phụ thân mẫu thân ngồi trêи đường để Triệu Phác Chân chính thức hành lễ, lại có cả đại ca Triệu Duẫn Phong, nhị ca Triệu Duẫn Duệ, muội muội Triệu Linh Chân cũng đều chào hỏi lẫn nhau. Cha mẹ mỉm cười hiền lành, hỏi han ân cần khiến nàng cảm nhận rõ được mình thật sự đã về nhà. Ở đây đều là những người có cùng huyết mạch với nàng, nàng cũng không còn là cung nữ lẻ loi hiu quạnh, ở trong cung không có nhà để về nữa mà là người có cha có mẹ, huynh đệ tỷ muội.
Sau khi hành lễ gặp mặt, Lưu mụ mụ bên người La thị mang nàng xuống an trí. Quả nhiên bọn họ đã sớm an bài một cái sân. Lưu mụ mụ cười nói: “Đây vốn là nơi Linh Chân tiểu thư ở nhưng nghe nói tỷ tỷ trở về thì nàng đã tự nhường nơi ở của mình để cho tiểu thư ở đó.”
Triệu Phác Chân vội nói: “Thế này sao được, nếu là nơi muội muội ở thì cứ để nàng ở, ta ở chỗ khác là được.”
Lưu mụ mụ cười nói: “Đại tiểu thư không cần từ chối, đây cũng là ý tứ của lão gia và phu nhân. Ngài là trưởng nữ, lại có phẩm cấp trong người, nhị tiểu thư nhường cho ngài mới đúng. Hơn nữa mọi thứ cũng đã thu thập xong, tiểu thư chỉ cần nhìn xem có chỗ nào cần yêu cầu thêm, hoặc muốn sửa thì cứ phân phó lão nô là được.”
Triệu Phác Chân vào phòng, thoáng nhìn qua thì thấy phòng được thu thập vô cùng tỉ mỉ, tuy nói đồ vật bày biện có chút thô cứng hơn vương phủ nhưng ở chỗ này thì đã là làm hết khả năng. Lưu mụ mụ lại gọi nha đầu trong phòng kêu đến gặp nàng: “Đây là nha đầu hầu hạ trong phòng này, chiếu theo quy định giống bên nhị tiểu thư thì sẽ có hai đại a đầu, một đứa tên Thư Nhi, một đứa tên Họa Nhi.”
Triệu Phác Chân từ vương phủ ra ngoài nên Nguyễn mụ mụ cử thêm một nha hoàn là Hoàn Nhi đi theo hầu hạ nàng trêи đường, cũng đưa thân khế của Hoàn Nhi cho nàng. Vì thế lúc này nàng liền cười nói: “Bên người ta cũng có một nha đầu, thế nên chỉ cần lưu lại một người là được, làm phiền mụ mụ rồi.”
Lưu mụ mụ cười nói: “Nếu như thế thì để Cẩm Thư ở trong phòng hầu hạ, Cẩm Họa thì sẽ an bài chỗ khác.” Triệu Phác Chân lại nhớ tới một chuyện liền nói: “Cái khác nói sau, chỉ là những hộ vệ hộ tống ta hiện tại đã được an bài thỏa đáng chưa.”
Lưu mụ mụ vội cười nói: “Sao còn để tiểu thư phải nhắc nhở chứ. Chúng ta đã bày yến hội phía trước, lão giao và hai vị thiếu gia đều đã ra đó tiếp khách. Chẳng qua nghe nói các vị đại nhân nói không muốn quấy rầy trong phủ, nên đã qua trạm dịch ở. Bọn họ chỉ dùng chút cơm rượu còn không nhận lễ của nhà chúng ta nữa.”
Triệu Phác Chân cười cười rồi cũng không nói gì, chỉ thu thập, thay quần áo, thì đã có người đến mời nàng đi dùng cơm. Bởi vì là gia yến, nàng lại từ kinh thành trở về, bởi vậy cả nhà bao quanh mà ngồi, cũng không chú ý lễ tiết. Đại ca trầm mặc ít lời, nhị ca tốt hơn một chút, nhưng cũng không quá quen thuộc, chỉ nói hai câu rồi thôi. Chỉ có Triệu Linh Chân tuổi còn nhỏ, hẳn là phía trước được sủng ái nên vô cùng hoạt bát, hứng thú bừng bừng hỏi nàng: “Tỷ tỷ đã thấy Hoàng Đế và Hoàng Hậu nương nương chưa? Bọn họ có uy nghiêm không?”
Triệu Phác Chân thả chiếc đũa đáp: “Ta đã gặp qua rồi, nhưng cũng không dám nhìn kỹ, nhưng tất nhiên bọn họ đều có tư thái của long phượng.”
Triệu Linh Chân cười cười xong lại hỏi: “Tỷ tỷ ở vương phủ chủ yếu là làm cái gì? Nghe nói Vương gia đặc biệt coi trọng tỷ tỷ phải không? Lúc tỷ rời phủ còn ban thưởng rất nhiều đi? Còn cố ý phái hộ vệ hộ tống tỷ về nhà nữa chứ.”
“Ta cũng chỉ phụ trách thư lâu cùng thu thập một ít thư từ, tài liệu bên người Vương gia. Lần này thả ra ngoài còn có ba vị nữ quan khác, bọn họ cũng đều được ban thưởng như ta, chỉ có ta ở xa nên vương phủ mới phái hộ vệ đi hộ tống.”
Triệu Linh Chân truy vấn: “Vương gia lớn lên thế nào? Đẹp không? Bao nhiêu tuổi?”
Triệu Phác Chân cười nói: “Vương gia năm nay hai mươi tuổi.” Nàng cũng không dám bình luận diện mạo của Vương gia.
Triệu Linh Chân hiển nhiên cũng chẳng để ý, chỉ tiếp tục truy vấn: “Nghe nói trong kinh rất phồn hoa, không biết tỷ tỷ có chút chuyện mới mẻ nào để ta mở mắt không?”
Lúc này Triệu Chính Cương bỗng nhiên cáu tiết quát: “Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, tỷ tỷ ngươi mới trở về, còn chưa ăn miếng cơm nào. Một đại cô nương như ngươi có hiểu quy củ không?”
Triệu Linh Chân hoảng sợ, vành mắt đỏ lên, nhưng lại đem đũa quăng ra, không quan tâm đến ai, chỉ đứng lên chạy đi. Sắc mặt Triệu Chính Cương xanh mét, hai ca ca thì nhìn nhau, nhất thời không khí trêи bàn cơm vô cùng xấu hổ. Triệu Phác Chân cũng có chút quẫn bách, La thị vội hoà giải cười nói: “Đứa nhỏ này ta chiều hư rồi, đợi lát nữa ta sẽ giáo huấn nàng, lão gia chớ có tức giận.”
Triệu Chính Cương tức giận nói: “Đây là bữa cơm đón tỷ tỷ nàng về, thế mà nàng làm ra cái trò này. Nếu cứ nuông chiều như thế thì làm sao được? Nàng cũng không phải hài tử, nếu cứ thả không quản giáo thì sợ nàng lật trời mất. Trừ ba tháng tiền tiêu vặt cho nàng biết mà sửa!”
Bữa cơm tẩy trần này kết thúc trong xấu hổ. Sau khi về phòng, Triệu Phác Chân vẫn còn cảm thấy vô cùng băn khoăn, liền kêu Cẩm Thư lại đây, chọn mấy cây trâm cài đưa cho muội muội.
Triệu Linh Chân thì đang nhào vào trong ngực La thị khóc lóc kể lể: “Vì nàng trở về mà đến chỗ con ở cũng đều nhường rồi. Con chỉ hỏi nhiều vài câu mà phụ thân đã không nể mặt, cái gì mà lúc ăn ngủ không nói chuyện! Nhà chúng ta có quy củ này từ bao giờ chứ? Chính cha không phải cũng thường nói chuyện trêи bàn cơm sao. Người một nhà hiện tại cũng không được tự nhiên nữa rồi!”
La thị tinh tế an ủi nàng: “Tỷ tỷ con là đường xa mà tới, tuổi cũng không nhỏ, mắt thấy sắp phải nghị thân, ở trong nhà cũng không được bao lâu. Chúng ta cũng đã sớm nói con nhường nàng một chút. Cha con cũng vừa mới nói với ta, đại tỷ tỷ của con ở trong cung được dạy dỗ, quy củ tốt, hôm nay con vẫn cứ luôn hỏi chuyện khiến nàng chỉ cầm đũa đến một ngụm cũng chưa được ăn, chỉ chuyên tâm trả lời vấn đề của con, thế mà eo lưng vẫn thẳng tắp. Con con ở một bên thì khác hẳn, trong miệng còn đồ ăn mà vẫn không ngừng nói chuyện, chiếc đũa cũng gắp đồ ăn không ngừng. So sánh với nàng thì giáo dưỡng kém rất nhiều, khiến ông ấy lúc đó cảm thấy rất thẹn, nhất thời không nhịn được mới nói con một câu. Con thế nhưng lại quăng chén đũa, càng thêm không hiểu quy củ. Cha con bây giờ thật sự tức lắm, nói con sắp gả cho người ta, nhưng dáng vẻ thế này thì tương lai khó tránh nhà chồng chê trách. Đến lúc đó ta cũng bị liên lụy, người ta sẽ nói ta giáo ɖu͙ƈ con không tốt……”
Triệu Linh Chân càng thêm khó thở: “Con không phải tò mò nên mới hỏi nhiều vài câu sao? Chẳng qua con sợ nàng bị vắng vẻ, nhưng nàng ta lại giả vờ gì chứ? Cái gì mà quy củ lớn? Đó là quy củ của nô bộc chứ gì! Chẳng lẽ còn phải để con đi học quy củ của tiện tì sao! Vì một người ngoài mà khiến nữ nhi thân sinh phải khó chịu, con nhất định không tha thứ cho a cha!”
La thị thở dài vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy ngoài cửa có người bẩm báo: “Đại tiểu thư phái Cẩm Thư lại đây.”
La thị vội nói: “Vào đi.”
Cẩm Thư tiến vào hành lễ, La thị cười nói: “Chuyện gì vậy?”
Cẩm Thư cười nói: “Tiểu thư nói hôm nay là do nàng mở miệng không nghĩ khiến muội muội bị phụ thân giáo huấn, bởi vậy mới bảo nô tỳ mang theo chút trâm hoa đến đưa cho muội muội để bồi tội.” Nói xong nàng ta đã cầm cái khay đưa lên.
La thị lật cái khăn che ở bên trêи, nhìn thấy bên trong có mấy cây trâm hoa được làm vô cùng tinh xảo, tươi đẹp, có mẫu đơn, hoa trà, hoa lan, tất cả đều tươi mới kiều mềm, giống như mới được hái xuống, phía trêи còn mang theo sương sớm, nhìn kỹ mới thấy đó là dùng cung sa làm thành, còn sương sớm là do thủy tinh chế thành. Ngoài ra còn có một đôi vòng tay bát bảo, đẹp đẽ quý giá vô cùng. Triệu Linh Chân sớm đã nhịn không được lấy đến đeo lên tay mình: “Quá thích hợp.” Lại nhìn trâm hoa kia nói: “Lần trước muội muội của thế tử mang sa hoa, so với cái này thì còn kém xa, thế mà nàng ta đã khoe khoang mãi. Đó chẳng qua là nàng ta chưa thấy qua thứ thật sự tốt mà thôi. Lần yến hội sau con sẽ mang những thứ này lên khiến nàng ta phải xấu hổ.”
La thị thấy nàng ta nín khóc mỉm cười thì cũng cười nói: “Con nhìn tỷ tỷ vẫn đau lòng con đó. Thấy con bị phạt tiền tiêu hàng tháng thì liền bồi thường ngay. Còn không mau nín khóc, ngày mai đi xin lỗi cha cho tốt, cũng theo tỷ tỷ học thêm chút quy củ đi.”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
14 chương
50 chương
10 chương
20 chương
36 chương
22 chương