Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Chương 907
Khóe mắt Tiểu Thất nóng rực, bắt đầu dần rơi lệ.
Cô cảm thấy bản thân mình như một con ngốc!
Vì sao, Lục Sâm xanh xao tiều tụy như vậy, cô trước kia đáng lẽ ra phải nhận ra, nhưng sau lại không thấy được điều đó cơ chứ.
Anh nằm trên giường bệnh, so với lúc chia tay đó, khuôn mặt còn gầy hơn rất nhiều, từ cổ nhìn lên thu gọn lại, nhất là sắc mặt xanh xao trắng bệch.Trên gương mặt hoàn toàn không có chút hồng hào nào, dù có nhìn thế nào cũng có thể nhận ra là người không có sức khỏe.
Nhưng cô tới tận bây giờ mới phát hiện ra!
Tiểu Thất muốn tát cho bản thân mình một cái.
Nếu như cô sớm phát hiện, có lẽ nào... kết quả sẽ không giống như bây giờ?
“Lục Sâm...”
“Qua đây!” Lục Sâm vẫy vẫy tay với Tiểu Thất,Tiểu Thất hít hít mũi, bước nhanh tới bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay của Lục Sâm, ngồi xuống mép giường bệnh, “Lục Sâm...”
Cô muốn nói gì đó, nhưng trong lúc này tất cả như kẹo bông nghẹn lại, dồn lên tận mũi nghẹn ngào, một câu nói cũng không thành lời.
“Có bị thương không?”
“Không có!”Tiểu Thất cố nén không để cho mắt ướt, đưa tay nắm chặt lấy tay Lục Sâm, tay anh vẫn giống như trước kia sạch sẽ. Móng tay được cắt gọn gàng, ngón tay dài thon., nhưng... gầy đi rất nhiều, tay gần như không còn thịt nữa, Tiểu Thất mím chặt môi, “Lục Sâm, sao anh lại để mình thành ra như thế này...”
“Em đều biết rồi à?”
Tiểu Thất khóe mắt đỏ, “Nếu không phải Triệu Đào nói với em, anh vẫn còn muốn giấu em đến cả cuộc đời này sao?”
Lục Sâm cười khổ, nếu như có thể, anh thật sự muốn giấu cả đời.
“Từ khi chúng ta từ trên tầng lầu rơi xuống, anh đã cảm thấy khẳng định chết chắc rồi, nếu như vẫn còn có thể sống lại, khẳng định đem sự thật toàn bộ nói với em, không nghĩ được rằng, Triệu Đào lại nói trước với em một bước rồi, cậu ấy nói gì với em vậy?”
“Nói về bệnh tình của anh, khổ ải của anh, còn có cả tình phi của anh.”
“Xem ra toàn bộ đã nói với em rồi.”Khi Lục Sâm trở về nước đã biết được rằng mọi chuyện không thể giấu được nữa, thấy Triệu Đào nói hết mọi chuyện cho Tiểu Thất, anh cũng không tức giận, chỉ cười một tiếng nói, “Tên đó đúng là có cái miệng lớn!”
“Lục Sâm, anh vẫn còn có thể cười được sao?”
Cô đang lo lắng chết được, anh là người bệnh sao lại có thể giống người không xảy ra chuyện gì như vậy.
Lục Sâm cựa mình một chút, Tiểu Thất thấy vậy nhanh chóng dựng giường lên.Sau lưng anh đỡ một chiếc gối, đỡ anh dựa vào gối,” Như thế nào có thoải mái hơn chút không?”
“Ừ!”
“Có muốn uống nước không?”
“Không khát!”
“Có đói không, em nghe Triệu Đào nói bọn anh sau khi lên máy bay không còn ăn thêm gì nữa, tới bây giờ cũng đã một ngày một đem rồi, bụng anh có khó chịu không.Nếu như đói em xuống lầy mua cho anh chút gì đó ăn lót dạ...”
“Anh không đói!”
Một khoảng thời gian dài như vậy sao lại có thể không đói.
Tiểu Thất nhìn Lục Sâm hoài nghi.
“Thật sự không đói”Lục Sâm nắm chặt lấy tay Tiểu Thất, cười nhìn cô,” Chắc là vừa ngủ dậy dạ dày vẫn chưa hoạt động, bây giờ thật sự không cảm thấy đói, cũng không cảm thấy khó chịu.”
“Thật không?”
“Còn thật hơn cả trân châu!”
Trên thực tế, Lục Sâm thật sự một chút cũng không đói.
Thời gian này tỷ lệ phát bệnh của anh càng lúc càng cao, mỗi lần phát bệnh xong một chút đồ ăn cũng ăn không nổi, nếu không trong một thời gian ngắn như vậy, sao lại có thể gầy nhiều như thế.
“Vậy nếu như anh đói nói với em nhé.”
“... được!”
Hai người nắm chặt tay nhau, Lục Sâm cảm thấy tay của Tiểu Thất có chút lạnh, nhìn thấy cô vẫn mặc chiếc áo bệnh nhân mỏng manh,tung chăn ra vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh. “Nằm lên đây!” “Liệu có đè vào anh không?”
Tiểu Thất việc gì cũng không sợ, chỉ lo thân thể của Lục Sâm không được thoải mái.
Lục Sâm bây giờ đối với cô mà nói là một người bệnh cần được bảo vệ nhất, giống như lo sợ đang nắm giữ cái gì đó trong tay bỗng làm rơi võ vậy,giống như sẽ tan biết mất kiểu đó.
Cô đắn đo vẫn chưa dám trèo lên.
“Sao lại có thể yếu ớt tới như vậy!”Lục Sâm kéo Tiểu Thất lên giường, cười nhìn cô, “Đừng nghe Triệu Đào nói nghiêm trọng tới như vậy, thật ra không có đáng sợ như thế đâu.”
“Anh lại còn lừa em!”
“Được rồi... anh chứng nhận, cũng có một chút đáng sợ, nhưng chỉ có khi nào phát bệnh mới khó chịu thôi, mà em lại nhẹ như vậy, một chút sức nặng anh vẫn có thể chịu được.”
Lúc này Tiểu Thất mới thấy yên tâm.
An tâm nằm trong vòng tay của Lục Sâm.
Tai cô dán chặt vào trước ngực Lục Sâm, nghe thấy tiếng nhịp tim quen thuộc của anh, nước mắt Tiểu Thất gần như lăn xuống.
Không nghĩ được rằng, cuộc đời này của cô vẫn có thể được chạm vào Lục Sâm.
Nghĩ tới thời gian vừa qua thật là khó khăn.
Tiểu Thất ôm chặt lấy tay của Lục Sâm, nức nở nói,”Lục Sâm... anh có biết anh quá đáng như thế nào không. Em thật sự suýt chút nữa gần như bị anh sát thương tan nát cõi lòng rồi, sao anh lại có thể nhẫn tâm đến vậy, anh có biết những lời lạnh giá khi đó anh nói với em, trong thâm tâm em đau khổ tới nhường nào... Em biết là anh muốn tốt cho em,nhưng anh có nghĩ tới cảm nhận của em không?em thà cùng anh chấp nhận sự thật này, cũng không muốn chia tay không rõ ràng như thế này!em còn suýt chút nữa hận anh rồi... anh có biết nếu như có một ngày em biết được sự thật, em hận mình đến như nào!”
Lục Sâm trầm mặc.
Cách của anh tuy là có tần nhẫn, nhưng... anh không còn cách nào khác.
“Xin lỗi...”
“Đừng nói xin lỗi với em.”Tiểu Thất ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lục Sâm, “Lục Sâm, nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi với em,thế thì những ngày về sau hãy đối xử tốt với em một chút, em không cần biết anh có bị ung thư hay không, cũng không quan tâm anh là giai đoạn đầu hay cuối, chỉ cần vẫn còn thời gian, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, không bao giờ chia lìa, được không?”
Lục Sâm đắn đo không trả lời cô ngay lập tức.
“Lục Sâm...”
Sau khi Lục Sâm biết Tiểu Thất mất tích trong đầu anh chỉ muốn tìm thấy cô, chắc chắn cô được an toàn.Bây giờ mọi chuyện đã bại lộ, bản thân anh vẫn chưa kịp nghĩ tới chuyện sau này sẽ sinh sống như thế nào!”
Lục Sâm từ từ thở dài.
Anh đưa tay xoa đầu cô, “Tiểu Thất, để cho anh suy nghĩ một chút, có được không?”
Chuyện này còn có gì phải suy nghĩ?
Tiểu Thất ôm chặt lấy eo của Lục Sâm, “Nói chung lần này anh đừng nghĩ là có thể đuổi được em, lần này không cần biết anh đối với em tuyệt tình như thế nào, em cũng sẽ không tin anh nữa, em kien quyết không rời xa anh!”
Lục Sâm cười khổ cực.
Anh đã nỗ lực một thời gian dài... có phải là không công rồi?
Anh thử thuyết phục cô, “Tiểu Thất, em vẫn còn trẻ, vừa mới hai mươi tư tuổi, sau này vẫn còn nhiều khả năng, em phí thời gian dành cho anh, đối với em một chút ích lợi cũng không có!Triệu Đào chắc cũng không nói với em. Lần trước khi tới Thụy Sĩ kiểm tra, bác sĩ nói với anh, tế bào ung thư đã lan ra rồi, mà kể cả có làm phẫu thuật, tỷ lệ thành công cũng rất thấp.Em theo anh như thế này... thật không xứng đáng!”
“Không!ai nói không xứng đáng!” Ánh mắt Tiểu Thất kiên định nhìn anh, “Lục Sâm, chỉ cần nguyện ý, là xứng đáng!đối với em, chỉ cần có thể được ở bên anh, dù có khổ cực thế nào em cũng nguyện ý, tất cả đều xứng đáng!”
Lục Sâm thở dài.
“Tiểu Thất...”
“Anh không cần phải dùng bất kỳ cách nào để thuyết phục em đâu, anh thuyết phục không nổi em.”Sắc mặt Tiểu Thất kiên định, “Nếu như anh dám trốn khỏi em, em kể cả có duổi theo tận tới chân trời góc bể em cũng nhất định đuổi bắt anh quay trở lại!”
Lục Sâm đột nhiên trầm mặc hơn.
Lần này, anh thật không biết mình quay trở lại là đúng hay là sai...
Anh cười khắc khổ.
Bây giờ người bước vào vực thẳm là anh rồi.
Cuối cùng, hai người họ ai cũng không thuyết phục ai, hai người tự giấu đi nỗi lòng của mình, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau vừa mới sáng sớm.
Tiểu Thất rất sớm đã tỉnh dậy, khi cô tỉnh lại Lục Sâm vẫn chưa thức giấc, cô nhẹ nhàng từ trên giường bệnh bước xuống, đơn giản sửa soạn lại bản thân một chút, sau đó đi xuống lầu.
Lục Sâm đã một ngày hai đêm không ăn gì rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp.
Tiểu Thất quyết định đi xuống lầu mua đồ ăn sáng cho Lục Sâm.
Đợi khi Tiểu Thất mua đò ăn sáng quay lại, vừa định đẩy cửa bước vào, lại nghe thấy trong phòng bệnh có tiếng cãi nhau.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con đã quyết định rồi!”
“Con điên rồi, con có biết con đang lấy tính mạng của mình ra đùa không, dù cho tình cảm có tốt tới đâu, cũng không thể đem tính mạng của mình ra đặt cược như vậy chứ, Lục Sâm,con bây giờ nhất định phải đi Thụy Sĩ tiếp nhận trị liệu với mẹ!”
“Mẹ đừng nói nữa, con nhất định không về đâu!”
Tiểu Thất ngoài cửa đứng ngẩn người,
Không về...
Là vì cô sao?
Tiểu Thất đắn đo không biết có nên đi vào hay không, trong lúc cô còn đang đắn đo, cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra, mẹ Lục sắc mặt đầy tức giận.
Tiểu Thất hơi ngẩn người một chút, “Dì...”
Người tới không phải là ai khác, chính là mẹ ruột của Lục Sâm, mẹ Lục nhìn thấy Tiểu Thất cũng ngẩn người một chút, trong phút chốc, ánh mắt của bà sượt qua rất nhiều loại tình tiết làm Tiểu Thất không hiểu nổi, ánh mắt lẩn khuất điều gì đó làm người ta hoàn toàn không hiểu nổi.
Bà lời nào cũng không nói, cúi đầu nhìn Tiểu Thất đang mặc quần áo bệnh nhân, trên tay cầm theo đồ ăn sáng, mím mím môi thở dài mở của phòng bệnh, “Đi vào nhé, tôi ra ngoài một chút!”
Nói xong, cũng không nghe Tiểu Thất trả lời, đã rời khỏi phòng bệnh.
Tiểu Thất đơ ra trước cửa phòng bệnh.
Tay nắm chặt túi đồ ăn sáng.
Cô đâu phải là ngốc!
Có thể rõ ràng cảm nhận được mẹ Lục lần này... đối với cô có chút ghét bỏ, cô nhớ rõ ràng lần trước khi mẹ Lục về nước bà đối với cô tương đối vừa ý...
Rất nhanh, Tiểu Thất nghĩ ra rồi, cười khổ.
Sự xuất hiện ở bệnh viện của Lục Sâm bây giờ đều là do cô, nhưng đối với người phàm bản thân là một người mẹ, con mình bị người khác hại cho gần như tính mạng bị đe dọa, tâm tình chắc chắn sẽ không được tốt rồi, Tiểu Thất cắn chặt môi, mẹ Lục không đối với cô gào thét mắng nhiếc đã rất tốt rồi.
“Tiểu Thất?”
“Dạ—— tới đây!” Tiểu Thất nghe thấy tiếng của Lục Sâm, không nghĩ được chuyện gì khác nữa. Nhanh chóng cầm đồ ăn sáng đi vào trong phòng bệnh. Lục Sâm vẫn nằm trên giường bệnh, lúc này không còn nhìn rõ là anh vừa tức giận xong, sắc mặt hiên hậy không thành lời. Ánh nắng ngày hôm nay rất tốt, từ ngoài của rọi vào, vừa vặn toàn thân hình vủa Lục Sâm hiện hữu ở trong đó, hình bóng của anh như được hòa vào cùng với ánh sắc màu, Tiểu Thất gần như ngẩn ngơ luôn.
“Đứng đó làm gì, qua đây!”
“Ồ!” Mặt Tiểu Thất đỏ lựng, định thần lại nhanh chóng cầm đồ ăn sáng đi tới, cô mở túi, cúi đầu nhìn Lục Sâm, “Em vừa xuống lầu mua cho anh một chút cháo, anh đã có một thời gian dài không ăn gì rồi, bây giờ chắc chắn rất đói phải không, nhanh ăn chút đồ ăn.”
“... được!”
Trên thực tế, Lục Sâm không thấy đói, nhưng anh không muốn để Tiểu Thất lo lắng, nhanh chóng đỡ bát, từng ngụm từng ngụm uống.
“Ngon không?”
“Ừ, cũng không tồi!” Lục Sâm quay đầu nhìn Tiểu Thất,” Em ăn gì chưa?”
“Em ăn rồi! Anh nhanh ăn đi, đợi chút nữa lạnh là không ngon nữa đâu.”
“... Được!”
Trong lúc Lục Sâm ăn sáng, Tiểu Thất nhớ lại mẹ Lục, không kiềm được hỏi, “Dì tới lúc nào vậy?”
“Vừa tới!”
Lục Sâm cúi đầy,nhẹ nhàng nói, “Đêm qua đáng nhẽ ra anh đã phải tới Thụy Sĩ rồi,có gọi điện trước để bà tới đón, nhưng khi anh về nước tương đối bận, quên mất không nói với bà, bà ở sân bay đợi không thấy người nên gọi cho Triệu Đào, nghe nói tình hình ở bên này xong ngay lập tức ngồi máy bay qua đây.”
Tiểu Thất nhẫn nại miết ngón tay, “Em vừa nghe thấy cuộc đối thoại của hai người rồi.”
Lục Sâm ngón tay bỗng khựng lại, quay qua nhìn chăm chú vào Tiểu Thất.
Tiểu Thất cắn chặt môi, nhẹ nhàng hỏi, “Lục Sâm... dì muốn anh tới Thụy Sĩ tiếp nhận trị liệu, sao anh lại không đi?Em nghe Triệu Đào nói, ở Thụy Sĩ bác sĩ rất chuyên nghiệp, nếu như anh đi, tiếp nhận trị liệu, còn nữa nếu như phẫu thuật thành công, anh... sao lại không đi? có phải là vì em?”
Lục Sâm mím chặt môi, ánh mắt trầm mặc hơn.
Thấy vậy, Tiểu Thất nhanh chóng nói, “Anh đừng từ chối, dì đều chỉ vì muốn tốt cho anh, anh như thế này làm cho gì thấy tổn thương đó, mà anh cũng không cần phải suy nghĩ cho em đau, em có thể đi cùng anh mà, còn có thể chăm sóc anh nữa!”
“Không được!”Lục Sâm từ chối.
Tiểu Thất ngẩn người,”Vì sao?”
Lục Sâm không nói lý do là gì, chỉ kiên định nói một câu, “Không được là không được! Tiểu Thất, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, anh quyết định không đi Thụy Sĩ được, chỉ ở lại trong nước!”
Cái gì?
Tiểu Thất ngay lập tức vội vã, cô gần như từ ghế đẩu nhảy lên. “Thế sao được, TriỆU Đào nói rồi, chuyên gia trong nước tương đối ít, anh vẫn nên tới Thụy Sĩ, ở đó sẽ tốt hơn...”
“Đừng nói nưã, anh đã quyết định rồi!”
“Lục Sâm!”
“Tiểu Thất... anh đã đưa ra quyết định từ trước tới nay không bao giờ thay đổi!”. Lục Sâm đặt bát cháo ở trên tay xuống, kéo Tiểu Thất tới bên cạnh giường, nhìn vào mắt cô nói, “Việc này tối hôm qua anh đã suy nghĩ kỹ rồi, em yên tâm đi, anh có dự định của bản thân!”
Yên tâm?
Cô sao có thể yên tâm được!
Bệnh tình của anh bây giờ giống như một khối thuốc nổ, được đặt ở trong tim của Tiểu Thất lúc nào cũng có thể bộc phát, từ tối qua sau khi biết được chuyện bệnh tình của Lục Sâm. Cả trái tim cô gần như thắt lại, chỉ sợ Lục Sâm phát bệnh, lo lắng cho các tế bào ung thư của anh lại tiếp tục phát tán.Cả đem cô không dám nủ say, Lục Sâm chỉ cần chuyển mình hơi thở của cô cũng gần như ngừng lại!
Cô gần như không thể khóc, vì cô sợ cô khóc rồi, thâm tâm Lục Sâm sẽ càng đau khổ hơn.
“Lục Sâm... em cầu xin anh đó, anh có thể nghe lời em lần này không, chúng ta cùng nhau đi Thụy Sĩ trị bệnh có được không?”Tiểu Thất nắm chặt lấy tay của Lục Sâm. “Như vậy đối với anh mới là tốt nhất mà, Lục Sâm., anh không nghĩ tới việc khác, cũng nên nghĩ chút tới tương lai của chúng ta có được không?chỉ cần có một chút hy vọng, chúng ta cũng phải thử, tương lai của chúng ta vẫn còn rất nhiều khả năng.”
“Thế nếu nhue... chủ định là thất bại thì sao.”
Tim Tiểu Thất ngay lập tức “thình thịch”, cô lắc đầu, từ chối khả năng đáng sợ này, cô kinh hoàng nói, “Không thể nào,nhất định không thể!Phẫu thuật nhất định thành công, nhất định không có thất bại, khẳng định không thể!”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
10 chương
28 chương
162 chương
99 chương
66 chương