Người của đầu dây bên kia cũng không biết nói cái gì, nhưng cảm xúc của Tiêu Khả liền kích động, hét lớn vào điện thoại, “Tôi nói cho các ngươi biết, nếu như các ngươi dám làm tổn thương Tiểu Thất, tôi nhất định sẽ bắt cả nhà các ngươi đều chôn thay nó!” Mọi người nghe được lời này lập tức đều bu lại. Mà này Lúc, người của đầu dây bên kia người đã cúp máy. Mặt Tiêu Lăng nặng nề đi tới, “Có phải là có tin của Tiểu Thất không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Tiêu Khả mặt lạnh ném di động cho Chu Tử Dương bên cạnh, hít sâu một hơi nói, “Là, có tin của Tiểu Thất rồi, tạm thời có thể xác định chính là nó không có nguy hiểm gì!” “Là bị người ta bắt cóc?” “xem như phải! Cũng không hẳn thế!” Mày Tiêu Lăng lập tức chau lại, phải lả1phải, không phải là không phải, thế nào gọi là xem như phải, cũng không hẳn là thế? “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, em nói rõ một chút!” Tiêu Khả khẽ cắn môi, nói ra tình huống cụ thể. Sau khi Tiêu Khả và Chu Tử Dương hẹn hò, Chu Tử Dương liền từ chức không làm luôn ở nhà chăm lo cho sinh hoạt thường ngày của cô, Chu Tử Dương là đứa trẻ lớn lên từ trên núi, nguyên nơi đó chỉ có một sinh viên đại học, người trong nhà đặt rất nhiều hi vọng lên người anh. Sau khi Chu Tử Dương không đi làm, cũng không nói với người trong nhà, Tiêu Khả cảm thấy cả nhà bọn họ chu cấp nuôi dưỡng cho Chu Tử Dương cũng không dễ dàng, cho nên mỗi tháng đều đúng hạn gửi một khoản tiền về cho nhà họ. Xem như là cho cả nhà anh tiền sinh hoạt và1tiền hiếu thảo người già của Chu Tử Dương. Nhưng thời gian trước đó. Cũng chính là khoảng thời gian trước lúc ăn tết, người nhà Chu Tử Dương nói sắp đến tết rồi, muốn đến thành phố A thăm Chu Tử Dương. Sau khi Chu Tử Dương và Tiêu Khả thương lượng xong, hai người cảm thấy cả hai cũng đã quen nhau lâu như vậy, có thể thừa dịp này gặp mặt trưởng bối cũng rất tốt, vừa hay cũng cho bọn họ biết Chu Tử Dương và cô đang hẹn hò. Tiêu Khả thậm chí chuẩn bị trước cho ba mẹ Chu Tử Dương một căn hộ. Bản thân cô có tiền, cũng không kém ngần này. Thậm chí nghĩ xong luôn, nếu như về sau ba mẹ Chu Tử Dương không muốn về núi nữa cũng không sao, phòng ốc của cô có thể tặng cho bọn họ, để bọn họ sống ở thành phố A. Tiêu Khả dù sao trong lòng có5chút áy náy, bản thân cô cũng là người gần năm mười tuổi rồi, gạt mất con trai vừa mới tốt nghiệp đại học của người ta cùng nhau sinh sống, cho nên cảm thấy về mặt vật chất chăm lo một chút nhà bọn họ, cũng là nên. Thế nhưng sao cô cũng không nghĩ tới. Người nhà Chu Tử Dương lại là người như vậy! Tết đến thành phố A, là mẹ và chị của Chu Tử Dương cùng đến, Tiêu Khả vì đi nghênh đón bọn họ, cố tình xin nghỉ một ngày, cùng Chu Tử Dương lái xe đi đón bọn họ, mẹ của Chu Tử Dương nhìn qua tuổi tác rất lớn, mặc dù mới hơn năm mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, nếp nhăn đầy mặt, lưng còng xuống, nhìn qua chính là sống trong một hoàn cảnh môi trường cực kì không tốt. Chị của anh ấy cũng giống như vậy, mới ba mươi tuổi, nhìn qua già2nua giống y chang một bà lão bốn năm chục tuổi. Hai người vác rất nhiều đặc sản đến thành phố A. Nhìn thấy Tiêu Khả và Chu Tử Dương lái xe tới đón, sau khi hai người biết Tiêu Khả là bạn gái của Chu Tử Dương đừng nói là vui biết bao.. Hai người ở lại mấy ngày trong phòng ốc mà Tiêu Khả đã chuẩn bị trước Trước khi đi nói với hai người họ, “... Trong nhà anh con muốn xây nhà, trong tay không có tiền. Tử Dương à, anh con vì tạo điều kiện cho con đi học, bây giờ cũng chưa nói đến cưới vợ, con cũng không thể có tiền rồi thì quên mất công ơn của anh con dành cho con, bây giờ khó khăn lắm anh con mới tìm được đối tượng, yêu cầu của người ta chính là nhà chúng ta có một căn nhà đàng hoàng, thế nhưng mẹ và ba con9lớn tuổi như vậy, hàng ngày trông coi thửa ruộng trong khe suối giữa núi cũng không có thu nhập gì, trong tay con...” Trong tay Chu Tử Dương một xu cũng không có. Khó xử nhìn Tiêu Khả. Tiêu Khả không nói hai lời liền rút cho mẹ Chu Tử Dương tiền mặt ba mươi ngàn. “Nhiêu đây đủ không?” Mẹ Chu và chị của Chu Tử Dương cả đời này cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền mặt như vậy, nhìn tiền mặt hơn nửa ngày cũng nói không ra lời, cuối cùng vẫn là Chu Tử Dương vô cùng xấu hổ, đẩy đẩy hai người, hai người mới đột nhiên bừng tỉnh. “Đủ đủ đủ, đủ rồi!” Hai người ngồi xe về lại trên núi. Tiêu Khả cho rằng chuyện này cứ như vậy xong, thế nhưng không ngờ tới, sau khi hết tết, cũng không biết trong lòng người nhà Chu Tử Dương nghĩ như thế nào, vậy mà lại nguyên nhà1đều tới thành phố A. Thật là một gia đình lớn. Tiêu Khả cũng không biết một gia tộc có thể lớn như vậy! Hai người anh của anh, hai người chị, hai anh rể, bao gồm một người em gái, còn có ba mẹ anh, hai cháu trai cháu gái bên nội, mấy người cháu trai cháu gái bên ngoại, một nhà hùng dũng đều tới hết. Ở vẫn là căn hộ mà Tiêu Khả đã sắp xếp trước đó. Nhưng một gia đình nhiều người như thế chui vào trong đó có chút chật chội. Một nhà ở trong căn hộ, dường như không có ý muốn dọn đi. Vậy cũng bỏ đi, cả nhà còn thỉnh thoảng đến chỗ của Tiêu Khả và Chu Tử Dương, bọn họ đi thăm người thân bọn họ cũng không hề đáng trách, thế nhưng Tiêu Khả phát hiện, sau mỗi lần những người đến, hoặc là trong tủ quần áo của cô thiếu mất vài bộ đồ, hoặc chính là dây chuyền đồ trang sức sẽ thiếu đi một chút, có đôi khi sẽ thiếu mất vài đôi giày, còn có đôi khi sẽ thiếu mất mấy chai dưỡng da. Cô ngoại trừ công việc, lúc sinh hoạt cũng là người bất cẩn, qua không ít thời gian mới phát hiện trong nhà thiếu đi nhiều đồ như vậy. Cuối cùng nhìn thấy em gái của Chu Tử Dương mặc đồ của cô, bộ dáng đắc ý, trong lòng cảm thấy cực kì bực bội. Là! Ngươi thích có thể nói, hoặc là có thể tự mình đi kiếm tiền mua, lén lút qua nhà người ta lấy đồ như thế, được xem là chuyện gì xảy ra? Suy cho cùng là một vài món đồ không đáng giá. Tiêu Khả nể mặt Chu Tử Dương, liền nhịn. Thế nhưng. Có một lần cô tan ca trở về, phát hiện nội y của mình cũng thiếu hai món, hoàn toàn nổi điên! “Chu Tử Dương, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Chu Tử Dương vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ, “Tiêu Khả xin lỗi, anh kêu em gái anh trả lại cho em.” Tiêu Khả quả thực sắp bị chọc điên lên! Những thứ đồ lót này, không biết là đồ riêng tư sao, vậy mà lấy đi mặc, cô chỉ cần nghĩ đến đồ lót của mình mặc trên người kẻ khác, là cảm thấy toàn thân lạnh dữ dội! Còn trả lại cho nàng? Còn trả lại cho cô, cô cũng không thể nào mặc lại nữa. Tiêu Khả lần đầu bởi vì người nhà Chu Tử Dương mà nổi giận với anh, “Chu Tử Dương, nếu như sau này anh nhớ người nhà, anh hãy đến chỗ ở của bọn họ thăm bọn họ, sau này trong nhà nghiêm cấm, không cho phép bọn họ bước vào nhà chúng ta nửa bước nữa!” Sau mỗi lần bọn họ đến, trong nhà đều giống như bị cướp vào thôn vậy, lộn xộn không nói, có đôi khi trên mặt đất còn có đàm được nhổ ra. Cô nhìn thôi đã thấy buồn nôn! Chu Tử Dương dù sao cũng đuối lý, đồng ý Tiêu Khả, “Em yên tâm, sau này anh chắc chắn không cho bọn họ tới nữa.” Tiêu Khả thật sự nhìn không quen người nhà của Chu Tử Dương Mỗi tháng tiền sinh hoạt mà cô cho ba mẹ họ cũng có năm ngàn tệ, người già hai người họ, dưới tình hình không cần trả tiền thuê nhà, năm ngàn tệ coi như đủ sống ở thành phố A, nhưng bọn họ lại còn là hai ba ngày đến đòi tiền. Thật coi Tiêu Khả cô là người tiêu tiền như nước sao!