Lấy Nhầm Chồng
Chương 6
Nghĩ sẽ mạnh mẽ nhưng trong lòng nó đau đớn, nó buồn tủi lắm
Ngày ấy khi tôi gieo mình xuống sông tự tử người đã cứu tôi chính là anh. Tôi nợ anh mạng sống này.
Sau khi tôi được anh cứu. Anh đã nói với tôi rất nhiều điều. Anh hướng cho tôi nghĩ về một tương lai tốt đẹp hơn.
Mỗi ngày anh đều quan tâm đến tôi. Đều để ý đến cảm nhận của tôi. Anh tìm cho tôi công việc ở quán ăn đối diện chỗ anh làm. Mỗi ngày chúng tôi đều gặp gỡ. Rồi lâu dần nảy sinh tình cảm
Nhưng tôi luôn tìm cách né tránh. Vì tôi biết mình chẳng xứng đáng với anh. Anh là con nhà có điều kiện, công việc ổn định. Còn tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, lại mang tiếng làm đĩ
Nhưng lý trí nó bị trái tim đánh gục. Tôi ngã vào vòng tay anh trong bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiêu tương lai tốt đẹp. Rồi điều gì đến cũng đến. Mẹ anh đến gặp tôi, bà ném vào mặt tôi một sấp tiền giống như trong những bộ phim truyền hình
Một câu đĩ, hai câu con đĩ, ba câu cũng vẫn là như thế. Tôi cũng không biết lúc đó mình đã như thế nào để vượt qua hết những lời nói cay nghiệt từ bà ấy, có lẽ tình yêu và niềm tin tôi dành cho anh quá lớn nên tôi luôn muốn bảo vệ cái mà tôi gọi là gia đình
Anh cùng tôi vượt qua rào cản từ mẹ anh. Anh bất chấp tất cả để có thể đưa được tôi về làm vợ.
Và giờ anh đuổi tôi như đuổi một kẻ hết giá trị không vương vấn, không luyến tiếc, cũng không một chút do dự
. Nếu họ đã không còn coi tôi là người thân vậy thì tôi có được phép coi họ là người dưng hay không
Buổi tối hôm đó bà ấy dẫn một cô gái về nhà. Là cô gái hay đến chỗ mẹ chồng tôi bán hủ tiếu. Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh dương. Trang điểm nhẹ nhàng. Nói năng từ tốn dễ nghe. Nói tóm lại là đúng kiểu yểu điệu thục nữ, con gái nhà lành. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao mẹ chồng tôi lại muốn tôi tham gia vào buổi gặp mặt của con trai bà ấy. Chẳng nhẽ bà ấy muốn lấy chuyện này để làm tổn thương tôi một lần nữa sao
Cho dù tôi đã cố gắng để không biểu hiện sự trống trải hụt hẫng ra bên ngoài nhưng cổ họng tôi vẫn cứ nghẹn đắng. Tôi mệt mỏi đến mức không muốn nghe không muốn thấy bất cứ điều gì. Nhưng giờ phút ấy tôi phải ngồi nhìn ba người nhà họ vui vẻ nói chuyện chỉ vì bà ấy bảo tôi vẫn còn là thành viên trong gia đình. Đúng là quá nực cười
Vài ngày sau cô gái đó chuyển đồ về nhà chồng tôi sống. Vậy mà trước đó không lâu mẹ chồng tôi vẫn còn oang oang mắng nhiếc so sánh tôi với cô gái ấy
- con nhà người ta là gái tân. Ngoan ngoãn nết na đức hạnh. Mày chỉ là một con đĩ, chỉ vì một bộ quần áo mới mà ngửa ra mời gọi cả chồng của dì. Mày lấy tư cách gì để so sánh với con dâu tao. Tao lấy mày về nhà này giống như lấy một con o xin về thôi. Mày bám gót chân cho con dâu tao cũng không đáng đâu con đĩ ạ
Tôi không biết cô ấy đoan trang tới mức nào. Nhưng biết người ta vẫn chưa ly hôn xong với vợ mà bất chấp dọn đồ vào ở thì chẳng biết cô ta có mục đích gì, đức hạnh ngoan ngoãn đến mức nào
Con đĩ như tôi ít nhất cũng được nhà bà cưới hỏi đàng hoàng cơ mà
******
Ở quán cà phê
- con về ở gấp vậy có được không con. Mẹ sợ bố mẹ con không đồng ý
Mai đưa tay gạt gịot nước mắt, tức tưởi nói với bà hoa
- mẹ ơi. Con cũng không muốn tự làm mất giá trị của mình như vậy đâu. Nhưng con lỡ yêu anh hùng quá rồi. Con không nghĩ ra được cách nào tốt hơn nữa. Nhân cơ hội anh ấy đang bị tổn thương, con sẽ tranh thủ bù đắp tình cảm. Nếu như con có thể mau chóng có tin vui thì chắc chắn anh ấy sẽ không thể bỏ rơi con được
Bà hoa nhẹ nhàng ôm cô con dâu mới vào lòng. Ngọt nhạt an ủi vỗ về
- con hiền lành đức hạnh như thế này thì sao thằng hùng nó dám hắt hủi con được. Con yên tâm đi. Con nhi cùng lắm nó chỉ ở đây vài tháng nữa thôi. Đợi tòa giải quyết thủ tục ly hôn xong mẹ sẽ lập tức đuổi nó ra khỏi nhà
Cô gái nở nụ cười, ngay sau đó là ánh mắt sảo quyệt đến lạnh người
****
Thời gian sau đó họ coi như tôi không hề tồn tại. Anh cũng vậy, anh vẫn chưa nhìn đến tôi một lần. Lúc nào cũng quấn quýt bên cô vợ mới. Ngọt ngào như trước đây chúng tôi đã từng.
Giờ thì tôi đã biết không có người chung thủy. Chẳng qua là họ chưa có cơ hội ngoại tình mà thôi. Anh cũng chỉ là một kẻ hám của lạ như bao kẻ khốn nạn khác. Chỉ trách tôi quá ngu ngốc, lãng phí bốn năm trời yêu thương một kẻ khốn nạn
Anh cứu tôi, cho tôi được sống. Sống trong đau đớn tủi nhục. Thà anh cứ để tôi chết đi, thì sóng gió này đã không nhằm vào người tôi mà đổ xuống
Sáng sớm tôi vừa ra đến sân thì mai chạy tới, hớn hở bắt chuyện
- em chào chị
- chào em
- chị có vẻ không thích em. Dù sao chị với anh hùng cũng sắp ly hôn rồi. Em nghĩ chị cũng nên chúc phúc cho anh ấy
- cô hình như rất quan tâm để ý đến sắc mặt của tôi thì phải. Nhưng xin lỗi vì đã để cô phải thất vọng rồi. Tôi không rảnh để quý hay ghét những kẻ không liên quan
- chị còn trẻ như vậy. Rồi chị cũng sẽ gặp người khác tốt với chị thôi
- đương nhiên rồi. Cảm ơn lời chúc của cô
- em nghe nó chị có một cái quá khứ không tốt đẹp đúng không. Chị cũng biết anh hùng làm việc ở một công ty rất lớn. Chị cũng nên đi khỏi đây đi đừng để anh ấy phải hối hận thêm nữa
- đi hay ở là chuyện của tôi. Một khi tôi không thích thì không người nào bắt tôi đi khỏi đây được. Cô đừng quên bây giờ tôi là ai và cô là ai. Con giáp thứ 13 thì không có tư cách để lên tiếng đâu. Dù sao thì cũng chia buồn với cô vì đã trượt chân ngã xuống địa ngục. Không bao lâu nữa cô sẽ hiểu thôi mà
- mày...mày nói gì hả. Mẹ anh hùng nói nhất định sẽ không cho mày ở đây đâu. Mày có giỏi thì lao vào mà đánh tao đi. Mày dám không
- tôi không muốn tay phải bẩn đâu. Làm cô thất vọng rồi
Tôi đi luôn không thèm nhìn cô ta một lần nào nữa. Dường như cô ta đang cố gắng công kích tôi. Nhưng sau mấy lần bị mẹ chồng gài bẫy tôi đã tỉnh hơn hẳn. Nếu tôi động vào chắc cô ta sẽ lại nằm lăn ra đất mà ăn vạ. Mà tôi thì bây giờ không thích sự phiền phức nữa. Cô ta không đạt được mục đích hậm hực ra mặt. Đúng là chỉ được cái vẻ bên ngoài. Bên trong cũng khốn nạn y như anh ta.
Tôi lang thang bên ngoài tìm việc. Chỉ một thời gian nữa họ sẽ tống cổ tôi ra ngoài đường. Tôi không thể không lo cho tương lai được.
Nghĩ cũng lạ đời. Người cống hiến bao công sức cho mẹ con họ thì họ tìm cách đuổi. Kẻ ăn không ngồi rồi thì họ cung phụng như bà hoàng. Có lẽ vấn đề nằm ở chỗ họ biết đẻ còn tôi thì không
Tôi đến một nhà hàng xin được vào làm bếp. Thời gian phụ bà mẹ chồng cũng giúp tôi có được không ít kinh nghiệm. Muốn có cuộc sống tốt thì phải kiếm ra tiền. Chỉ cần có tiền thì chẳng có gì phải ngại
Vì không có bằng cấp nên tôi chỉ được nhận vào làm phụ bếp với mức lương ba triệu
Tôi vừa đi trên đường vừa chìm trong suy nghĩ. Đúng là không sợ lấy chồng muộn, chỉ sợ lấy nhầm chồng. Cứ nghĩ mình may mắn lấy được chồng tốt. Giờ mới biết mình cũng chỉ là một trong những kẻ bất hạnh.
Tôi tự cười chính bản thân mình. Đã quá ngu ngốc tin tưởng. Để giờ chỉ một chút sóng gió anh đã buông tay. Ông trời thật biết hành hạ con người. Nhưng trải qua quá nhiều sóng gió như vậy, tôi cũng phải mạnh mẽ mà đối mặt, mà bước tiếp
Vừa về đến cổng thì tôi bắt gặp hình ảnh vô cùng lạ lẫm. Anh đang quét sân. Tôi bước đến gần nhìn anh rồi cười nhạt.
- trưởng phòng của một công ty lớn. Con trai cưng của mẹ chồng tôi. Hôm nay cơn gió nào thổi anh ra đứng ở đây thế này
- em không cần phải nói ra mấy lời mỉa mai ấy đâu. Mai có thai rồi, anh không muốn cô ấy vất vả
Lòng tôi chợt nhói, nhưng vẫn cố mỉm cười
- xem ra chồng tôi cũng làm việc hết công xuất ấy chứ. Chúc mừng anh nhé
- mà em đi đâu cả ngày nay vậy
- tôi đi đâu là việc của tôi. Tôi đâu cần báo cáo với người lạ như anh
- em...cô...đứng lại đó
Tôi đi vào trong nhà. Bỏ qua ánh mắt tức tối của hùng
Muốn đi được vào phòng tôi thì phải đi qua phòng khách. Mẹ chồng nàng dâu nhà đó đang ngồi ăn hoa quả, vui vẻ trò chuyện.
Vừa nhìn thấy tôi bà ấy đã nói bóng nói gió
- người ta vừa về đã mang thai. Chứng tỏ của cải trong nhà sẽ cứ theo đó mà nảy nở. Chứ giữ một kẻ không biết đẻ trong nhà. Làm sao khấm khá được
Tôi không nói gì mà đi thẳng lên phòng. Phía dưới mẹ chồng tôi vẫn không ngừng chửi rủa
- đồ mắt dậy. Đúng là đồ mồ côi không có giáo dục. Cháy nhà mới ra mặt chuột. Đồ con đĩ. Mày không có mồm chào hỏi ai à
- thôi mà mẹ. Mẹ đừng quá kích động mà ảnh hưởng đến sức khỏa
Mai ra sức xoa bóp cho mẹ chồng. Tôi cũng không chắc họ có thể hạnh phúc vui vẻ được bao lâu. Tôi muốn chờ xem họ sẽ nhận kết cục như thế nào khi đối sử nghiệt ngã với tôi như vậy
Những lời mà bà ấy nói ra bây giờ không còn sức ảnh hưởng đến tôi nữa. Chỉ là gió thoảng bên tai. Không cần thiết phải bận tâm. Tôi nhất định sẽ chứng minh cho họ thấy. Không có họ tôi sẽ hạnh phúc hơn gấp trăm nghìn lần
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
37 chương
13 chương
217 chương
26 chương
11 chương