“Dì, con muốn ở đây cùng với anh ấy.” Giọng nói của Thẩm Thất rất nhỏ rất nhỏ, ánh mắt ngơ ngác khiến người khác phải đau lòng: “Nếu chúng ta đều đi khỏi, thì anh ấy sẽ cô đơn lắm.” Nói xong câu này, Thẩm Thất liền không nói tiếng nào ôm lấy đầu gối ngồi trước tấm bia mộ, lặng lẽ rơi nước mắt. Cha mẹ của Triển Bác thở dài một hơi, vừa đi vừa ngoảnh đầu rời khỏi. Thẩm Thất cứ ngồi như vậy tại đó, không hề động đậy gì cả. Sáng ngày hôm sau, những người làm việc tại nghĩa trang phát hiện Thẩm Thất đã ngất xỉu sau một ngày một đêm ngồi tại đó. Đến khi Thẩm Thất tỉnh dậy, thì đã đến chiều. Thẩm Thất mở mắt ra liền nhìn thấy những thứ treo trên đầu mình. Cô không phải đang ở nghĩa trang sao? Sao cô lại xuất hiện trong bệnh viện? Quả nhiên bản thân cô lại chịu không nổi, lại ngất xỉu rồi sao? Quả nhiên bản thân cô vẫn vô dụng như vậy, ngay đến việc ở bên anh ấy lần cuối cùng cô cũng không làm được nữa rồi… Hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống từ khóe mắt, thấm vào tóc bên tai, sau đó biến mất tăm. Y tá nhìn thấy Thẩm Thất đã tỉnh, bèn đến kiểm tra thân nhiệt của cô, hài lòng nói: “Cô đã hôn mê suốt ba ngày. Cuối cùng cũng hạ sốt rồi, may là đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không đã bị mắc bệnh viêm phổi rồi.” Thẩm Thất không hề lên tiếng, chỉ thờ thẩn nhìn vào trần nhà trên đầu. Y tá trong lúc điều chỉnh lại bình truyền dịch, liền nhìn cô một cái. Nghe nói người bệnh này được đưa đến từ nghĩa trang, cô ấy đau lòng như vậy là do người thân của mình qua đời rồi sao? “Cám ơn… phiền cô làm giùm tôi thủ tục xuất viện.” Thẩm Thất mím môi lại, trên đôi môi khô nứt đó, mỗi khi thốt ra một chữ đều đau như cắt. Y tá ngơ ngác: “Nhưng cô vẫn chưa khỏi bệnh.” “Không sao cả, tôi không đủ tiền.” Thẩm Thất run rẩy nói. Y tá nhìn Thẩm Thất giây lát, xoay người đi giúp cô làm thủ tục xuất viện. Thẩm Thất lấy hết tất cả tiền trên người để trả tiền viện phí, sau đó chỉ còn đủ tiền để về nhà mà thôi. Thẩm Thất mua vé xe lửa rẻ nhất, dọc đường cô toàn dựa vào hành lang của khoang xe, cứ đứng như thế về nhà. Lối ra tấp nập dòng người, Thẩm Thất vứt hết tất cả những tiếng ồn đó phía sau lưng, chân đăm đá chân chiêu đi về phía trước. Khắp người cô nóng ran, xem ra cơn sốt vừa mới hạ xuống ấy, lại bắt đầu tăng lên nữa rồi. Thẩm Thất cười đau khổ dưới đáy lòng, tầm nhìn lại trở nên mơ hồ thêm lần nữa. Thẩm Thất muốn cố gắng phân biệt phương hướng, nhưng vừa mới xoay người lại, thì một cảm giác chóng mặt quen thuộc lại ập đến nữa. Một giây sau, đằng sau cô có một tiếng bóp thắng xe chói tai vang lên: “Két---” Thẩm Thất xoay người lại, đang muốn mở miệng xin lỗi. Nhưng chưa kịp nói lời nào, thì trước mặt cô tối sầm lại, toàn thân mềm nhũn ngã xuống. Trước khi cô té ngã xuống đất, cô vẫn mơ mơ màng màng nhìn thấy một bóng dáng thân thuộc Hạ Nhật Ninh đạp mạnh thắng xe lại, hắn không ngờ lại gặp lại người phụ nữ này tại đây. Thật đúng là… Dai như đỉa đói mà. Hạ Nhật Ninh xuống xe, đi tới vị trí trước đầu xe ngồi xổm xuống, khuôn mặt người phụ nữ này đỏ rực, thò tay ra đụng vào cô, liền phát hiện toàn thân cô nóng rực như một lò than vậy. Người phụ nữ này điên rồi sao? Sốt cao như vậy mà còn đi lung tung. Đôi chân mày đẹp đẽ của Hạ Nhật Ninh lập tức nhíu lại. Hắn ngước đầu lên thì thấy rất nhiều người đang vây quanh, có người nét mặt vô cùng ngạc nhiên giơ điện thoại lên chụp lén, khiến đôi mắt phượng của hắn lóe lên một chút không vui. Hạ Nhật Ninh bồng Thẩm Thất lên, đặt vào ghế phụ bên tay lái, chốt đai an toàn lại, sau đó quét ánh mắt lạnh lùng lên những người đang chụp lén kia. Đôi tay của những người chụp lén đó bất chợt run lên, vội vã bỏ điện thoại xuống. Người đàn ông này thật đáng sợ.