Vẻ mặt Hướng Kình có chút xin lỗi. "Xe của Tinh Tinh bị hư, vừa lúc cách nhà hàng chúng ta vừa ăn cơm không xa, cô ấy hỏi anh có thể đi qua đón cô ấy hay không, hơn nữa thuận đường kéo xe cô ấy trở về luôn”. Nói xong, anh khởi động xe, hướng đến địa điểm theo lời Xa Tinh Tinh. Hàn Ngữ vừa nghe lại là Xa Tinh Tinh, dù tâm tình tốt đến thế nào cũng bị làm hỏng rồi, nụ cười không khỏi thu lại. "Cô ấy không thể đi tắc xi sao?" Thật không phải cô quá keo kiệt, mà đang trong mắt tình yêu không dung dưới một hạt cát, thật sự Xa Tinh Tinh đã can thiệp quá nhiều, biểu hiện quá đáng rồi. Đáng tiếc, Hướng Kình cũng không ý thức được quan tâm của cô, cùng sự cố ý của Xa Tinh Tinh, trực giác trả lời, "Đã trễ thế này, một cô gái như cô ấy ngồi tắc xi đến nơi hẻo lánh có chỗ không tốt lắm." Lời nói này nghe rất quan tâm, nhưng dùng ở trên người phụ nữ, thân là vợ, Hàn Ngữ càng cảm thấy chói tai hơn. Cô giấu đi nội tâm không vui, lại hỏi một lần nữa: "Hoặc là, cô có những người bạn khác có thể giúp không?" Hôm nay là lần đầu tiên cô và anh ước hẹn a! Chẳng lẽ không thể bắt đầu khá hơn lần nữa, rồi lại kết thúc một cách ngọt ngào sao? "Cô ấy là Hoa Kiều ở Malaysia, vốn biết người Đài Loan không nhiều lắm, cha mẹ cũng không ở Đài Loan, một mình cô ở Đài Loan làm việc, lại đang làm ở công ty của anh, cho nên giúp cô một chút không có gì là quá đáng." Đối với Xa Tinh Tinh không quá đáng, nhưng đối với cô có quá mức hay không? Nếu như cô vừa bắt đầu chỉ là bất mãn một chút tủi thân, cho tới bây giờ chính là uất ức. Cái gì anh cũng vì Xa Tinh Tinh suy nghĩ, có nghĩ tới cô hay không? Cô muốn rất đơn giản, chỉ cần ở một chỗ cùng anh, về vấn đề Xa Tinh Tinh, nhất định có những phương pháp giải quyết khác, tại sao không thể không phải anh? Hay là, cô thật quá hẹp hòi? Bất quá loại tâm tình này, cô không biết biểu đạt như thế nào, có lẽ là do bị sỉ nhục cho đến lớn, thành thói quen đè nén chân chính tâm tình cô, về mặt khác, không khí mới vừa chung đụng giữa hai người tốt như vậy, cô cũng không muốn nhỏ mọn của mình làm hỏng tâm tình của anh. "Em nghĩ cuộc hẹn này chỉ có hai người chúng ta". Hàn Ngữ thật rất muốn nặn ra một nụ cười, tỏ vẻ khoan dung độ lượng, nhưng trong thanh âm cơ hồ không nghe ra run rẩy rất nhỏ, nhưng tiết lộ toan tính ở cô. Hướng Kình cuối cùng cảm giác được cô khác thường, anh thả chậm tốc độ xe, liếc cô một cái. "Hàn Ngữ, chúng ta còn có thời gian dài có thể hẹn hò, nhưng Tinh Tinh đang cần anh, anh không thể không giúp cô ấy". Tâm ý của anh rất đơn thuần, hơn nữa thường thường phái nam sẽ không chú ý tới nhạy cảm trong lòng phái nữ, nên anh đương nhiên hỏi: "Lần tới anh đền bù lại cho em có ổn không? Anh chỉ là thuận đường cho Tinh Tinh đi nhờ xe, hay là sau đó tiếp tục cùng em?" Hàn Ngữ không nói, cô biết mình chỉ cần mở miệng, nhất định sẽ khóc lên. Lần nữa, anh vì người đàn bà kia tìm lý do, vẫn không bỏ xuống được chuyện đối phương, nhưng uất ức và không vui của cô, ai tới thay cô tìm lý do? Cho dù thương anh đi nữa, cô cũng không cách nào bao dung hết thảy, huống chi thân phận Xa Tinh Tinh đặc biệt, vừa không ngừng biểu hiện quyết tâm tình thế nhất định đối với hắn trước mặt cô. Tâm tình như vậy nếu tố khổ cùng Hướng Kình, theo tình huống hiện tại anh ủng hộ Xa Tinh Tinh, cô chỉ biết nhận được một trách cứ quá nhỏ mọn hoặc nghĩ quá nhiều. "Hàn Ngữ?" Bởi vì cô không nói, Hướng Kình càng ngày càng cảm thấy tình huống không đúng, định dừng xe lại ở ven đường. "Em làm sao vậy? Tinh Tinh còn đang chờ chúng ta." Tinh Tinh, Tinh Tinh, biết rõ cô để ý, tại sao anh nhắc tới lần nữa? Dù sao chuyện Xa Tinh Tinh, như thế nào cũng so sánh với tâm tình Hàn Ngữ quan trọng là được rồi! Một chui rúc vào sừng trâu (*) liền chui không ra, Hàn Ngữ hít sâu một cái, không để cho mình ở trước mặt anh hỏng mất, dùng hết một tia lý trí cuối cùng nói: "Anh cho em đến trạm xe điện ngầm gần đây được rồi, em về bằng tàu điện ngầm, anh đi giúp Xa Tinh Tinh đi." --- (*) Rút vào sừng trâu: ý nói đi vào ngõ cụt (ví với vấn đề không có cách nào giải quyết hoặc những vấn đề nhỏ không đáng được giải quyết) Anh vừa nghe cũng biết cô ghen rồi, không nghĩ tới Hàn Ngữ lý trí cũng có một mặt này, anh không khỏi cảm thấy phụ nữ thật là khó hầu hạ, cố tình mình yêu cô hơn, không thể làm gì khác hơn lại giải thích một lần nữa. "Hàn Ngữ, em không nên giận dỗi, anh đã nói rồi, với Tinh Tinh chẳng qua chỉ là bạn bè. . . ." Nhưng lần này, Hàn Ngữ không hề nghe anh nói nữa, đột ngột cô cắt lời anh, giọng nói vẫn không tránh bén nhọn, "Em xuống xe ngồi tàu điện ngầm tốt hơn." "Đã trễ thế này, một mình em, anh cũng không yên lòng. . . . ." "Để cho em xuống xe đi, Hướng Kình?" Rốt cục cô không nhịn được mà rơi lệ, ngụy trang cái gì cũng không muốn tiếp tục rồi. "Em không cách nào cùng cô ấy ngồi trên xe của anh, quá khứ của các người em không rõ ràng lắm, hai người từng yêu sâu đậm em cũng không cách nào hiểu rõ, em sẽ không tự chủ được cho là chỉ có tâm tình của cô ấy mới trong ý nghĩ của anh, mà em là người thứ ba không cẩn thận xông vào, em không hy vọng tiếp tục ghen tỵ cùng với khuôn mặt xấu xí của mình xuất hiện trước mặt anh." "Nếu em không cách nào nhịn được, như vậy em lựa chọn nhắm mắt làm ngơ. Hướng Kình, cho một chút không gian được không? Nếu như ngay cả lần đầu tiên hẹn hò cũng không thể chỉ có hai người, như vậy em thà rằng chỉ có một mình, được không?" Bên trong xe lâm vào một mảnh yên tĩnh ngưng trọng, Hướng Kình bị lời cô rung động thật lớn. Anh cho là cô luôn dịu ngoan như vậy, sẽ tiếp nhận hết thảy anh làm, cũng có thể chỉ cần bảo đảm, cô sẽ tiếp nhận toàn bộ, ý nghĩ như vậy, có quá tự tin không? Dù sao, Hàn Ngữ mới là vợ của anh, mà Xa Tinh Tinh là bạn, cho dù trong lòng anh đối với việc Xa Tinh Tinh lựa chọn trở về Đài Loan giúp việc cho anh có cảm kích, nhưng trên mặt cảm tình, anh không cách nào tiếp nhận cô, cảm thấy có chút áy náy, nhưng tựa hồ cũng không hẳn là đem tâm tình này đổ lỗi cho Hàn Ngữ, làm cho cô chịu đựng cùng anh. Không phải anh mới vừa quyết định cùng cô chung đụng tốt hơn, hòa hợp thể nghiệm cảm giác yêu của cô? Làm sao lập tức lại để cho cô ủy khuất đây? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cúi đầu khóc nức nở, anh thật khó chịu, loại cảm xúc bất an cùng bị bạc đãi này, giống như trong nháy mắt chuyển dời đến trên người anh, khiến cho anh cùng cô vừa đau vừa khổ. "Hàn Ngữ, nơi Tinh Tinh đó, anh nên. . . .". Lập tức ở nơi này, anh lĩnh ngộ đến bây giờ mình nên bảo vệ nhất chính là Hàn Ngữ, mà không phải Xa Tinh Tinh, nên quyết định xin Lý Quang Minh đi hỗ trợ. Nhưng lời nói này chưa nói ra miệng, Hàn Ngữ nức nở nói không ra lời của đột nhiên yên tĩnh trở lại. "Không nên nói Xa Tinh Tinh nữa". Này đã vượt qua điểm giới hạn của cô, cô cũng không cách nào băn khoăn đến cảm thụ cùng tâm tình của anh, đưa tay thẳng lướt qua thân thể của anh, đè xuống khóa trong đem cửa bên ghế lái phụ mở ra, sau đó xuống xe. "Anh đi đón cô ấy đi." Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà bước đi thẳng, theo bóng lưng đầu vai co rút của cô, giống như có thể thấy trước mặt cô vẫn còn đang khóc, mà anh, quả thật một câu cũng nói không nên lời, một động tác cũng làm không được. Ngay cả lúc này, cô vẫn khống chế chính mình để dùng giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng tự thuật cô không muốn, nhưng anh không quý trọng sự ôn nhu của cô, cũng không quan tâm cảm thụ của cô. Thật ra thì không chỉ có lần này? Đến tột cùng đã mấy lần, anh không cẩn thận thương tổn cô? Hôm sau, rất hiếm khi thấy Hướng Kình không đi làm. Có lẽ cũng do công ty không có chuyện gì quá bận rộn, hơn nữa, có lẽ anh ôm trong ngực những áy náy và có lỗi đối với vợ, không thể nào an tâm đi làm. Sáng sớm, Hàn Ngữ không còn trên giường, trước đây, nếu anh ngủ thẳng tới giờ đi làm, cô sẽ quan tâm gọi anh rời giường, nhưng là hôm nay anh vừa ngủ quên, lăn lộn cả đêm khó ngủ chính là một đường ngủ thẳng đến hơn mười giờ sáng, rời giường vừa nhìn thấy đệm giường chỉnh tề một …cái giường khác, anh chỉ có dở khóc dở cười. Sờ sờ đầu giường quần áo sạch —— đây là anh cân nhắc mức độ Hàn Ngữ tức giận —— may là, cô hoàn tự nguyện thu xếp giùm anh những thứ này, đại biểu không phải là giận đến trình độ bất trị. Nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo xong, anh đi đến phòng khách, cảnh tượng trước mắt làm anh ngây ngốc một chút. Trong phòng khách, Hàn Ngữ cùng mẹ anh nằm cạnh nhau, mẹ Hướng luôn cao quý trang nhã lại mang cặp kính lão vạn năm khó gặp, cầm lấy que đan móc lên móc xuống, mà Hàn Ngữ thì thỉnh thoảng ôn nhu hướng dẫn, cảm giác hai người giống như mẹ con ruột. Trong nháy mắt này, tim của anh cũng mềm nhũn, dường như không có biện pháp tin một màn này thật sẽ xuất hiện trong nhà mình, qua những ngăn cách cùng địch ý đối với mẹ mình, giống như ở một khắc này biến mất. Nếu như anh từng bất mãn với mẹ ruộy, khiến anh làm một chút chuyện người ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng hôm nay trong tưởng tượng của anh không phải như vậy? Như vậy anh kéo dài bất mãn từng có, sợ rằng sẽ rơi vào một kết quả buồn cười, còn ý nghĩa gì nữa? Anh ho nhẹ, để hai người phụ nữ trong phòng khách nghe được mình đến, không nghĩ đến Hàn Ngữ chính là mặt không thay đổi nhìn anh một cái, liền cúi đầu tiếp tục thảo luận chuyện đan, hoàn toàn xem anh thành người vô hình. "Xin lỗi, Hàn Ngữ, ngày hôm qua anh không đúng." Anh rất ít hướng người khác nhận sai lầm, lúc này cũng cảm thấy mình thật có lỗi với cô. "Phương thức xử lý của anh có vấn đề, nên hôm qua anh gọi điện thoại nhờ Quang Minh giúp anh đón Tinh Tinh, cũng cùng giải thích cùng cô ấy, em không nên tức giận được không?" Nghe nói như thế, một đêm hờn dỗi Hàn Ngữ không khỏi trì hoãn rất nhiều. Anh vẫn là để ý cô, nếu không theo cá tính đại nam nhân này, rất không khả năng để xuống tư thái đến mức này, không hiểu hướng cô nói xin lỗi, còn thả chim bồ câu Xa Tinh Tinh (**) --- (**) thả chim bồ câu: đồng nghĩa buông tay – không quá quan tâm nữa Cho nên cô có thể cho là địa vị của mình trong suy nghĩ của anh so với Xa Tinh Tinh nhiều hơn một chút hay không? Hướng Kình nhìn cô vẫn trầm mặc không nói, không biết cô nghĩ cái gì, liền cầu xin tha thứ tha thiết thêm một chút, đem chuyện ngu xuẩn đêm qua đỡ ra toàn bộ. "Có lẽ em không tin, ngày hôm qua sau khi em xuống xe, anh vẫn lái xe theo phía sau em, cho đến khi em vào trạm xe điện ngầm, sau anh lại đến cổng ra của trạm xe điện ngầm gần nhà đợi..., gặp em lên một chiếc tắc xi, đến khi em bình an về đến nhà, anh mới an tâm." Anh chuyên chú ngó chừng cô, thành khẩn giống như đang tỏ tình. "So với Xa Tinh Tinh, anh càng không yên lòng em, em hiểu không?" Cô theo dõi anh ngoài ý muốn, giống như không thể tin được lời của anh nói. "Anh nói, anh vẫn đi theo em? Nhưng tại sao anh không về nhà ngay?" "Bởi vì anh ở trong xe thật lâu suy nghĩ những lời nói của em, mới có thể tạo thành tình huống như hôm qua —— hơn nữa anh rất sơ ý, mới có thể không biết làm sao chăm sóc em, anh bảo đảm sau này sẽ không tái phạm, đừng nữa giận anh nữa được không?" Gặp cũng cúi đầu trước rồi, cá tính Hàn Ngữ luôn luôn ôn hòa cũng sẽ không làm khó anh quá nhiều, rốt cục thở phào nhẹ nhõm. "Anh bảo đảm có lần tới trước tiên nghĩ cảm thụ của em?" "Anh bảo đảm." Anh chỉ kém không giơ hai tay lên. "Hơn nữa anh định hôm nay cũng hẹn cùng em, đền bù khuyết điểm đêm qua." "Được rồi, em không giận anh nữa." Thật ra trải qua một đêm lắng đọng, cô cũng không giận anh nhiều như vậy, từ sâu trong nội tâm cô vẫn tình nguyện tin tưởng anh cùng Xa Tinh Tinh không có gì, hết thảy cũng là do Xa Tinh Tinh tự mình đa tình. Hơn nữa, hôm nay có thể cả ngày chiếm lấy anh, tâm tình của cô trở nên bay bổng. Hiểu lầm tiêu tan, bàn tay to của Hướng Kình nhấc cô lên ôm vào lòng, hai người không nói chuyện với nhau một câu nào nữa, không khí gắn bó là hài hòa mà phù hợp như vậy. Chẳng qua lúc này, điện thoại Hướng Kình vang lên, anh thấy là số công ty gọi tới, vội vàng bấm nghe ——"Là tôi, hôm nay trong nhà tôi có chút chuyện. . . . . . Cái gì? Tôi đến ngay!" Nghe được âm điệu của anh đột nhiên cao lên, Hàn Ngữ cũng biết có chuyện gì phát sinh, ánh mắt buồn bực quăng thẳng hướng anh kết thúc trò chuyện. "Xin lỗi, Hàn Ngữ. . . . . ." Miệng mới hứa hẹn vừa xong lại phải thất hứa, vẻ mặt Hướng Kình có chút lúng túng. "Vừa rồi Xa. . . . . . Thư ký gọi tới, nói trong công ty phát sinh chuyện quan trọng, muốn anh lập tức trở về xử lý." Nghe vậy, ngay cả nụ cười cô cũng chen chúc không ra nổi, nhưng nhìn vẻ mặt anh tựa hồ rất nghiêm trọng, nhất thời cô cũng không cách nào so đo cùng anh. "Anh đi đi." "Nhưng anh mới vừa rồi nói muốn cùng em ..." Anh thật hận tại sao mình luôn làm hỏng sự mong đợi của cô. “Thôi, chuyện của công ty tương đối quan trọng, anh muốn hẹn cùng em, thời gian còn nhiều, rất nhiều." Cô cũng không phải là nữ nhân không hiểu đạo lý. Nhận được thông cảm của cô, Hướng Kình nhanh chóng hôn trên má cô một cái, cầm lấy chìa khóa xe liền vội vội vàng bận rộn ra cửa. Hàn Ngữ đứng ở bên cửa sổ, nhìn xe của anh đi xa, tâm tình nặng nề như cũ. "Thư ký Hướng Kình, là Xa Tinh Tinh sao?" Mẹ Hướng chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía sau cô, nhất châm kiến huyết (***) nói ra sự thật mà Hàn Ngữ không muốn đối mặt. “Mẹ gọi lão Ngô lái xe rồi, con đi theo sau xe Hướng Kình đi." Mới vừa nghe hai vợ chồng trẻ nói chuyện với nhau, toàn bộ bà đều nghe hết, kinh nghiệm nói cho bà biết, ông xã không coi trọng mình, rất nhanh sẽ nghĩ đến người khác , hơn nữa Xa Tinh Tinh lại là cô bé giỏi về tâm kế như vậy, căn bản Hàn Ngữ vô lực chống đỡ. Cứ như vậy, Hàn Ngữ một chút lực phản bác cũng không có, bị nhét vào trong xe Hướng gia. Cứ coi như là quan tâm tình hình công việc của chồng, bà vì mình tìm lý do như vậy. Không phải cô tuyệt đối không tin tưởng Hướng Kình, cũng tuyệt đối không phải là bệnh đa nghi nặng, lại càng không là từ trước đến giờ người tặc cũng được và vân vân, cô chẳng qua là. . . . . . Chẳng qua là. . . . . . Chỉ là muốn làm cho mình an lòng mà thôi. Xe chở cô dừng lại trước công ty của Hướng Kình, đợi cô xuống xe xong, rất xa chỉ thấy một nhóm người vây tại một chỗ khoa tay múa chân, không biết đang thảo luận cái gì, mà Hướng Kình thì đứng ở chính giữa, vẻ mặt ngưng trọng. Song điều làm cô cảm thấy chói mắt nhất, là bộ dạng Xa Tinh Tinh đứng ở bên cạnh anh, khoảng cách hai người quá gần, thậm chí tay cô ta còn vỗ nhẹ lưng của anh, giống như đang an ủi anh. Hàn Ngữ thấy vậy cắn chặc môi dưới, giận đến thân thể cũng run rẩy lên. Này không phải là chuyện làm vợ như cô nên làm sao? Tại sao phải để cho Xa Tinh Tinh thế vị đây? Cô cất bước đi về phía mọi người, khoảnh khắc đến gần, liền nghe được thanh âm Hướng Kình lớn tiếng chất vấn —— ". . . . . . Các loại gỗ này các anh đã hứa với chúng tôi là bảo đảm, tại sao bên trong có côn trùng đục?" "Xin lỗi, ông chủ Hướng, hàng của chúng ta xuất ra rõ ràng đồ đều tốt tốt . . . . . ." "Tôi không muốn nghe các anh nói nhảm! Trên hợp đồng ban đầu ghi rõ chất lượng, các anh phải làm bằng được! Tóm lại nếu các anh không đổi lại đợt hàng này cho chúng tôi, chúng tôi tìm những người khác nhập hàng." Nói xong điều này, Hướng Kình xoay người muốn đi, không nghĩ sẽ thấy Hàn Ngữ vẻ mặt luống cuống mờ mịt đứng ở không xa. " Sao em đến đây?" Anh không giải thích được. "Em ... Em... " Cô cũng không thể nói thẳng rằng mẹ chồng cô muốn cô đến xem ông xã của mình ra sao? Cô trông anh dường như có chút phiền não, hơn nữa Xa Tinh Tinh sắc mặt xem kịch vui một bên, cái khó ló cái khôn nói: "Là... Bộ dáng anh ra ngoài làm người ta có chút lo lắng, cho nên em liền theo xem một chút." "Em theo tới cũng không giúp được cái gì, nơi này rất nóng, không có chuyện gì trở về đi!" Thật ra thì anh cũng có ý tốt, nhưng nét mặt không bình tĩnh và khẩu khí, ngược lại làm cho người cảm nhận trong lời nói của anh chỉ có trách cứ. "Em chỉ là quan tâm anh... " Lòng cô bị tổn thương nặng nề, nhưng nghĩ lại, chuyện này cô không suy xét nhiều liền theo lời của mẹ chồng mà làm, có lẽ thật quấy rầy đến anh. "Công việc của anh khổ cực như vậy, nếu như em có thể giúp một tay, giảm bớt một chút áp lực của anh cũng tốt. . . . . ." "Cô không hiểu chuyện làm ăn, tới nơi này chẳng qua là thêm phiền" Xa Tinh Tinh đột nhiên cắt đứt lời của cô, khẩu khí nghiêm nghị chất vấn, "Cô biết lần này chúng tôi vào bao nhiêu hàng? Loại gỗ muốn dùng ở gia cụ nào? Hay là, cô có thể đem ra một số tiền lớn, để chúng tôi dễ dàng vượt qua cửa ải khó? Nếu cô cái gì đều không làm được, nói muốn hỗ trợ ở đây chẳng qua là làm bộ làm tịch thôi." "Tinh Tinh" Hướng Kình ngăn trở cô ta tiếp tục lên tiếng, chân mày khóa chặc không có nới lỏng, nhưng lần này là nhằm vào Xa Tinh Tinh. Hàn Ngữ tùy tiện theo tới quả thật không thỏa đáng lắm, nhưng cô ta có tư cách gì phê bình cô? Cô là thư ký có thể có chấp nhất với công việc, song lời nói không khỏi cũng quá nặng, ngay cả anh cũng không nói lời tương tự như vậy với Hàn Ngữ. "Xin lỗi, em là nhất thời tình thế cấp bách" Phát hiện mình nhất thời sơ sót. Xa Tinh Tinh vội vàng nặn ra một nụ cười giả bộ. Trong lòng cô ta, nếu tạm thời làm nữ chủ nhân Hướng gia không được, như vậy công ty chính là phạm vi thế lực của cô ta. Hàn Ngữ bước vào lãnh địa của cô ta, chính là phạm vào tối kỵ của cô. "Hàn Ngữ, hiện tại anh bận rộn nhiều việc, không thể về cùng em." Vẻ mặt Hướng Kình vẫn nghiêm túc. Chuyện lần này hơi khó giải quyết thật. "Em không cần anh theo, em muốn phụ giúp anh" Cô cố gắng giải thích, cô không chỉ là đóa hoa trong nhà kính, cũng có năng lực cùng anh gánh chịu áp lực và trách nhiệm. "Bất kể là giúp liên lạc, xử lý văn thư, thậm chí là chân sai vặt, em cũng có thể giúp hết lòng..." Lời của cô làm Hướng Kình lâm vào trầm tư, giống như đang suy nghĩ khả năng để cho cô ở lại, Xa Tinh Tinh thấy tình huống không ổn, vội vàng xen vào. "Những chuyện mà cô nói, là công việc thư ký của tôi, cũng bị cô đoạt hết rồi, chẳng lẽ muốn tôi ngồi không hưởng lương sao? Huống chi cô đối với ngành này không hiểu, nhất định không làm được." Lời nói cũng có lý, Hướng Kình liền muốn cô vợ mình bỏ đi ý niệm trong đầu. "Hàn Ngữ, em trở về trước đi, anh thật bận rộn nhiều việc." Ngụ ý chính là, cô ở chỗ này thật sự vô dụng?? Tâm Hàn Ngữ thật nguội, nghe được những lời đó là lúc ánh mắt cô nhìn đến Xa Tinh Tinh đang có ý vô ý dùng thân thể hoặc tay đụng vào Hướng Kình, nhưng anh vẫn thờ ơ, xem ra chuyện tứ chi đụng chạm như vậy quá quen. Vậy Hướng thái thái là cô đến tột cùng được coi là cái gì đây? Đến công ty bị nhân viên nhục nhã, còn chồng cô không chỉ không đứng ở bên cô mà còn đuổi cô đi, mà người thứ ba lại đối mặt giương nanh múa vuốt, cô chỉ có thể nhịn tức giận, còn bị ghét bỏ bận rộn cũng không thể giúp. Thật sự là cô tự rước lấy nhục sao? Gượng nở một nụ cười, cô thật sâu nhìn Hướng Kình một cái "Được rồi, em đi." Nói xong, cô xoay người rời đi, Hướng Kình muốn gọi cô lại, nhưng không có lý do gì, dù sao cũng là anh đuổi cô đi. Nhưng ánh mắt lộ ra tiếc nuối của cô trước khi đi, lại làm tim anh đập nhanh không dứt, cảm thấy giữa vợ chồng bọn họ, có chuyện gì không ổn sắp xảy ra. Xa Tinh Tinh nhìn tình địch bị đuổi đi, cười đắc ý, cũng an lòng rời đi khỏi bên cạnh Hướng Kình để xử lý những chuyện khác, bất quá chút động tác nhỏ này cũng rõ ràng rơi vào trong mắt Lý Quang Minh, anh tiến lên vỗ vỗ vai bạn tốt. "Hướng Kình, chuyện này tôi cảm thấy cậu làm sai rồi." Anh kêu oan thay Hàn Ngữ. "Hàn Ngữ là vợ cậu, quan tâm cậu, cậu lại làm cho cô nhận khuất nhục rời đi, như vậy ngay cả cậu cũng em thường cô ấy, mặt khác, cậu nói Hướng thái thái là cô sau này trước mặt nhân viên đặt chân như thế nào đây?" Trong lòng Hướng Kình cả kinh, mới phát hiện vừa rồi mình cẩu thả không cẩn thận tổn thương cô. Buổi sáng làm bảo đảm với cô, chỉ chớp mắt đều phá hủy sao? Khó trách vẻ mặt cô lúc rời đi lã chã chực khóc. Vì sự tình gì chỉ cần gặp phải Hàn Ngữ, anh tựa hồ làm sao làm cũng không đúng ? "Hơn nữa, cậu còn nghe lời Xa Tinh Tinh mắng cô ấy như vậy, ngay cả tôi là người bên cạnh nghe cũng cảm thấy khó chịu." Lý Quang Minh bổ khuyết thêm một đao, "Cô ấy còn có thể chịu được, là bởi vì cô ấy rất yêu cậu đi? Nhưng Hướng Kình, cậu cũng yêu cô ấy sao? Nếu như..., đừng quên cậu còn có chuyện quan trọng nhất gạt cô ấy, nếu như cô ta phát hiện chân tướng, theo thái độ không cần quan tâm của cậu đối với cô ấy bây giờ, sợ rằng muốn vãn hồi, so với lên trời còn khó hơn." Nói xong, Lý Quang Minh lắc đầu rời đi, còn lại Hướng Kình ngây người ở tại chỗ, lật ngược suy tư lời của anh ta. Nếu Hàn Ngữ thật hết hy vọng đối với anh, anh vãn hồi không được, anh có thể thừa nhận sao? Đáp án rất hiển nhiên là bỏ, chẳng qua anh đối với suy đoán tương lai này có loại sợ hãi bất lực. Buổi tối hôm đó, bởi vì cạm bẫy của thương nghiệp gỗ, Hướng Kình phải ở lại công ty làm thêm giờ, Xa Tinh Tinh thừa cơ hội này, hẹn Hàn Ngữ đi ra ngoài. Nhận được điện thoại , Hàn Ngữ không một tia giật mình, ngược lại đáp ứng một hơi, bởi vì cô biết, ngày này trước sau cũng sẽ đến. Đi tới nơi hẹn: lại là một nhà hàng Italy, ánh đèn và không khí cũng rất tốt, Hàn Ngữ nghĩ có chút xúc động, đây là nơi hưởng thụ thức ăn ngon, mà không phải trường hợp đàm phán, đáng tiếc hai lần cô đến nhà hàng Italy, cũng vì liên quan đến Xa Tinh Tinh mà làm hư tâm tình. Đi vào trong nhà hàng, cô liếc mắt liền thấy vẻ mặt Xa Tinh Tinh xinh đẹp ngạo nghễ nhấm nháp ly rượu đỏ, cho đến khi cô ngồi xuống trước mặt cô ta, mới nguyện ý ngẩng lên nhìn cô. "Ăn chút gì không?" Xa Tinh Tinh mỉm cười tự nhiên, bất quá trong tươi cười sẽ rất khó có vài tia chân thành nói. "Những món ăn đó khá ngon." Phải không? Cái món Ý lần trước cô ta đắc ý đề cử cho Hướng Kình sao khủng bố như vậy? Hàn Ngữ đem cái nghi vấn này để ở trong lòng, chẳng qua là vẻ mặt cũng đã tiết lộ tâm tư cô. Xa Tinh Tinh cười càng lớn, thậm chí còn lắc đầu, "Tôi biết cô đang nghĩ cái gì ở đây, lần trước cô và Hướng Kình hẹn ở nhà hàng kia, là tôi cố ý đề cử cho anh ấy, quả nhiên anh như tôi đoán dẫm phải mìn rồi." Thật giống như hoàn toàn không cho là mình sai, cô tự có một bộ giải thích, "Tôi rất hiểu Hướng Kình, anh là một người sơ ý, ngày đó tôi thấy anh rất buồn rầu tìm nhà hàng, liền muốn khảo nghiệm anh quan tâm đến cô bao nhiêu. Nói bình thường, nếu quả thật anh coi trọng cô, hẳn là tìm hiểu về chất lượng nhà hàng một chút trước, sau anh lại quả nhiên không muốn nghĩ quá nhiều đã nghe tôi an bài, cái này nghĩa là ... " "Nghĩa là anh coi trọng bạn bè, tín nhiệm bạn bè." Hàn Ngữ cắt đứt lời của cô ta, vì trong giọng nói cô ta tự cho mình hiểu rõ Hướng Kình hơn ai hết, khiến người khác thật khó chịu. "Anh xem cô như bạn bè bình thường, không phải sao?" "Cũng có thể, bất quá, có ai đối với bạn bè bình thường tốt như vậy, không chỉ nói gì nghe nấy, còn đem cơ mật tối trọng yếu trong công ty giao cho tôi xử lý? Hàn Ngữ, cô quá ngây thơ rồi." Xa Tinh Tinh dùng lời lẽ chắc chắn: "Hướng Kình đã nói yêu cô chưa? Không có đúng không, như vậy bất quá cô cũng chỉ là đối tượng kín đáo bị cứng rắn đưa vào hôn nhân của anh mà thôi, làm sao so với tình cảm đã nhiều năm của anh và tôi?" "Cho nên cô hẹn tôi đi ra ngoài, là muốn cái gì?" Hàn Ngữ nhịn cơn giận xuống, cơ hồ cô bị lấn đến trên đầu, đáng hận chính là cô vô lực phản bác. "Ít nhất, hiện tại vợ anh là tôi, mà anh cũng cố gắng bồi dưỡng tình cảm cùng tôi, tôi tin tưởng chúng tôi có kết cục tốt đẹp." "Phải không?" Xa Tinh Tinh cười lạnh, "Đến lúc để thấy thực tế rõ ràng, nếu không cô còn sống ở trong mơ tưởng của mình tự mình lừa gạt mình thôi." "Có ý gì?" Hàn Ngữ cảnh giác. "Chính là nhất thời, Hướng Kình lấy cô, căn bản là có ý đồ." Cô ta nhìn cô đùa cợt "Cô biết không? Gia cụ Hướng Thành phá sản, thúc đẩy lớn nhất phía sau chính là Hướng Kình." "Làm sao có thể. . . . . ." Vốn là lớn tiếng chất vấn, dần dần đến cuối cùng không tiếng động, nhất thời Hàn Ngữ hồi tưởng lại Hướng Kình bảo cô cái gì cũng không muốn quản, rồi thái độ thờ ơ với gia cụ Hướng Thành, dù có ngốc đi chăng nữa cũng biết chuyện có kỳ hoặc. "Làm sao không thể nào? Hướng Kình hận mẹ anh ấy đã lâu rồi, nghe nói cha của anh chính là bị mẹ của anh làm cho tức chết, mà Hướng Kình sau khi về nước, cũng không nguyện cho anh một chức vọ, còn giễu cợt anh không có năng lực không làm được chuyện gì, người mẹ như vậy, còn không bằng không có." Xa Tinh Tinh ở nơi mẹ Hướng chịu không ít khuất nhục, vì vậy nói đến bà cô đều nghiến răng nghiến lợi. "Anh hận mẹ anh, cho nên thành lập một ... công ty khác công ty nhà cạnh tranh cùng Hướng Thành, anh muốn chứng minh dù không có tổ tiên bao che, mình cũng có thể xây dựng nên một bầu trời như nhau. Cô nhìn đi, anh hiện tại không phải thành công khiến Hướng Thành phá sản sao?" Tin tức nghe rợn cả người như thế, khiến cho Hàn Ngữ khiếp sợ nói không ra lời. Gia cụ Hướng Thành đóng cửa, là Hướng Kình một tay chủ đạo? Anh hận mẹ, thật sâu như vậy? "Nhưng... Việc đó và kết hôn với tôi có quan hệ gì?" Cô không hiểu. "Đần! Hướng gia kết thông gia và Hàn gia các người, gia cụ Hướng Thành đã lảo đảo muốn ngã rồi, mẹ của Hướng Kình chỉ là muốn tiền của Hàn Thị, cho nên vô luận như thế nào, cho dù đã đổi tân nương bà cũng muốn kết thông gia cùng Hàn thị. Mà Hướng Kình đã sớm điều tra trước rồi, theo bối cảnh của cô, Hàn thị không thể nào hỗ trợ, hơn nữa chính Hàn thị cũng ăn bữa hôm lo bữa mai." Nói tới đây, Xa Tinh Tinh càng thêm đắc ý, cô vốn là chính là thua ở bối cảnh, như vậy thoạt nhìn, Hàn Ngữ cũng không thắng được cô bao nhiêu, mẹ Hướng đá đến một tấm bản lớn bằng sắt. "Dù sao không phải kết hôn với cô, cũng sẽ là người khác, mà tình huống của cô đang phù hợp nhu cầu của Hướng Kình, một mặt làm lơi lỏng cảnh giác của mẹ anh, cho là con trai còn rất nghe lời, gọi anh cưới người nào thì cưới người đó, về mặt khác cũng dời lực chú ý của mẹ anh, bởi vì căn bản cô không có tiền cứu Hướng Thành." Càng nghe, lòng Hàn Ngữ càng rét. Xa Tinh Tinh nói, quả thật phù hợp tình huống chung đụng giữa Hướng Kình và cô, anh tùy thời mà che chở cô, đại khái là sợ cô không chịu nổi khắc nghiệt của mẹ chồng mà tử trận quá sớm, lực chú ý của mẹ chồng lại sẽ trở lại trên người anh, để cho anh không tiện âm thầm thực hành mưu kế của anh sao? Đã như vậy, tại sao anh còn hôn cô? Tại sao muốn nói giống như anh đang yêu cô, bắt đầu muốn đem cô để ở vị thứ nhất? Chẳng lẽ anh không biết, một khi cô biết rằng điều đó không thật, để xuống sẽ có bao nhiêu đau? Ở giữa là Xa Tinh Tinh, đã làm cho cô yêu thật uất ức, hiện tại biết chân tướng rồi, biết tình yêu cô nhận định lại giả dối như vậy, cơ hồ ngay lập tức cô đã nghĩ buông tha. Xa Tinh Tinh nhìn hốc mắt của cô đỏ lên, trong lòng vui mừng. Cô ta không phủ nhận có thêm mắm thêm muối trong thành phần lời nói, nhưng chân tướng thực tế đại khái quả thật như lời cô ta nói, chẳng qua cô tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện Hướng Kình đã thật yêu Hàn Ngữ. "Hiện tại cô biết không? vì đạt tới mục tiêu, Hướng Kình có thể hy sinh bất luận kẻ nào, năm đó anh chính là không bảo vệ tôi tốt, để cho tôi bị mẹ ruột của anh nhục nhã, nhưng ít ra tôi còn tình nguyện giúp anh hoàn thành kế hoạch của mình, hôm nay cô là con cờ anh lợi dụng, cũng đừng hy vọng xa vời anh sẽ vì cô làm cái gì." Sau hết, cô bỏ lại quả bom cuối cùng—— "Cho nên trở lại bên cạnh tôi, là Hướng gia và Hướng Kình thiếu nợ tôi!" ___ (***) Nhất châm kiến huyết: một kim thấy máu – ý nghĩa: một câu nói trúng ngay vết thương lòng.