Hướng Kình ngồi ở thư phòng, ánh mắt dừng ở trên bàn thiết kế, nhưng tâm tư sớm bay đến phương xa. Kết hôn mấy ngày qua, theo anh quan sát, Hàn Ngữ khéo hiểu lòng người, cá tính lanh lợi nhu thuận, đối với các loại làm khó dễ của mẹ anh luôn có thể ứng phó khéo léo. Anh thực hoài nghi, cô có lẽ không có đơn thuần tinh khiết như trong tưởng tượng của anh, ngược lại thông minh biết lợi dụng thời thế vì chính mình khai thác không gi¬an sinh tồn. Trọng yếu nhất là, cô tựa hồ thực để ý anh. Chỉ là vài cái lơ đãng mỉm cười, chút ơn huệ, có thể làm cô hài lòng vui vẻ đến chóng mặt, điều này tương đối thỏa mãn tâm tính đàn ông của anh. Loại phụ nữ đáng yêu như cô chính là mẫu người vợ lí tưởng trong lòng phái mạnh, làm anh rất dễ dàng yêu thích. Đáng tiếc anh có chuyện quan trọng hơn phải làm, anh có thể chiếu cố cô, nhưng không cách nào cùng cô có tình yêu sâu đậm, hưởng thụ tình cảm nam nữ. Dời sự chú ý trở lại đồ thiết kế trước mắt, anh dở khóc dở cười phát hiện, chính mình thật sự dựa theo hi vọng của cô, tăng thêm kẹo sing-gum cho sô pha son môi ở phòng ngủ. Để cho cô mỗi khi muốn ngồi lên không bị rơi vào trong . Điều này có chút không ổn, dường như anh quan tâm cô nhiều lắm. Anh giống như đang chuyên chú làm việc thì cửa thư phòng lúc này lén lút bị đẩy ra, lực chú ý của anh chuyển hướng lại đặt toàn bộ ở trên người Hàn Ngữ nhẹ lẻn vào thư phòng . Hàn Ngữ im hơi lặng tiếng từ phía sau để một ly nước trái cây ở lên bàn của anh, giống như sợ làm phiền anh, một chút thanh âm cũng không dám phát ra. Làm bộ xem xét trên kệ sách, thỉnh thoảng dùng khóe mắt trộm ngắm Hướng Kình. Cô muốn làm cái gì? Hướng Kình bất động thanh sắc, âm thầm xem động tác thú vị của Hàn Ngữ. Cô từng bước từng bước nhỏ chậm rãi đi tới bên cạnh anh, tay nhỏ bé vươn tới tấm lưng phía trước. Không có đụng tới anh, nhưng vẫn khoa tay múa chân. “Khụ!” Anh nhịn không được ho nhẹ một tiếng, “Hàn Ngữ, có việc gì sao?”. Hàn Ngữ giống như con chuột bị dọa nạt, ngượng ngùng xoay xoay tóc. “Không. . . . . . Không có gì.” “Em sẽ không nhân cơ hội muốn tập kích tôi chứ? Tôi nghĩ mình hẳn là không bạc đãi em.” Xem bộ dáng xua tay của cô, anh liền cảm thấy buồn cười. Hàn Ngữ cho dù biết là anh hay nói giỡn, cũng không biết trả lời thế nào nên ấp úng: “Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” Xem Hàn Ngữ chậm chạp “Tôi” hơn nữa ngày không nói ra nguyên cớ, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương đều đỏ lên, Hướng Kình cũng không ép cô. Thuận tiện nói sang chuyện khác. “Em chuẩn bị sản phẩm bán hàng từ thiện mà mẹ muốn chưa?” “Tôi nghĩ tốt lắm.” Đúng vậy, ngay lúc đó gi¬ai đoạn chỉ có “nghĩ”, muốn đạt thành mục tiêu còn cần một chút cố gắng. “Hướng. . . . . . Hướng Kình, anh có thể giúp tôi một việc hay không?” “Có việc gì?” Hiếm khi cô chủ động nhờ anh giúp đỡ. “Anh có thể đưa tôi đến dưới chân núi mua chút đồ đạc không? Thời gi¬an nào cũng được, chỉ cần tiện cho anh” Những lời này nói ra chính Hàn Ngữ đều cảm thấy khó khăn, ở tại biệt thự Hướng gia trên núi, hết thảy cũng có thể tự cấp tự túc, nhưng vấn đề lớn nhất là gi¬ao thông không thuận tiện, cô liên tục ở nhà mấy ngày, cảm giác chính mình đều nhanh mốc meo. “Ở nhà không phải có xe sao?” Hướng Kình hỏi lại, khó được chính mình cũng bị trở thành tài xế một ngày. “Em có thể tùy hứng đi lúc nào cũng được”. “Ách. . . . . . Tôi hỏi qua bác Ngô tài xế, bởi vì gần đây bác ấy đều phải đưa mẹ xuất môn, cho nên không có thời gian giúp tôi.” Hàn Ngữ có chút buồn rầu quay đầu đi. “Gần đây cũng không có xe công cộng. . .” “Đợi chút” Hướng Kình nhăn mày lại, xem ra âm mưu nho nhỏ của mẹ so với anh tưởng tượng còn hơn nhiều lắm. “Em chẳng lẽ không biết, trong nhà không chỉ có một tài xế là bác Ngô?” “Phải không?” hai mắt Hàn Ngữ mở thật to. Căn bản không có ai nói cho cô nha! “Bác Ngô chỉ nói, gần đây sau khi đưa mẹ đi làm, phải ở tại công ty đợi lệnh, cho nên không thể trở về chở tôi.” “Vậy còn tắc xi thì sao?” Hướng Kình thật sự bội phục cô gái nhỏ này, cư nhiên có thể làm cho chính mình không thể ra khỏi cửa. “Tôi không có tiền đi xe.” Hàn Ngữ bất đắc dĩ vuốt vuốt tay. Trước kia ở Hàn gia áo cơm giàu có, căn bản không có chuyện xài tiền tiêu vặt, cho nên tích tụ ít đến thương cảm, nhiều là cô bán ra hàng len của mình mà có, bây giờ gả lại đây, cô cũng chẳng biết mình có đò cưới hay không, càng khỏi nói tiền riêng ! Trong túi riêng của Hàn Ngữ ngay cả một ngàn cũng không đến, cho nên muốn tiết kiệm chi tiêu. Không có tiền, lý do khá đàng hoàng, làm cho anh chút xúc động. Có lúc nào mà vợ của Hướng Kình anh, con dâu Hướng gia, ngay cả cái tắc xi đều ngồi không nổi . . . “Tôi nhớ rõ hàng tháng mình đều gửi một khoảng chi phí trong nhà đến tài khoản trong ngân hàng của em, em không lấy sao?” Hướng Kình kềm chế cảm xúc hỏi, đến cuối cùng cô đang giả vờ đáng thương với anh, hay là có hiểu lầm gì trong việc này? Mỗi nhà có một loại hoàn cảnh riêng, anh cũng không muốn bạc đãi cô. “Tôi không có tài khoản ngân hàng a.” Việc này Hàn Ngữ cũng không hiểu ra sao. Ở nhà cha và anh căn bản không có khả năng cho cô tiền nên tự nhiên cũng không nghĩ tới muốn mở tài khoản. “Tôi nhớ rõ lúc trước đã nhờ mẹ. . . Được rồi, tôi đã hiểu.” Đại khái lại là mẹ anh đã thu lại khoản tiền này. Xem ra, về sau Hướng Kình phải mặt đối mặt trực tiếp nói chuyện cùng Hàn Ngữ, nếu không đến một ngày nào đó cô gái nhỏ này yên lặng bị xử lý, anh cũng không biết. Từ túi tiền lấy ra bóp da, Hướng Kình lấy ra một cái thẻ đưa cho cô. “Cái này là card tài chính, ngày mai tôi sẽ đi đem mật mã đổi thành ngày chúng ta kết hôn, em biết dùng thế nào chứ?” Hướng Kình có xu hướng nghĩ là, cô gái này ăn cơm không biết giá gạo, ngay cả cơ hội dùng tiền bộ dáng gì cũng không biết. “Đương nhiên biết.” Hàn Ngữ phát ra nho nhỏ kháng nghị, không có dị nghị nhận lấy tấm card. Hướng Kình đối với cô thật tốt. Tư duy Hàn Ngữ đơn giản, được anh săn sóc hết sức ngọt ngào, yêu mến đối với anh lại càng tăng thêm. Cô quyết định cất kỹ tấm card này, đến khi tất yếu mới đem ra sử dụng. “Còn có, tôi sẽ sai một tài xế cho em.” Đơn thuần giống như cô gái ngốc nghếch này, ngồi tắc xi cũng không biết sẽ bị đưa đến đâu, “Trước đó. Tôi sẽ đưa em đi đến nơi em muốn trước.” “Thật sự?” Hàn Ngữ cao hứng vỗ tay một cái, thân tình ôm anh một chút. Một cái động tác nhiệt tình này, làm cho tâm trầm tĩnh của Hướng Kình hơi hơi xôn xao. Đôi mắt to sáng trong suốt của cô hiện lên thái độ hâm mộ cùng vui sướng làm cho Hướng Kình suýt nữa theo bản năng ôm ngược lại cô. Tuy rằng cuối cùng Hướng Kình có thể khống chế được nhưng lại ngầm bực chính mình càng ngày càng dễ dàng bị cô ảnh hưởng, cũng càng ngày càng vì cô lo lắng đông tây. Anh vốn không phải muốn cho cô cảm thấy Hướng gia lạnh nhạt, đối mặt hết thảy khó khăn sao? Ai. . . Nhìn cô vợ nhỏ nhiễu loạn cả một hồ nước xuân lại vui vẻ rời đi, Hướng Kình ngoài việc than thở, cũng không biết nên có phản ứng gì. Ngày hôm sau, Hàn Ngữ ngồi trên xe Hướng Kình, cuối cùng có thể rời đi nơi cơ hồ như là chỗ gi¬am lỏng mình. Hít một ngụm không khí tự do, thật tốt, bên cạnh có anh làm bạn, rất tốt, này không khí tựa hồ cũng khiến con người trở nên vui vẻ, càng làm Hàn Ngữ cảm thấy thư sướng(thư thái và sung sướng). Liếc ngang thấy gương mặt Hướng Kình, chỉ là như vậy nhìn anh, cô liền cảm thấy ngực ấm áp. Không bằng bề ngoài dương cương của anh, anh thường đối với cô cười, luôn làm trái tim trong lòng cô loạn xạ; mà anh cũng đối với Hàn Ngữ ôn nhu săn sóc, khiến cuộc sống cô không một chút lo lắng, đáng tiếc cảm giác của cô cảm thấy Hướng Kình vẫn chưa toàn bộ mở rộng lòng dạ. Khi anh cười vẫn mang một khoảng cách vô hình, có lẽ đây là bởi vì bọn họ còn đang tìm hiểu nhau đi? Không biết có biện pháp nào có thể làm cho sớm hiểu biết đối phương? Hàn Ngữ nhìn anh, muốn nói lại thôi, cuối cùng cuối cùng nhịn không được nói: “Hướng Kình, sau khi anh đưa tôi đến dưới chân núi, sẽ lại đi nhà xưởng gia dụng của anh chứ?” “Uh.” Quả thật, đưa cô chính là thuận tiện. “Vậy. . . . .” Hàn Ngữ lưỡng lự một chút, “Anh có thể mang tôi đi cùng không?” Nhìn thấy ánh mắt Hướng Kình hơi có vẻ kinh ngạc, cô vội vàng bổ sung “Tôi chỉ là tò mò mà thôi, nếu như thấy không tiện thì khỏi cũng được . . . . . .” Hướng Kình như có suy nghĩ gì nhìn cô một cái, “Được. Em muốn đi, tôi sẽ đưa em đi” .Nghĩ muốn hiểu rõ trượng phu của mình cũng không sai, mà cô lại là người ngốc nghếch sẽ không đề phòng người ta, cho nên Hướng Kình dứt khoát đáp ứng, cho dù cô tìm cả một năm, đại khái cũng không biết nhà xưởng anh rốt cuộc đang làm cái gì. Tay lái vừa chuyển, xe liền thay đổi một phương hướng khác, chạy đi rời xa nội thành. Nửa giờ sau, xe Hướng Kình chạy vào giữa cánh cổng một gi¬an nhà xưởng để đầy củi, trong đầu ước chừng có mười mấy người công nhân đang khua, gõ, đánh. Nhưng có một công nhân mặc áo xanh đậm, chức vị hiển nhiên lớn hơn nhiều người đàn ông, Hướng Kình lên tiếng tiếp đón. Hướng Kình thoáng gật đầu đáp lễ, liền hướng bên người nhìn cô đang tò mò quan sát nói : “Em ở tại đây chờ tôi một chút.” Nói xong, Hướng Kình bước thẳng tắp đi tới hướng công nhân đang điều chỉnh thành ghế dựa kiểu mới, chỉ đạo đối phương làm như thế nào mới tốt, có lúc cũng hỗ trợ cưa cưa đầu gỗ, nâng nâng này nọ, bận rộn không thôi. Hàn Ngữ nhìn thấy ánh mắt đều sáng cả lên, bộ dáng Hướng Kình chuyên chú làm việc, làm cô cảm thấy anh thật sự là đẹp trai vô cùng, khi anh nóng đến độ phải cởi áo, lộ ra lồng ngực rắn chắc thì mồ hôi từ trên cơ ngực màu đồng của Hướng Kình chảy xuống, hại cô thiếu chút nữa máu mũi đều phun ra. (CBLT – ra Ngữ tỷ thuộc trường phái Me¬traidep.com – Ngữ: mi ko thế àh?) Trời ạ! Ông xã của cô thật gợi cảm. Thật mê người nha! Này không chỉ là thầm mến trong lòng, trên thân thể, Hàn Ngữ cũng hoàn toàn thuần phục. Hàn Ngữ không thể không thừa nhận mình thích Hướng Kình. Anh mỗi một hành động, mỗi một câu nói, ngay cả khi công tác cùng công nhân hay nói giỡn bạo một hai câu lời thô tục, tất cả đều mê luyến không thôi. “Cô gái này, hai mắt cô sắp lồi ra rồi.” Bên cạnh đột nhiên xuất hiện câu chế nhạo này làm gương mặt nhỏ của Hàn Ngữ đỏ lên. Quay đầu đi, liền nhìn đến vị công nhân áo xanh đậm, đang cười như không cười nhìn cô chằm chặp. “Xin chào. Hướng phu nhân mới nhậm chức.” Người đó hiển nhiên rất rõ ràng thân phận của Hàn Ngữ, hiền lành hướng cô vươn tay ra. “Tôi họ lý, Lý Quang Minh. Cô có thể gọi tôi là anh Lý” “Xin chào anh Lý”. Cô ngượng ngùng bắt tay với anh, “Anh gọi tôi Hàn Ngữ là tốt rồi”. Hướng phu nhân, xưng hô thế làm người ta thẹn thùng a! “Hàn Ngữ.” Đầu tiên thấy cô thuận mắt mới nói chuyện với nhau. Một câu sau, Lý Quang Minh liền phát hiện chính mình còn thích cô gái hiền hoà vô hại này – đương nhiên, là dựa vào lập trường giữa bằng hữu với nhau. “Tôi thấy cô vẫn nhìn Hướng Kình chằm chặp.” “Tôi. . . . . . Tôi chẳng là chưa thấy qua bộ dáng anh ấy làm việc”. Nói câu này xong Hàn Ngữ cảm thấy cực thẹn, cô cũng không phải nói thẳng là chính mình nhìn ngắm Hướng Kình đến mê mẩn chứ? “Cô thực sự thích Hướng Kình có phải không?”. Lý Quang Minh biết rõ hôn sự của bọn họ chẳng qua là để thuận lợi cho việc kinh doanh. Nhưng dựa trên biểu hiện trước mắt của cô gái này, thật sự không giống đối với Hướng Kình không có cảm tình. “Tôi . t.ô..i . . . . . . Ừh.” Cái này lại càng không biết xấu hổ, cô ấp úng nửa ngày mới dũng cảm gật đầu. Dù sao thích trượng phu của mình cũng không phải là việc kinh thiên động địa, Hàn Ngữ thành thật cho là không sao cả .“Tôi chỉ là cảm thấy, bộ dáng nghiêm túc khi Hướng Kình làm việc. . . . Rất tuấn tú, còn có cái kia. . . . . . Anh ấy cái gì cũng tốt. Còn có thể dạy mọi người làm thế nào . . .” Thấy cô giải thích bừa bãi, Lý Quang Minh cảm thấy thú vị. “Anh ta đương nhiên cái gì cũng tốt, gi¬an nhà xưởng làm tất cả gia cụ này, đều là Hướng Kình thiết kế đó!” “Thật sao? Anh ấy thật sự quá lợi hại.”. Cô tưởng Hướng Kình chỉ làm thiết kế, không nghĩ tới thật đúng là cũng có thể múa đao làm cưa? Nếu đổi thành cô, chỉ sợ cầm lấy cưa sẽ cưa đứt chân, cầm lấy tua vít sẽ đứt tay? “Hơn nữa mấy thứ này đều là tiêu thụ bên Âu Mĩ, thậm chí còn có rất nhiều hoàng thất cùng quý tộc Âu châu chỉ định muốn dùng gia cụ do Hướng Kình sản xuất, cô nói anh ta không lợi hại sao?” Tuy rằng Quang Minh chỉ là giúp Hướng Kình quản lý gi¬an nhà xưởng này, nhưng đối với người bạn tốt kiêm thủ trưởng này, cũng là khâm phục không thôi. “Tuyệt quá. . . . . . Thật tốt khi được gả cho Hướng Kình. . . . . .” Không phát giác chính mình gi¬ao lời trái tim ra, hai mắt Hàn Ngữ nhìn chằm chặp Hướng Kình sáng lên, đối anh lại thêm phần ngưỡng mộ. Cô hiện tại tự đáy lòng cảm tạ chị hai cùng mình trao đổi chú rể, làm cô có cơ hội được gần gũi một người như anh. Nghe lời của Hàn Ngữ. Tâm tư Lý Quang Minh có chút phức tạp, cô ngày đó thật đơn thuần. Còn có đối Hướng Kình vô điều kiện mê luyến, làm cho Lý Quang Minh không khỏi bắt đầu có chút lo lắng. “Kỳ thật, Hướng Kình cũng được xem như đàn ông tốt. . .” “Uh. Hướng Kình rất tốt, đối với tôi thật tốt bụng.” Đối với điều này, Hàn Ngữ vô điều kiện tán thành. “Nhưng Hàn Ngữ, cô xác định như vậy tốt, là thật sao?” Lời nói Lý Quang Minh thấm thía, “Có đôi khi, trong mắt nhìn thấy không nhất định chính là sự thật.” “Có nghĩa là gì?” cô lập tức lại bị làm cho mơ hồ. Còn chưa được trả lời. Thanh âm Hướng Kình đột ngột truyền lại, kết thúc cuộc nói chuyện của hai người. “Hai người đang nói cái gì?” Hướng Kình mang nụ cười nhẹ bước đến, hướng Hàn Ngữ ôn nhu gật đầu, nhưng ánh mắt liếc hướng Lý Quang Minh đã có chút sắc bén. “Không cái gì, tôi chỉ là cùng cô ấy giới thiệu một chút nhà xưởng đang làm cái gì, miễn cho cô ấy một mình đứng ở nơi này nhàm chán.” Tranh nói trước Hàn Ngữ, thần sắc Lý Quang Minh có chút kỳ quái. Hướng Kình từ chối cho ý kiến, nói với Hàn Ngữ: “Hàn Ngữ, vừa hoàn thành một ít đồ dùng, em đi qua thử dùng xem được không? Sau đó nói cho tôi biết cảm tưởng của em đi.” “Được.” Hàn Ngữ không hề nghi ngờ đi tới nơi Hướng Kình chỉ. Có thể giúp đỡ anh. Đương nhiên làm cái gì cũng được. Thấy Hàn Ngữ vừa đi khỏi, ánh mắt Hướng Kình trở lại trên người bạn tốt, liền tức giận thấp trách, “Quang Minh, cậu nói nhiều lắm.” “Tôi chỉ là không đành lòng nhìn cô ấy. . . Tôi nghĩ cố ấy là một cô gái đơn thuần nhu thuận.” “Tôi chưa nói cô ấy không phải.” Ánh mắt nhìn xa. Nhìn cô gái nhỏ kia hứng trí ngẩng cao thử ngồi lên sô pha. Hướng Kình không phát hiện ánh mắt chính mình trở nên nhu hòa, tươi cười cũng hơi lộ ra. “Cậu xác định muốn tiếp tục làm như vậy?” Anh nhìn ra được Hướng Kình đối Hàn Ngữ cũng có chút bất đồng, anh đối với phụ nữ cho tới bây giờ đều xưng không hơn cẩn thận, nhưng mà quan tâm đối Hàn Ngữ, không giống như là giả. “Cho dù Hàn Ngữ bị thương cũng không sao à?” Thế là Quang Minh lại một lần nữa nhắc nhở. Miễn cho bạn tốt ngày sau hối hận. Hướng Kình mặt không chút thay đổi nhìn phía Quang Minh. “Nếu cậu không lắm miệng, tôi tin tưởng chính mình sẽ không xảy ra lỗi lầm, cô ấy sẽ sống được thực hạnh phúc, có một người chồng lý tưởng, sẽ không bị thương.” Nghe vậy, Lý Quang Minh biết rõ nhiều lời vô ích, Hướng Kình ngoan cố cũng không phải là ngoan cố bình thường. Hơn nữa Hàn Ngữ cũng đang đi lại, anh đành phải sờ sờ cái mũi, rời khỏi . Không khí căng thẳng vừa rồi, sau khi Hàn Ngữ quay trở lại liền tan thành mây khói, Hướng Kình cũng không biết vì sao, vừa thấy đến cô, tâm tình liền trở nên bình thản. “Em thấy sao?” Mới vừa rồi, anh mơ hồ thoáng nhìn cô cùng công nhân chỉnh sửa sô pha nói gì đó. “Tốt lắm a! Sô pha ngồi xuống thực thoải mái. Nhưng. . . . . .” Có thể nói thực ra sao? Hàn Ngữ trộm dò xét sắc mặt của Hướng Kình, mặt anh dường như mang theo ý cổ vũ, cô mới lớn mật phê bình, “Rất thư thái, ghế dựa thực mềm, ngay cả tôi thể trọng nhẹ. . . . Ngồi liền lún xuống, người nặng một chút sau khi ngồi xuống không phải rất khó đứng lên sao? Mặt khác, cái kia phối màu lục, hình như không thích hợp. . . . . .” Hướng Kình rất kinh ngạc nghe những lời Hàn Ngữ vừa nói. Cô tựa hồ so với anh còn nghĩ sâu sắc hơn nhiều, nhắc nhở anh rất nhiều điểm anh không chú ý tới. “Xem ra, cưới em, có chỗ tốt hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.” Hướng Kình thuận đường đem Hàn Ngữ ra cửa. Sau khi mẹ Hướng biết chuyện này, không khỏi lại châm chọc khiêu khích, nhưng Hàn Ngữ tuyệt không để ý. Hướng Kình đối với Hàn Ngữ yêu thương tốt hơn ai hết. Huống chi trước khi cô chưa gả đi, cha và anh đối với cô không chỉ la mắn, mà còn đánh đập. Cho nên sự yêu thương, trân trọng của Hướng Kình không khỏi làm Hàn Ngữ mỉn cười . Hàn Ngữ chưa từng oán giận Hướng Kình mà còn rất yêu thích anh, mọi việc đều đều nghe theo anh. Nếu muốn nói thật, có lẽ một chút tiếc nuối duy nhất trong lòng cô, chính là Hướng Kình chưa bao giờ ở trước mặt mẹ anh, thay cô nói một câu. Đó cũng không phải anh đối với cô không tốt, mà là theo quan sát của cô, phát hiện ra cảm tình giữa mẹ con Hướng gia hình như tương đối nhạt – nói vậy đã là khách khí, căn bản chính là lạnh nhạt, mẹ con bọn họ không chỉ không hỏi han ân cần lẫn nhau, thậm chí còn có ý đối địch. Giống như hiện tại. Rõ ràng bữa tối là thời gi¬an mà người nhà tụ họp, nhưng trên bàn cơm hoàn toàn yên tĩnh, mọi người ăn phần của mình, ngay cả ánh mắt đều không có gi¬ao nhau. Lâu lâu Hướng Kình sẽ gắp cho cô một vài miếng thức ăn cô thích. Động tác nhỏ này làm Hàn Ngữ thực cảm động, không phải anh luôn luôn yên lặng chú ý cô sao? Anh cũng không phải không biết quan tâm người khác như thế nào, chỉ là không biểu hiện ra thôi. Đương nhiên cô sẽ không ngốc đến mức đi hỏi vấn đề của mẹ con bọn họ, bởi vì điều này thực hiển nhiên là quả bom của Hướng gia. Cô hy vọng chờ đến thời cơ chín muồi, chờ đến khi anh yêu cô, anh sẽ nguyện ý chủ động nói cho cô tất cả. Dùng cơm xong, mẹ Hướng đột nhiên lạnh lùng mở miệng, “Ngày kia buổi tối chính là thời gian bán hàng từ thiện, Hàn Ngữ, cô chuẩn bị tốt chưa?” Hàn Ngữ vội vàng nuốt xuống một ngụm cơm cuối cùng, “Mẹ, con đã chuẩn bị tốt lắm.” “Đó là cái gì?” Mẹ Hướng căn bản không nghĩ ra Hàn Ngữ sẽ chuẩn bị thứ tốt gì. “Là hàng len của con, con đi lấy cho mọi người xem.” Không đợi mẹ chồng đáp lại, cô vội vàng đứng dậy rời đi. “Hàng len?” Nhìn bóng lưng của Hàn Ngữ, mày mẹ Hướng nhíu lại thật cao, “Thứ này cũng dám lấy ra bán sao? Thật muốn làm mất mặt ta? Cũng may ta đã kêu thư ký đi chuẩn bị một bộ trang sức, nếu không đã mất hết mặt rồi?” “Con nhớ rõ đó là hội bán hàng từ thiện.” Hướng Kình lạnh lùng cười, “Không phải Hội mua đi bán lại. Vật phẩm bán hàng từ thiện không có danh mục nói từ đâu đến, mới là buồn cười.” Mẹ Hướng bị anh nói đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cao tiếng nói, “con có ý gì?” Hướng Kình đang muốn đáp lời, Hàn Ngữ lại chọn vào lúc dó trở về, không nhìn ra không khí căng thẳng giữa bọn họ. Mỉm cười giao túi giấy trên tay cho mẹ chồng. “Mẹ, đây là nguyên bộ áo dệt kim cùng áo choàng, mẹ mở ra nhìn xem thích hợp đem bán hàng từ thiện không?” Mẹ Hướng hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt lợi hại từ trên người con trai, khinh miệt mở túi giấy ra. Vừa lấy sản phẩm ra vừa phê bình “Chỉ sờ lên cũng biết không phải cái gì tốt, giá trị vật phẩm bán hàng từ thiện đại biểu thanh danh Hướng gia chúng ta cô có biết hay không. . . . . .” Đến khi nhìn rõ thứ trên tay, khó có thể tin được mẹ Hướng lật qua lật lại, thậm chí nhìn kỹ đến từng đường kim rồi, tự nhủ có phải mình hoa mắt hay không. Này. . . . Đường đan tinh tế lại mỹ lệ, hơn nữa màu tím cùng màu vàng cao quý phối hợp, làm cho cảm giác giá trị cả bộ quần áo hoàn toàn không thua sản phẩm cao cấp của cửa hàng nổi tiếng. Mà tạo hình nổi bật kia, còn thêm một cái áo choàng tua màu trắng bạc, lại có vẻ tôn quý bất phàm, thanh lịch rất khác biệt. Hàn Ngữ lại lấy ra thứ này? Đây chính là cô ta đan?! Ánh mắt mẹ Hướng hoài nghi chuyển hướng nhìn Hàn Ngữ, ngay cả Hướng Kình cũng không dám tin nhìn về phía bà xã của mình. Anh tưởng cô có thể lấy ra nhất chiếc áo lông bình thường đã là kết quả không tồi rồi. “Mẹ, y phục này có thể không?” Hàn Ngữ bất an nhìn phản ứng mẹ chồng cùng ông xã. Không hiểu bọn họ vì sao đồng thời trầm mặc. “Con dùng sợi tốt lại sợ màu sắc quá mức người lớn, hình thức cũng sửa lại vài lần, hẳn là nữ tính tuổi gì mặc đều thích hợp.” Miệng mẹ Hướng trương lại trương. Mới miễn cưỡng hỏi: “Cái này thật sự là cô đan?” “Đúng vậy a. Con mất ba ngày, thiếu chút nữa ngay cả cơm cũng quên ăn.” Hàn Ngữ thêm vào. Đương nhiên trong lúc đó, cô vẫn là vâng theo lời mẹ chồng nói, làm công việc bếp núc cùng quản gia, suýt nữa không kịp trở mình. “Con biết đây là bán hàng từ thiện, mới muốn làm một cái áo len độc nhất vô nhị, cam đoan sẽ không đụng hàng. Con nghe nói rất nhiều công ty đều là đi bên ngoài mua châu báu hoặc sản phẩm cao cấp, lại cầm bán đấu giá, những thứ đó không phải mất đi ý nghĩa bán hàng từ thiện sao?” Mẹ Hướng lại á khẩu không trả lời được, trong lời nói Hàn Ngữ thậm chí còn đánh cho bà một cái. Quả thật, so với châu báu, sản phẩm cao cấp, phí tổn giá trị y phục này nhất định không vượt qua chúng. Bất quá trên ý nghĩa mà nói, thiếu phu nhân gia cụ Hướng Thành tự tay đan quần áo đem đến bán hàng từ thiện là tuyệt đối không gì có thể phản đối, mà còn có thể bán được giá cao. Vô luận như thế nào đều đã làm cho Hướng Thành gia cụ rất vinh quang. Mà ngay cả chính bà đều thực thích tạo hình của y phục này, nếu có tự mình mặc, có lẽ rất đẹp? “Thứ này. . . . . .” Nhưng mẹ Hướng không muốn cho con dâu qua cửa, hừ lạnh. “Cái này được sao?” Nhọc tâm tổn sức đan quần áo lại nghe được lời bình như thế này, Hàn Ngữ có chút khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm. “Này. . . . . . Không được sao?” “Nếu cái này không được, thì không có thứ có thể.” Hướng Kình đột nhiên mở miệng, lợi ích của bán hàng từ thiện anh so với mẹ mình hiểu rõ hơn, “Mẹ, để con nhắc nhở mẹ, ngày kia chính là ngày hội bán hàng từ thiện, mẹ không có nhiều thời gi¬an do dự đâu.” Hướng Kình cư nhiên đứng về phía Hàn Ngữ? Trên mặt mẹ Hướng co rúm hai cái, tâm lí có so đo, cực không tình nguyện nói: “Quên đi, lần này dùng cái này.” Nếu đã quyết định, bình thường mẹ Hướng chắc là đem đồ quăng cho con trai cùng con dâu, muốn bọn họ đi dặn dò thư ký xử lý, nhưng lần này mẹ Hướng lại tự nhiên lấy vật bán hàng từ thiện trở về phòng. “Mẹ, ” Hàn Ngữ hỏi lại, “Cho nên quần áo không thành vấn đề ?” “uhmm.” Hướng Mẫu đối với áo trong tay, trên mặt cố gắng không lộ ra mình có bao nhiêu yêu thích. “Vậy, con đi gi¬ao cho thư ký. . . . . .” “Không cần, tôi kiểm tra lại xem có tỳ vết nào hay không.” Ném ra những lời này, bà liền khẩn cấp trở về phòng, còn khóa lại, rất muốn mặc thử xem. “Như vậy là xong rồi?” Hành động chống ván của mẹ Hướng, làm cho Hàn Ngữ có chút há hốc mồm, cô vốn tưởng mình sẽ bị làm khó dễ đến trắng đêm khó ngủ! “Em xem bộ dáng yêu thích không buông tay của mẹ là biết không có vấn đề rồi.” Lần đầu tiên, Hướng Kình đối với phản ứng của mẹ mình có loại cảm giác vớ vẩn buồn cười, “Nhưng thật ra tôi thật không biết em đa tài đa nghệ như vậy.” “Chỉ là sở thích mà thôi . . . . . .” Hàn Ngữ có chút ngượng ngùng trả lời, “Hướng Kình, cám ơn anh mới vừa rồi thay tôi giải vây, tôi tưởng mẹ thật sự không thích!” Bị Hàn Ngữ nhắc nhở, anh mới phát hiện chính mình lơ đãng lại nhúng tay vào chiến tranh mẹ chồng cô dâu. Hướng Kình không phải không muốn quan tâm sao? Vì sao lại khó chịu khi thấy cô bị mẹ làm khó? Trầm mặc một chút, anh tìm ra lý do thích hợp. “Đó là bởi vì, tôi cảm thấy vật bán hàng từ thiện của em rất tốt, không cần bị mẹ vô lý soi mói.” “Vậy anh cũng thích, đúng không?” Được khích lệ, hai mắt Hàn Ngữ sáng trong suốt, chờ đợi câu trả lời của anh. Gặp được ánh mắt này, Hướng Kình phát hiện chính mình hoàn toàn không có cách, ngay cả sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn cũng không thể biểu hiện. “Thích.” Anh chỉ có thể nói. Trên thực tế, anh tuy rằng nhìn thấy những vật bán hàng từ thiện tinh mỹ, nhưng đối với quần áo tinh phẩm. Đại đa số nam giới tính trời sinh sẽ không có hứng thú. Nghe được đáp án này, Hàn Ngữ vừa lòng cười ra. Anh thích vậy là tốt rồi, cô nghĩ bất ngờ mình sẽ cho anh, anh nhất định sẽ vui .