Lấy gì chữa khỏi cho anh

Chương 10 : Từ đây bắt đầu

Edit: Vũ Quân ==== ==== Mùi hương? Chu Y Y cúi đầu ngửi tay mình, không có mùi gì chỉ có mùi sữa tắm thôi mà. "Mùi hương gì? Bình thường anh ngồi bên cạnh tôi cũng đâu có phản ứng." Nghiêm Kỳ hít hít cái mũi, ngửi về phía Chu Y Y, sau đó duỗi tay chỉ vào một chỗ. Chu Y Y nhìn theo tay Nghiêm Kỳ, chỉ một thoáng đã đỏ bừng mặt. Đương nhiên cô biết Nghiêm Kỳ chỉ là mùi hương gì! Đó là mùi hương của chất lỏng cô chảy ra! Lần này Chu Y Y cũng không biết nên buồn bực do không cẩn thận bị chiếm tiện nghi hay nên may mắn vì mình tìm ra điểm mấu chốt giao lưu cùng anh. "Cho nên ngày hôm qua anh cũng thấy tôi?" Chu Y Y nhớ tới đêm qua anh khác thường. "Ừ." Chu Y Y hít sâu một hơi muốn mình bình tĩnh lại. Cô muốn lấy trứng rung giữa hai chân ra nhưng lại lo lắng như vậy sẽ mất đi thời khắc ngắn ngủi giao lưu với anh. Tưởng tượng đến trứng rung, cảm giác của cơ thể lại một lần nữa truyền đến ý thức của Chu Y Y. Cảm giác khác thường ở hoa huy*t khiến cô khó có thể bỏ qua, nhưng lúc này cô lại không thể tùy tiện lấy ra. "Vậy cơ thể anh có phản ứng gì...anh biết không?" Chu Y Y chỉ nhục côn chót vót giữa hai chân anh, mặt lại quay sang một bên. "Không biết." Ngữ khí của Nghiêm Kỳ trầm thấp lại bình tĩnh, giống như thật sự không rõ nguyên nhân của cơ thể mình. ==== ==== Còn không đợi Chu Y Y tiếp tục hỏi Nghiêm Kỳ lại bồi thêm một câu: "Ngửi mùi hương của cô lâu, nó cứ như vậy." Trên mặt càng lúc càng nóng, xấu hổ đến mức Chu Y Y muốn vùi đầu xuống. "Đây là lần đầu tiên anh có phản ứng này sao?" "Ừ." Không biết vì sao Chu Y Y nghe thấy anh thừa nhận trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. "Vậy... Anh có cảm thấy... Không thoải mái không?" Trong giọng nói toàn là thấp thỏm. "Có một chút." Chu Y Y ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kỳ, trên mặt anh không có biểu cảm như dục niệm khó nhịn. Đêm nay kết quả này đột nhiên tới, cô cần phải cẩn thận tiêu hóa. Dù sao thứ kì lạ khiến anh có thể chú ý... Rất kì lạ.. Lại còn khó có thể mở miệng, cô cần phải tự cân nhắc một chút. "Anh đi về ngủ trước đi, tôi muốn ngủ." "Không cần." Nghiêm Kỳ cự tuyệt, ngữ khí bình tĩnh, chỉ tiếp tục yên tĩnh nhìn Chu Y Y. "Tôi đi phòng khác ngủ?" "Không cần." Nếu không phải biết anh thật sự có bệnh tự kỉ hơn 20 năm có khả năng cô sẽ hoài nghi anh là đồ dâm tặc phóng đãng. Chu Y Y hết cách, đành phải mở miệng bảo anh lại đây ngủ cùng cô. Chu Y Y nằm xuống, Nghiêm Kỳ thấy động tác của cô cũng nằm xuống. Chỉ là cơ thể nằm nghiêng hướng về phía Chu Y Y, ánh mắt bình tĩnh vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm cô. Cô tắt đèn pin điện thoại, căn phòng lập tức lâm vào bóng tối, lúc này mới có vẻ không xấu hổ như vừa rồi nữa. Vừa vặn ánh mắt bên cạnh quá mức mãnh liệt, Chu Y Y không thể bỏ qua. Toàn bộ căn phòng lâm vào yên tĩnh, không có tiếng của đồ điện, chấn động của trứng rung càng thêm rõ ràng. Chu Y Y gần như xấu hổ muốn chết, nhưng âm thanh giữa hai chân lại tựa hồ càng ngày càng rõ ràng, cô vừa mới lặng lẽ cao trào một lần, thật vất vả mới áp xuống dục vọng rên rỉ. Nằm bên cạnh một người con trai trưởng thành, hơn nữa trứng rung di chuyển khiến cô lại một lần dục hỏa mãnh liệt. Cô quay đầu nhìn về phía Nghiêm Kỳ, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên mặt Nghiêm Kỳ, khiến anh phảng phất như lâm vào một loại vòng sáng thần bí. Nghiêm Kỳ vẫn tỉnh táo như cũ nhìn Chu Y Y, thần sắc bình tĩnh trong trẻo, giống như so với vừa rồi càng có thêm vài phần linh khí. Cô lặng lẽ cúi đầu nhìn thấy nơi riêng tư của anh quả nhiên còn đang gắng gượng. Chu Y Y cũng không biết là thấy sắc nảy lòng tham hay do điều khác, sau khi hít sâu một cái cô đột nhiên tới gần mặt Nghiêm Kỳ sau đó hôn xuống. ====