Thời tiết đầu hạ khá dễ dịu mang theo cơn gió nhẹ nhàng mơn trớn trên làn da trắng nõn mượt mà như men sứ của Lô Vỹ Tinh. Cô ngồi bên cửa sổ, tay cầm cuốn sách, ngón tay thon dài xinh đẹp đưa lên, nhẹ nhàng lật ra một trang giấy. Đôi mắt cô chăm chú nhìn vào trong trang sách, tựa hồ rất chuyên tâm. Bên ngoài cửa sổ, cây hoa phong lan tỏa mùi hương thoang thoảng bay vào qua ô cửa sổ, quanh quẩn bên người Lô Vỹ Tinh. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc váy đồng phục trường, mái tóc dài cột cao, nhẹ nhàng theo làn gió man mác lướt qua trêu đùa mái tóc dài mềm mượt, có vài sợi bay bay trước mặt. Quanh người Lô Vỹ Tinh tỏa ra một khí chất dịu dàng của nữ sinh thuần khiết. Bỗng nhiên, trong khung cảnh vô cùng thần tiên ấy... Có một tiếng động phá tan. Rầm một tiếng. Cánh cửa phòng học mà nãy giờ chỉ có một mình Lô Vỹ Tinh bỗng bị đạp ra, va mạnh vào bức tường bên cạnh. Cú va chạm khá mạnh giữa cánh cửa và bức tường khiến cho tần số âm thanh trong phòng có điểm bất thường, bên ngoài, những con bướm với những đôi cánh mềm mại xinh đẹp cũng giật mình mà rời khỏi bông hoa phong lan đang tỏa sắc hương. Lô Vỹ Tinh nhíu mày nhìn ra phía cửa. Là một cô gái, bộ đồng phục trên người cô gái ấy giống hệt với bộ quần áo trên người cô. Nói như vậy, cô gái ấy là bạn cùng trường với cô? Hai đồng tử mắt của Lô Vỹ Tinh co lại, ở trong phòng này chỉ còn một mình cô, điều dĩ nhiên cô gái này hẳn là muốn tìm cô. Nhưng có điều cô không hiểu, đó là... cô quen với cô gái này sao? Cô gái kia có mái tóc màu đen bóng. Mái tóc thẳng dài, với những sợi tóc mềm mại bay nhảy theo từng nhịp bước chân của cô ấy. Khuôn mặt xinh đẹp và thân hình chữ S kia... thật sự là một mỹ nhân. Lô Vỹ Tinh trong lòng một hồi khen ngợi. Cô đang tự nghĩ, bản thân mình thật là hạnh phúc khi được nhận vai diễn này, vừa được đóng nữ chính thứ hai, lại vừa được hợp tác với nữ chính thứ nhất, là thần tượng của cô, tức là cô gái trước mặt này – Mạt Di. Được đóng chung với ảnh hậu Mạt Di là ước mơ ít ai có thể dám nghĩ tới, vậy mà cô lại có cơ hội tốt như vậy. Nhất định sau cảnh quay này, cô phải xin chữ ký của cô ấy mới được. Cô gái đứng trước mặt Lô Vỹ Tinh, ánh mắt như nước, hốc mắt đỏ hoe, cắn cắn môi dưới, vẻ mặt vô cùng không cam tâm, nhìn thẳng vào mắt Lô Vỹ Tinh, nói: "Mỹ Nha. Tôi tin tưởng cậu như vậy, coi cậu như người thân duy nhất của tôi. Vậy mà..." Nói đến đây, âm thanh của Mạt Di dường như nghẹn lại nơi cuống họng, cô ta mím chặt môi, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, tựa hồ làm như vậy thì nước mắt sẽ không chảy ra, thế nhưng nước mắt trong suốt vẫn tràn qua nói khóe mắt, sau đó rất nhanh thi nhau chảy xuống. Trong lòng Lô Vỹ Tinh xuýt xoa, không hổ danh là ảnh hậu số một, đến khóc cũng cho người ta cảm giác thương tâm đến như vậy, vậy thì cô cũng không thể bị chê cười quá được.Lô Vỹ Tinh nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống bàn, sau đó đứng dậy. Cô nhìn vào khuôn mặt đang đau khổ của cô gái trước mặt, nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười rất nhẹ, như thể lông vũ bay trong gió: "Mỹ Nha tớ đã làm gì khiến cậu trách móc tớ như vậy? Linh Hạ à, cậu đừng đổ oan cho tớ được không? Chẳng phải cậu đã từng nói..." Ngừng một lát, Lô Vỹ Tinh có điểm cao hơn Mạt Di vài phân nên cô hơi cúi đầu nhìn xuống, nói: "Là chị em, cái gì của cậu cũng là của tớ sao?" Câu nói thốt ra từ miệng của Lô Vỹ Tinh rất từ tốn, rất êm tai, như dòng suối mùa thu, mát rượi cả màng nhĩ của người nghe. Nhưng là khi câu nói này thốt ra, toàn thân Mạt Di khẽ run lên. Hai tay cô ta siết chặt lại. Chát một tiếng thật to. Toàn bộ dường như im lặng, cả tiếng gió cũng từ từ mà nhỏ dần, sau đó ngưng hẳn lại. Khuôn mặt Lô Vỹ Tinh nghiêng hẳn sang một bên, trên gò má trắng nõn như sữa hiện lên năm vết ngón tay đỏ chói. Màu đỏ phản ánh cho sức lực của cái bạt tai vừa rồi. Hai má của Lô Vỹ Tinh tê rần, cô dường như mất đi cảm giác. Phải mất một lúc sau, một tiếng nói từ phía góc phòng phát ra: "CẮT! Làm tốt lắm, mọi người vất vả rồi." TRong căn phòng trở nên ồn ào, năm sáu người chạy đến bên người Mạt Di. Người lau mồ hôi, kẻ khoác áo khoác lên vai cô ta, người lại quạt cho cô ta như sợ cô ta nóng. Mạt Đi chẳng thèm để ý đến bất cứ ai, cô ta quay người bước đến chiếc ghế sofa gần đó, ngồi xuống, nhắm hai mắt lại. Trên khuôn mặt không còn lộ ra bất cứ vẻ đau khổ hay đáng thương của vừa nãy nữa, mà thay vào đó là sự kiêu ngạo. Ở bên này, Lô Vỹ Tinh vẫn chưa hết tê dại nơi gò má. Đau quá. "Lô tiểu thư, cô có sao không?" "Ôi! Sao đỏ lên thế này? Cô ngồi xuống đây để tôi bôi thuốc cho cô." Một số người trong đoàn làm phim chạy lại xem xét vết sưng đỏ của Lô Vỹ Tinh xuýt xoa. Có người còn trộm liếc mắt sang Mạt Di, sau đó nhanh chóng đưa mắt về. Mạt Di là ảnh hậu trong năm năm liên tục, diễn suất thì khỏi nói, cát xê của cô ta cũng cao ngất ngưỡng. Cái quan trọng là chỉ cần cô ta xuất hiện, thì bộ phim đó chắc chắn sẽ đạt thành công ngoài mong đợi. Vậy nên, kiêu căng là việc của người có quyền, bọn nhãi nhép như bọn họ không dám phàn nàn. Chỉ là vết thương của vị Lô tiểu thư này không nhẹ. Aizzz... chặc lưỡi một cái, cô gái trợ lý ở trong đoàn làm phim cúi đầu tìm thuốc để bôi lên vết sưng của Lô Vỹ Tinh. Đúng là không thể tránh khỏi sự ganh tỵ lẫn ích kỷ. Hẳn Mạt Di cô ta có cảm giác bị mất mát khi phải chia đôi sự cố gắng và thành công cho một người người mới lại còn là người không có chuyên môn lẫn kinh nghiệm như Lô Vỹ Tinh. Hơn nữa... Có thể một phần lý do khác chính là vì... "Trong kịch bản không có." Lô Vỹ Tinh bất chợt nói khiến cho người trợ lý đang bôi thuốc cho cô khựng tay lại, có chút mông lung, sau đó mới hỏi: "Hả? Không có gì?" Lô Vỹ Tinh ngẩng đầu nhìn cô gái trợ lý một cái, nhíu mày nói: "Không có cảnh vừa rồi. Rõ ràng tôi nhớ là sau khi tôi nói vậy thì Mạt Di sẽ đau khổ ngã khụy xuống nền nhà, ôm đầu khóc thật thương tâm mới đúng. Tôi còn sợ mình sai, nhưng sau khi nhìn lại kịch bản thì... rõ ràng là không có." Nói xong, dường như còn sợ trợ lý không tin, Lô Vỹ Tinh còn giơ tập kịch bản cho cô ấy xem. Cô trợ lý thấy vậy thì chỉ mỉm cười, không nói gì. Sau đó lại tiếp tục chuyên tâm vào vết thương trên má Lô Vỹ Tinh. Cô gái ngốc này vẫn còn ngây thơ trong giới showbiz đầy rẫy những tranh chấp và ganh đua này quá. Hẳn là sau bộ phim này, cô thỏ trắng này sẽ không còn quá ngốc nghếch nữa.