Nước mắt rơi ướt đầm gối, mà Hạnh vẫn chưa biết bản thân nên lựa chọn thế nào. Hạnh nhớ con gái, cô lại lần mở những bức hình, những đoạn video mà ngày trước mà Hạnh lưu trong máy ra mà ngắm. Càng xem, càng nhớ, càng nhớ lại càng đau. Nếu không phải vì sợ ảnh hưởng đến người bên cạnh, thì cô đã gào khóc thật lớn cho vơi bớt nỗi đau này rồi. Hạnh cứ thế cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng nấc phát ra, đôi môi kia đã bị Hạnh cắn đến chảy máu, mùi máu tanh hoà cũng nước mắt mặn chát thẫm đầy khoang miệng. Nhưng Hạnh vẫn chẳng thể nào mà ngừng khóc. Thế rồi chẳng hiểu sao Hạnh lại lần vào Facebook, có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, có cả tin nhắn của Nacer, nhưng Hạnh không mở ra. Chẳng hiểu sao, nhưng Hạnh cảm thấy Nacer không hề quan trọng với cô như trước đây cô lầm tưởng. Hoá ra mọi thứ với Nacer chỉ là một chút say nắng, một chút luyến tiếc. Giống như khi ta đang quen nhận được quan tâm mỗi ngày, bỗng dưng người đó lại chẳng hề liên lạc nữa. Thì bản thân ta sẽ hụt hấng, nuối tiếc, chính sự nuối tiếc đó khiến cho bản thân lầm tưởng về tình cảm của mình dành cho đối phương. Thế rồi cứ thế thổi phồng cái ước muốn được một lần nhận lại những quan tâm ấy đã khiến cho người ta sai lầm. Chỉ đến khi đạt được mong ước rồi, mới biết nó có thật sự quan trọng hay chỉ là do ta phóng đại nó lên. Cảm xúc ấy so với cảm xúc mà cô dành cho Andrew là trái ngược hoàn toàn. Hạnh tìm đến tin nhắn của Andrew, cô muốn đọc lại những dòng tin nhắn nhớ nhung anh gửi. Không ngờ lại thấy được những bức hình con gái đang khóc mếu, nước mắt thì lưng tròng. Rồi cả tiếng con bé gọi mẹ trong đoạn video kia cứ mãi ám ảnh cô. Con bé đang nhớ cô, ánh mắt nó chẳng hiểu sao Hạnh lại nhìn ra giống như là đang oán trách. Nó trách Hạnh vì sao lại bỏ nó mà đi, trách Hạnh tại sao lại chỉ ích kỷ sống cho cảm xúc của mình. Con bé đang kiếm tìm mẹ mỗi ngày, mỗi đêm trước khi chìm vào cơn mơ, nó vẫn thèm một chút hơi ấm của mẹ mà chẳng được. Con bé gầy rộc cả người đi, thế mà Hạnh đang làm gì thế này, sao cô cứ mãi ngồi ngây ngốc ở đây để mà đắn đo. Mặc kệ tương lại phía trước có thế nào, mặc kệ ngày mai ra sao, Hạnh chỉ cẩn biết con gái bé bỏng đang gọi, và cô phải trở về. Chỉ biết tình mẫu tử trong cô, không cho phép cô suy nghĩ thêm điều gì. Hạnh bấm dãy số quen thuộc, đầu dây bên kia đổ đến hồi chuông thứ 3 thì có người bắt máy: - Em, cuối cùng thì em cũng chịu gọi cho anh rồi, cuối cùng anh cũng chờ được rồi, cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm - …. - Em đừng im lặng mãi thế có được không, nói gì đi, một câu thôi, để anh có thể nghe được giọng nói của em. Chửi anh cũng được, mắng anh cũng được, chỉ cần nghe được giọng của em thôi, có thế nào anh cũng chấp nhận. - …. - Được rồi, được rồi, nếu em không muốn nói cũng không sao. Chỉ cần em chịu nghe anh nói là anh vui lắm rồi. ANh biết sai rồi, anh thừa nhận anh có chút rung động với Linda, nhưng đó là trước kia. Còn sau này anh đã toàn tâm toàn ý yêu em, chỉ là, chỉ là vì yêu nên mới hoá hận. Hận em nên anh mới có cái ý nghĩ làm như thế để trả thù em. Hạnh vẫn im lặng không nói một lời, ngoại trừ tiếng khóc thì giữa màn đêm u tối này không hề có tiếng động nào khác phát ra. - Em, anh không có ý nói chuyện đó xảy ra là do em đâu, lỗi lầm đó là do anh, do anh mu muội nên hết lần này đến lần khác làm em tổn thương. Anh muốn sửa sai có được không em, tha thứ cho anh một lần thôi, lần cuối cùng này thôi em nhé. Cho anh cơ hội được chữa lành vết thương mà anh đã gây ra cho em có được không? Vẫn là những tiếng nấc tủi hờn phát ra, Hạnh chẳng biết phải nói gì, cũng chẳng hiểu tại sao 1h đêm lại nhấc máy gọi cho chồng. Nhưng mà cô lại chẳng muốn tắt đi, cô cứ muốn nghe giọng của anh cho đỡ nhớ. Dù sau mỗi lời anh nói Hạnh lại càng khóc nhiều hơn, Hạnh vẫn muốn nghe. Đúng lúc đó tại phòng của Andrew bất ngờ Julie tỉnh dậy và khóc lớn. Không rõ con bé mơ gì, hay nó cảm nhận được mẹ nó đang gọi về nên muốn khóc để níu chân mẹ. Nghe tiếng con khóc mà Hạnh đau đến xe lòng, chỉ hận bản thân không thể nào ngay lập tức về bên cạnh mà dỗ dành con. - Em nghe thấy không, con nhớ em, nhớ đến nỗi trong cơn mơ cũng khóc đây này. Em về đi, về đi được không, anh xin em đấy. làm ơn tha thứ cho anh đi mà. Làm ơn cho bố con anh có cơ hội được gần bên, chăm sóc em có được không. Về nhà đi em, về với anh nha em. Tút …tút… Andrew vừa đau lòng, vừa thất vọng ném mạnh chiếc điện thoại xuống đệm để dỗ dành con gái. Vừa vỗ vỗ lưng con bé vừa nói một mình - Hạnh à, em lạnh lùng đến thế sao, con khóc em cũng chẳng màng, anh van xin em cũng chẳng đáp. Tại sao chứ, cô gái Việt Nam mà anh biết đâu mất rồi. Hay là do a… Còn chưa kịp nói hết câu than trách thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo vang, Andrew vội vàng vơ lấy chiếc điện thoại. là Hạnh, là vợ của anh, cô ấy đang gọi video cho anh. Vội vàng bắt máy Andrew vui vẻ nói: - Anh nghe đây em, em chờ anh chút, anh bật điện lên cho sáng nhé. Phía bên kia hạnh vẫn im lặng, cô quan sát hai bố con đang bế nhau đi chuyển đến công tắc điện. Kỳ lạ thay, Julie nhìn thấy mẹ trên màn hình thì nìn khóc hẳn. Andrew cũng thở phào khi nhìn thấy gương mặt mà thời gian qua anh vẫn nhớ thương. Cô ấy gầy đi nhiều quá, đôi mắt hình như đang sưng đỏ lên thì phải. Cô gái của anh đã phải chịu nhiều đau khổ quá rồi. Xót xa Andrew nói: - Em đừng khóc nữa nhé, anh xin lỗi. Thế nhưng Hạnh lại lờ Andrew đi mà gọi: - Julie à, con gái ơi, sao con lại dậy giờ này? Nghe tiếng mẹ gọi, con bé vui mừng mà hươ hươ đôi tay bé nhỏ về phía chiếc điện thoại. Còn Andrew ngồi cạnh bên, mỉm cười nhìn hai mẹ con họ hỏi han nhau. Thật ra thì toàn Hạnh hỏi, còn con bé chỉ ê a vài câu vô nghĩa và mỉm cười thôi. Andrew rất muốn hỏi thăm xem dạo này Hạnh thế nào, ở đâu làm gì, sống có tốt không. Nhưng nhìn hai mẹ con họ vui vẻ thế lại không nỡ xen vào. Hơn nữa Andrew cũng hiểu, những gì cần nói anh cũng nói cả rồi, điều duy nhất có thể khiến cho Hạnh nghĩ lại mà trở về nhà lúc này chỉ có tình mãu tử mà thôi. Chỉ có Jilie mới có thể đủ sức làm việc ấy, con gái à, bố trông cậy cả ở con đấy. Nhất định không được phép thất bại đâu. - Chị làm gì mà nửa đêm còn bật điện sáng choang lên xong ngồi cười nói một mình thế hả? - Suỵt… Tiếng nói kia, tiếng nói kia quen lắm, dù cho không nhìn thấy mặt nhưng Andrew cũng có thể biết đó là ai. Nó có thành tro Andrew vẫn nhận ra. Andrew hét vào điện thoại: - Marie, mày giỏi lắm. Bên kia hoàn toàn im lặng, không có ai đáp trả. - Anh nghe thấy tiếng mày rồi, mày giỏi lắm, dám qua mặt anh mày, mày có biết bao ngày qua anh mày sống khổ sống sở thế nào không hả. Tại sao, tại sao mày lại mang vợ của anh lên đấy, mày về đây… Tút… tút.. Con chưa kịp chửi cô em gái cho hả giận thì đầu dây bên kia đã tắt phụt máy. Andrew vừa mừng vừa giận, mừng vì đã biết nơi Hạnh sống, giận vì Marie biết anh ngày đêm đi tìm vợ mà lại lặng im không nói. Sao anh lại ngốc thế nhỉ, rõ ràng khi anh điện thông báo Hạnh bỏ đi, nó không hề bất ngờ. Ngoài trách móc do ạnh tệ bạc ra thì nó không hề nhắc gì đến Hạnh cả. Thế mà sao anh lại không nghĩ ra. Hạnh không tiền, không giấy tờ thì làm sao mà đi lâu được như thế kia chứ. Ôi anh đã bị nỗi lo mất vợ làm cho ngây ngốc mất rồi. Nhưng mà cũng may Hạnh của anh ở đó, ít gì Marie cũng là người nhà, chắc con bé cũng chăm sóc cho Hạnh cẩn thận. Anh bấm máy gọi ngay cho cô em gái, phải đến cuộc thứ 3 nó mới bắt máy bằng cái giọng ngái ngủ: - Giờ này anh gọi em có việc gì đấy. - Mày còn giả bộ được hả? - Nửa đêm không cho ai ngủ mà nói linh tinh gì vậy. - Mày có tin ngay lập tức anh mày đến đó giết mày luôn không hả? Ngay ngày mai mày mang vợ tao về trả cho tao. À không, mai tao sẽ tự đi đón vợ tao về. Còn mày, liệu đường mà thu xếp về nhà nhận tội. Marie vẫn cố cãi: - Anh nói gì em chẳng hiểu - Anh mày không cần biết mày có hiểu hay không, chỉ nhờ mày nhắn với vợ anh chuẩn bị đồ đạc, ngày mai anh lên đón nàng về dinh nghe không? - Anh thích tự đi mà nói.. em chả rảnh mà nhắn với nhủ. - Thế là mày thừa nhận hạnh ở đấy phải không con ranh? Marie phá lên cười mà đáp: - Thôi em đi ngủ đây, hai người cứ ở đó mà diễn kịch nhớ nhung nữa đi. - Mày liệu hồn đấy. - Em vô tội, em bị ép, bye bye anh trai. Andrew cố gắng dỗ dành con gái ngủ, ngày Hạnh đi thời gian đầu con bé ngủ với bà nội. Nhưng lại giường nên nó khóc suốt, phần vì Andrew cũng buồn nên đón con lên ngủ cùng. Từ khi Hạnh đi Andrew bỗng nhiên lại cảm thấy mình đảm đang đến lạ. Trước chỉ chơi với con 30 phút là anh đã tìm cách đùn cho người khác. Bây giờ thì cho con ăn, dỗ con ngủ, thậm chí là thay bỉm cho con Andrew cũng đều thành thạo cả. Andrew cũng tự giao trách nhiệm cho bản thân rằng khi Hạnh trở về, anh cũng sẽ cố gắng phụ cô chăm con chứ không đùn cả cho vợ như trước nữa. Quả thật có chăm một đứa trẻ mới thấu hết được nỗi vất vả, có sắn tay vào làm việc nhà mới biết chung không tên nhưng lại choán hết thời gian và sức lực của bạn ra sao. Bây giờ Andrew mới thấu hết nỗi vất vả ấy, thấu hiểu rồi thì lại càng thấy thương vợ, xót vợ. Con ngủ rồi Andrew lại loay hoay dọn phòng, anh muốn ngày mai Hạnh trở về căn phòng này phải thật sạch sẽ, thơm tho. Xong xuôi lại đứng trước gương tự soi bản thân mình trong ấy. Mới bước sang ngày thứ 41 Hạnh bỏ đi thôi mà đầu Andrew đã nhiều sợi bạc. Bộ râu lâu ngày không cạo cạng làm cho Andrew như già thêm mấy tuổi. Tân trang lại bản thân xong, anh ngắm mình trong gương lần nữa. Đến khi tạm hài lòng mới bước đến giường mà ngả lưng. 3h sáng rồi, nheng Andrew chắng thể nào chợp mắt rồi. Ngày mai gặp vợ biết nói câu gì đầu tiên với cô ấy, nhỡ cô ấy chẳng chịu trở về thì sao nhỉ. Nói sao cho cô ấy cảm động mà đồng ý trở về đây. Lăn qua lộn lại, biết bao câu nói đã được Andrew vạch ra, nhưng cuối cùng lại chẳng sử dụng tới. Uổng công Andrew nằm vắt óc mà suy nghĩ cả tiếng đồng hồ. Đồng hồ điểm 5h sáng, Andrew vùng dậy, vệ sinh cá nhân xong xuống dưới nhà, tự chuẩn bị bữa sáng cho bản thân và mọi người. Thấy con trai hôm nay chăm chỉ đột xuất, lại còn vừa làm vừa hát líu lo bà Funny ngạc hiên hỏi: - Có chuyện gì mà vui vẻ thế con? - Mẹ đoán xem đêm qua ai gọi cho con. - làm sao mà mẹ biết được, ai thế, Andrew ngừng tay, xoay hẳn người lại nhìn mẹ hớn hở hệt như một đứa con nít được mẹ cho quà mà khoe: - là vợ con, vợ con chủ động gọi cho con đấy mẹ ạ. - cái Hạnh á? - vâng vợ con chỉ có 1, không là cô ấy thì còn ai nữa. Bà funny khá bất ngờ, hỏi lại con trai: - có thật không con, mà con bé nói gì? - cô ấy chỉ nói chuyện với julie thôi, chứ chẳng thèm nói với con một lời. Nhưng cô ấy chủ động gọi cho con, con đoán cô ấy đã đồng ý tha thứ cho con rôi. - thế con bé có nói nó đang ở đâu và chừng nào về hay không? Nhắc đến chỗ Hạnh ở Andrew lại bực, ở đây anh lo lắng, chạy đôn chạy đáo tìm vợ, nà con bé Marie nó dám vào hùa cùng Hạnh. Nó dám giấu vợ của anh mà không thèm hé răng nửa lời làm anh lo lắng khôn nguôi. Nghĩ đến lại thấy bực anh lớn giọng nói: - ở chỗ con Marie chứ đâu, con nhỏ đó chờ lát nữa con lên con sẽ xử tội. - Sao con biết nó ở đó. - con nõi chuyện với Hạnh, nó vô tình lên tiếng nên nghe được. Mà khoan, tại sao mẹ không có chút nào ngạc nhiên thế? Đừng nói với con là mẹ cũng biết chuyện này từ lâu đấy nhé. Bà Funny vội vã chối: - không, không làm sao mà mẹ biết được. Thôi ra kia mẹ chuẩn bị nốt cho. Lòng Andrew vẫn dấy lên nỗi nghi rằng bà Funny cũng biết việc Hạnh bỏ đến phòng trọ của Marie để ở. Nhưng chẳng có bằng chứng, hơn nữa việc này cũng không quá quan trọng. Vì thế anh cũng không muốn làm rạch ròi mọi thứ. Với Andrew bây giờ không việc gì quan trọng bằng việc phải chuẩn bị thật chu đáo để còn lên đường đi đón vợ.