Lấy chồng quyền thế - ngư ca

Chương 146 : Baby oan ức lắm

“Gì, lúc nhỏ còn tắm chung, ngủ chung?” “...” Có phải mình nói sai gì rồi không? Anh vội giải thích, “Đều là chuyện lúc còn bé, mọi người cùng trang lứa. Ba mẹ thì bận rộn, cho nên đám nhóc bọn anh chơi chung với nhau. Trong mắt bọn anh, cô ta cũng chẳng khác gì bọn anh cả”. Lâm Thiển quả thật tức điên, lỗ mũi sắp phun lửa: “Sao lại không khác chứ? Rõ ràng khác kìa, bị mù hả? Cô ta nhìn anh rồi, có phải anh cũng đã nhìn cô ta không hả?” Cố Thành Kiêu ôm lấy cô đang nổi khùng, ấn mạnh: “Đồng chí Lâm Thiển, em nói đạo lý được không hả, đều là chuyện lúc nhỏ, lúc nhỏ đấy!” “Lúc nhỏ là lúc nào? Khoảng thời gian lúc nhỏ rất dài đúng không, em thấy giờ em cũng còn nhỏ đấy? Cố Thành Kiêu đúng là bị ép đến phát bực: “Đó là lúc trước khi đi nhà trẻ. Chẳng lẽ lúc nhỏ em không chơi thân với bạn khác phái?” Lâm Thiển tưởng tượng, đúng là có. Trước khi đi nhà trẻ cô không ấn tượng gì nhiều, còn lúc ở nhà trẻ thì ấn tượng rất sâu. Ví dụ như thi thoảng tụt quần bạn nam ra chơi, hôn người ta, bắt trứng chim, càng nghĩ hình như đã làm rất nhiều việc kiểu này. “Em... em... em tà ác như anh chắc?” Cố Thành Kiêu nhìn chằm chằm cố, nhìn đến mức cô cũng chột dạ: “Mà có thì giờ em cũng đâu có liên hệ với người ta nữa, cũng chẳng nhớ rõ tên. Đâu giống mấy người, lúc nào cũng gặp nhau” “Oan cho anh quá, em nói lý được không hả?” “Thế sao cô ta lại nhớ rõ nốt ruồi của anh thế hả? Sao cô ta không coi anh là chị em bạn dì đi? Mấy người, thanh mai trúc mã vô tư lự, anh dám cam đoan anh chưa từng có ý niệm với cô ta?” Giống như đi vào ngõ cụt, nói tới nói lại cũng chẳng có đáp án hoàn hảo cho cổ, Cố Thành Kiêu không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, trực tiếp phục vụ. “Ồ, anh nói có đáng ghét hay không?” “Anh đáng ghét hay em ngốc hả? Em ầm ĩ với anh vì chuyện này, chẳng phải trúng kế cô ta sao? Lúc trước, anh tưởng chỉ cần cự tuyệt, không để ý tới cô ta là được, không ngờ cô ta lại tính kế em. Anh nói với em một lần nữa, anh không hề xảy ra chuyện gì với cô ta hết, dù có đụng chạm tay chân thì cũng là vì công việc thôi.” Cố Thành Kiêu giữ chặt cô, không dám dùng sức sợ cô đau, cũng không dám buông lỏng vì sợ cô trốn thoát. Sofa ở đây mềm oặt phải tốn nhiều sức, anh thấy phải nên đổi đi. “Em đừng động, nghe anh nói này!” Cố Thành Kiêu tuyên bố ngang ngược, đôi mắt thâm tình giống như sống bằng vạn năm bị tan chảy thành suối nước nóng êm ả, thấm sâu vào lòng cô. Lâm Thiển không giấy nữa, bởi vì cô cảm nhận rõ ràng người anh em của anh đang cứng ngắc. Nếu cô càng giây thì anh càng thoải mái: “Thế anh nói đi” “Sở dĩ cô ta phải về trước trong nhiệm vụ lần đó là vì cô ta quyến rũ anh không được. Anh với cô ta cùng làm việc, cùng nằm vùng, có rất nhiều cơ hội phát sinh quan hệ nhưng anh không làm.” “Quá khứ đã không, hiện tại cũng không và tương lại cũng sẽ không. Có lẽ em thấy anh nói thế cho có lệ, nhưng anh phải để em hiểu rõ, trong lòng anh chuyện ấy rất linh thiêng, với ai anh cũng làm được thì có khác gì chó dại đâu?” “Mục đích cô ta nói như thế với em chính là muốn chia rẽ chúng ta. Nếu cô ta dám lại đây gặp anh, anh sẵn sàng đối chất với cô ta. Cố Thành Kiêu anh từ trước tới giờ dám làm dám chịu, chuyện anh chưa làm thì đừng hòng đổ lên đầu anh” “Biết nốt ruồi trên người anh thì được gì chứ? Nếu sau này cô ta còn nói những chuyện này với em, em cứ hỏi thẳng cổ ta, một đêm anh có thể làm mấy lần, một lần dài bao lâu, nếu cô ta biết được chuyện này thì anh bái phục cổ ta luôn!” Thấy Lâm Thiên nhìn anh khinh bỉ, Cố Thành Kiêu lại nói: “Nếu cô ta biết một lần anh làm bao lâu thì anh phải tìm xem trong nhà có gắn camera mini linh tinh gì không? “Anh chưa từng có ý nghĩ quá phận gì với cô ta, nếu có tình cảm gì thì đó cũng chỉ là tình cảm anh em mà thôi. Đã nói thế, vậy nếu Cố Đông Quân và Cố Nam Hách có thể yêu nhau thì anh mới có thể thích cô ta” So sánh kiểu này làm Lâm Thiển phì cười: “Anh Cả với chú Út đều có khí chất thụ hết, có thể đổi người khác không?” “... Hai người đó là thụ?” “Ừ, anh có khí chất công đại nhân hơn” “...” Vào lúc này, Cố Thành Kiêu phải thừa nhận, anh với cô hoàn toàn khác nhau. Anh không ngờ điều cô chú ý lại là điểm này: “Mặc kệ công hay thụ, hai người đó không thể yêu nhau, cho nên không có khả năng anh thích Trịnh Tử Kỳ. Anh nói thế em yên tâm chưa?” Lâm Thiển cẩn thận nhích chân: “Anh đừng đè em được không?” Nào ngờ, Cố Thành Kiêu nhấc eo xong, sau đó liền luôn thẳng tay vào trong áo cô: “Không đè thì sờ em” “Đừng giận nữa được không? Đừng vô cớ nổi giận với anh, oan cho anh lắm” Bỗng dưng Cố Thành Kiêu hóa thành bé cưng gợi cảm, thổi hơi nóng vào cổ cô, còn làm nũng: “Baby oan ức lắm!” “...” Anh có thể giữ gìn hình tượng được không hả trời? Thay đổi sáng nắng chiều mưa kiểu này, anh không thấy mệt à? Cố Thành Kiêu mặc kệ cô vui hay không, ngang ngược tấn công. Đợi đến khi cơ thể hòa quyện, cô tha hồ hưởng thụ. “Cố Thành Kiêu” “Anh đây” “Anh quá mất mặt” “Mặt có nghĩa lý gì, anh chỉ muốn vợ” “Đồ lưu manh” “Cảm ơn bà xã khẳng định, anh còn có thể lưu manh hơn” Lâm Húc huênh hoang về nước với thân phận người giàu nhất trong giới Hoa kiều ở Úc. Các loại đàm phán đua nhau ào tới, vô cùng bận rộn, nhưng đó là cảm giác có giá trị thực tế sâu trong lòng mà ông không tìm thấy ở Úc. Lá rụng về cội, lúc trẻ thì xa nhà, ai cũng mong mình sau khi công thành danh toại thì vinh quy bái tổ. Lâm Húc chuộc lại biệt thự nhà họ Lâm, đón cha già và cả nhà anh trai về ở, cũng chẳng nhắc tới một lời nào về vấn để họ đối đãi với Lâm Thiển ra sao. Bởi vì dù thế nào thì Tiểu Thiển cũng lớn lên bên cạnh họ, là ông không hoàn thành trách nhiệm của một người ba nên không thể trách người khác. Ngày đó, biệt thự họ Lâm được trang hoàng mới toanh, Lâm Húc lái chiếc Limousine đón ba về nhà. Mới vừa rẽ vào, xa xa Chu Mạn Ngọc đã thấy trên mái biệt thự giăng cờ màu, đường trải thảm đỏ, còn có cổng vòm chúc mừng. Người giúp việc trang phục chỉnh tề đứng thành hàng cung kính đón họ, rất khí phách. Bà ta không kìm nén được kích động, cảm thán rất tha thiết: “Coi như về nhà, coi như được về nhà...” Lâm Tiểu thấy mẹ xúc động thì nói: “Mẹ, hôm kia mẹ nhảy hồ, hôm trước thì nhảy lầu, hôm qua thì trốn nhà, cũng may không thành công, nếu không hôm nay không về được rồi” Chu Mạn Ngọc liếc con gái, vội vàng cười bảo: “Đùa gì thế... Ha ha, chú Hai à, chú nên nói trước với chúng tôi một tiếng. Vui mừng đột ngột thế này, đừng nói là ba, ngay cả chị cũng không chịu nổi ấy” Lâm Húc nhàn nhạt đáp: “Em mới nói chuyện với bên ngân hàng hôm qua, tiền giao đủ thì trả nhà. Hôm qua vừa dọn dẹp trong ngoài một phen, lại sắp xếp vài thứ, mong mọi người ở thoải mái” “Con chú ý sức khỏe, đừng mải mê kiếm tiền” “Ba yên tâm, giờ con đã trở về, cảm giác rất hào hứng” Chu Mạn Ngọc bất mãn lườm sang chồng: “Lâm Bồi, học hỏi em trai ông kìa”