Lâu lan giai nhân_C7.1 Chương thứ bảy Tác giả: Điển Tâm Sa mạc cát vàng đầy trời, vó ngựa tóe lên từng mảnh cát, một đường phía trước chạy như điên. Bị Hàn Chấn Dạ ôm ở trong ngực, Băng Nhi không có bị bão cát xâm nhập, ngược lại lại bị sự kịch liệt như lửa của hắn xâm nhập. Nhiệt độ rất cao, mà da thịt của hắn bỏng đến giống như là bàn ủi, nhưng nàng không ngừng run rẩy.Cánh tay mãnh khảnh quấn quanh giao nhau phía sau cổ của hắn, vì đang ở trên lưng ngựaxóc nảy theo bản năng mà vịn vào hắn. Tư thế như vậy có chút giống như đã từng quen biết, nàng nghĩ tới khu rừng hoa đào ở Trung Nguyên kia. Ở trong rừng hoa rực rỡ hắn ôn nhu đoạt đi tấm thân xử nữ của nàng…! Song, hôm nay nụ cười ôn nhu trong tròng mắt đen của hắn sớm đã bị nàng đích thân phá huỷ. Hắn bây giờ chẳng qua giống như là mãnh thú bị hận ý tàn khốc khống chế, chỉ mong đợi đến lúc mà xé rách nàng, ở trên thân thể mềm mại của nàng muốn làm gì thì làm. Nàng phát ra một tiếng than nhẹ, đại biểu cho sự tuyệt vọng thần phục, thân thể mềm yếu không thể không thừa nhận nụ hôn nóng bỏng của hắn, đầu lưỡi linh hoạt dây dưa ở trong miệng nàng, nàng loáng thoáng nhớ tới hắn từng đã dạy nàng, mới dũng cảm hôn trả lại hắn. Thì ra là, chỗ sâu nhất trong lòng nàng vẫn còn nhớ được hắn đã dạy nàng hết thảy… Nụ hôn nóng bỏng tăng lên, tay của hắn từ phía sau thân thể, ôm chặt phần đẫy đà trần truồng của nàng, đùa nghịch nơi đẫy đà ấy ma sá vào đến khi nụ hoa đứng thẳng lên, lòng bàn tay thô ráp lướt qua phần da thịt tỉ mỉ nàng, mang đến kích thích mãnh liệt, hắn nghe thấy nàng toàn than rung động thật yêu kiều. Hai người dựa vào là gần như vậy, nàng bất an nhận thấy được dục vọng nóng rực của hắn, cách mấy tầng áo da, để ở gần phần mông trắng của nàng, theo vó ngựa chạy gấp mà di động, vô cùng có tính chất uy hiếp hướng đến nàng. “Không, không nếu như vậy… Chúng ta sẽ ngã chết…”Thật vất vả, môi của hắn tạm thời thối lui, nàng bị hôn đến khi môi sưng cả lên cũng phun ra mất lời bất an, hy vọng hắn sẽ vì an toàn mà cố kỵ tạm thời bỏ qua cho nàng. Nàng không có nghĩ qua chuyện thế tục kinh hãi như vậy, mà tròng mắt đen của hắn lại có ham muốn rõ ràng, tuyên cáo đem nàng mang ra thành Lâu Lan, chỉ là vì muốn hoàn toàn hưởng thụ sự dụng nàng. Tim đập được thật là nhanh, nàng không dám tưởng tượng hắn nói hành hạ đến tột cùng là cái gì. Môi của hắn dọc theo chiếc cổ tuyết trắng trợt xuống, rơi vào bộ lưng hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, hô hấp một đường đốt cháy xuống, đầu lưỡi mút lấy da thịt trên phần lưng thấm ra mồ hôi, khêu lấy phần da thịt tỉ mỉ. “Yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi chết ở chỗ này.”Hắn nói, ngữ điệu mang hai ý nghĩa trầm thấp lẩm bẩm, sau đó trơn vào trong miệng nàng quấy động đoạt lấy chiếc lưỡi non mềm, không để cho nàng có cơ hội rỗi rãi hay nói ra kháng nghị nữa. Đôi môi mỹ lệ phun ra lời nào tất cả đều là lấy cớ cùng nói dối, đây là hắn đã sớm tự mình nhận thức qua. Nhưng mà cho dù biết nàng là tên lường gạt nguy hiểm, hắn cũng không có cách nào chân chính giết nàng,ngược lại đem nàng giữ ở bên người, thậm chí đáp ứng trao đổi điều kiện với nàng. Vốn cho là đem Băng Nhi thu làm nữ nô, là có thể tận tình trả thù hoặc hành hạ nàng, nhưng nàng một lần nữa rối loạn tâm can hắn. Chỉ cần vừa thấy được nàng đôi mắt trong suốt như nước, tâm tình của hắn sẽ trở nên vạn phần phức tạp, chẳng những mất đi lý trí, lại càng không biết nên xử trí nàng như thế nào. Băng Nhi trợn to hai mắt, dường như trong con ngươi thủy tinh có chút nước mắt, không biết hắn sẽ dẫn nàng đến nơi nào. Nói không sợ gạt người, bọn họ trong lúc quá mức thân mật, nàng sợ Hàn Chấn Dạ nhận thấy được lòng của nàng hơn. Ngón tay thô ráp cưỡng chế đảo vào trong miệng nàng, giống như là vội vàng muốn kiểm nghiệm những thứ gì, lúc các loại tâm tình trong lòng hắn sôi trào, nàng không chút nghĩ ngợi dùng sức cắn xuống –