Lâu Lan Giai Nhân
Chương 20
Lâu lan giai nhân_C3.4
Băng Nhi chân tay luống cuống khẽ cắn môi, nhìn hắn khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tà khí nhích tới càng gần, một tấc một tấc hôn nàng. Lòng của nàng mềm đi, muốn cũng ngăn cản cũng không nổi lại bị ánh mắt hắn trong bá đạo mà ôn nhu hành hạ.
Nàng tuyệt không có thể trầm luân, tuyệt đối không thể!
Nếu như bọn họ có thể gặp nhau ở nơi khác nếu không có Trầm Khoan cản trở, nàng nhất định sẽ yêu thương hắn. Chẳng qua là mọi chuyện cho tới bây giờ, nàng không có sự lựa chọn nào khác. Nàng nhất định phải giết hắn mới đổi lấy được sự trợ giúp của Trầm Khoan, như vậy mới có thể cứu được tánh mạng của thân nhân nàng không còn lựa chọn nào ngoài …!
“Được ta là của ngươi.”Nàng thở khẽ ra một hơi,bày lên vẻ diễm lệ nhưng kiên định cười.
“Nếu như ngươi thật nguyện ý, tại sao vẻ mặt thoạt nhìn bi thương như vậy?”Hàn Chấn Dạ nhướng mày, lần đầu tiên trong đời hoài nghi sức quyến rũ của chính mình. Thật vất mới đổi được sự cam tâm tình nguyện của Băng Nhi, nhưng nàng tựa hồ không có một chút sung sướng, đây là tại sao?
“Ngươi một ngày nào đó sẽ hiểu.”Nàng không có nói tỉ mĩ, nhắm mắt lại dựa vào bên trong lồng ngực ấm áp của hắn, làm bộ như đang ngủ say, khôngcho hắn thêm cơ hội hỏi thăm nữa.
Một ngày nào đó, Hàn Chấn Dạ sẽ hiểu, nàng tại sao lại có những phản ứng cùng vẻ mặt này. Mà đến khi hắn hiểu ra nàng đã đích thân đưa hắn xuống hoàng tuyền.
☆☆☆edit:qu33njc3☆☆☆
Hoa đào rơi đầy đu theo làn gió héo tàn rủ xuống, rơi trên mặt nước dày đặc.
Băng Nhi ngồi ở bên cạnh dòng suối, lấy mặt nước là kính, chải lấy mái tóc đen thật dài. Chừng một tháng qua được Hàn Chấn Dạ tỉ mỉ chiếu cố, thương thế của nàng hầu hết đã khỏi hẳn.
Ánh mắt của nàng chuyên chú, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng sau mấy lần đấu tranh rốt cục đưa tay từ giữa cổ chậm rãi cởi váy áo ra. Da thịt tuyết trắng từng tấc mà loã lồ ra dưới ánh mặt trời, có màu sắc như ngọc trắng noãn,trong mười dặm không có bóng người, cho dù nàng có lớn mật cũng sợ bị người khác phát hiện, nhưng nơi này giờ đây chỉ có người kia nhìn thấy.
Bây giờ nàng không có thời gian có thể tiếp tục trì hoãn.
Trước ngày trăng tròn, nàng phải hoàn thành nhiệm vụ của Trầm Khoan rồi trở về cứu thân nhân. Cuộc sống này nên sớm kết thúc thôinếu như không phải nàng bị thương, Trầm Khoan hắn sẽ không cho phép mình trì hoãn lâu như vậy.
Áo rút đi chỉ chừa lại phần thân dưới,nàng khẽ xoay người, nhìn thấy trên da thịt tuyết trắng có một đạo vết thương màu đỏ nhạt nhìn ra có chút khó coi.Nàng thương tổn đã khỏi hẳn không thể có lý do trì hoãn nữa.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Chấn Dạ không để cho nàng rời khỏi phòng.Thậm chí ngay cả khi ngủ lúc cũng lấy hai tay ôm ấp lấy nàng, cánh tay cường kiện của hắn hoàn ở trên vùng eo mãnh khảnh, làm cho nàng ngủ ở trên người của hắn, cả đêm gối lên tay hắn nghe tiếng tim đập của hắn rồi dần đi vào giấc ngủ. Nàng không có kháng cự, tùy ý hắn định đoạt, biết thương thế toàn bộ chưa khỏi hẳn, hắn sẽ không đụng vào nàng.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
14 chương
17 chương
66 chương
50 chương
34 chương
42 chương
10 chương