Last hope - trò chơi sinh tồn
Chương 7 : Bữa tiệc muôn loài
- Chào mừng đến với trò chơi sinh tồn thứ nhất mang tên :"Bữa tiệc muôn loài."
- Bữa Tiệc Muôn Loài? "An nói nhỏ, mắt cô mở to kinh ngạc. Phải, đúng như L và Seido đã nói, quả thực nơi này hoạt động theo nguyên tắc vòng chơi."
- Cái gì mà "Bữa tiệc muôn loài", rồi cả vòng chơi, không phải chúng tôi cứ chém giết lẫn nhau là xong sao? "Tommy nhếch mép, nụ cười của anh ta trông thật nguy hiểm,tà ác."
- Tommy, cậu quên những điều tôi nói rồi sao? Trong trò chơi này, tốt nhất nên ghi nhớ cẩn thận những gì tôi nói nếu không muốn chết sớm. "Ông ta nhìn Tommy cười nhẹ nhàng, một sự nhẹ nhàng đáng sợ."
- Luật chơi vòng này là gì? Nói đi. "Sam cau mày nói."
- Trò chơi thứ nhất mang tên "Bữa tiệc muôn loài". Đúng như tên gọi, đây chính là tiệc, một đại tiệc của cầm thú. Ở vòng này các người phải chiến đấu với những con cầm thú chỉ có trong sự tưởng tượng của con người. Trong khu rừng có tất cả mười con, nếu các ngươi có thể giết chết năm con, các ngươi thắng. Hoặc bốn trên chín người sống sót tại đây bị cầm thú giết chết, lưu ý chỉ được tính khi bị cầm thú giết, các ngươi có thể qua vòng. Các ngươi không được phép giết người, bất cứ ai phạm phải quy tắc này đều sẽ bị loại khỏi trò chơi, đồng nghĩa với việc phải nhận lấy cái chết của mình. Thực phẩm dạng viên sẽ được cung cấp mỗi tuần cho các ngươi . "Ông ta nói rồi phát cho mỗi người một lọ nhỏ đựng những viên nén nhiều màu sắc."
- Nó quá ít cho một tuần. "Châu lên tiếng."
- Đúng vậy, nó không hề đủ cho một tuần, nhưng ta chỉ có thể giúp các ngươi đến vậy, việc các ngươi làm thế nào để ăn, để sống, không phải phận sự của ta.
- Vậy chúng tôi phải nhận nó ở đâu? "L."
- Trong căn nhà này. Và đây cũng là nơi duy nhất an toàn trong khu rừng này. "Ông ta nói rồi đẩy cửa dẫn mọi người ra ngoài. Ông ta cho mọi người nhìn thấy tấm màng bảo vệ quanh căn nhà, và đó cũng chính là lý do vì sao hai ngày nay căn nhà luôn khoá cửa. Bên ngoài lớp màng, khu rừng âm u,tối đen như mực, thoát ẩn, thoắt hiện những chiếc bóng khổng lồ với đôi mắt sáng rực, đáng sợ vô cùng."
Bất động, tất cả đều đứng hình trước những gì bản thân nhìn thấy. Tất cả trừ L và Sam vì họ đã được thấy khung cảnh này trước đó không lâu.
- Những cái bóng đó không lẽ là....."Tora kinh ngạc, không nói nên lời."
- Đúng vậy đó chính là bóng của chúng, thứ mà các ngươi phải chiến đấu. Lớp màng màu xanh này chính là thứ bảo vệ ngôi nhà, khiến cho bọn chúng không thể nào nhìn thấy được cũng như có thể xâm phạm ngôi nhà này. Nhưng trong thời gian tham gia trò chơi, ngôi nhà sẽ biến mất.
- Biến mất? "Seido."
- Đúng vậy, nó chỉ xuất hiện hai tiếng vào lúc 0h00 chủ nhật hàng tuần để các ngươi có thể nhận phần lương thực của mình.
- Và đó chính là khoảng thời gian an toàn nhất của chúng tôi phải không? "Châu."
- Đúng như cô nói. Ngoài ra mỗi người các vị sẽ được phát thêm một loại trang bị nữa. "Ông ta không biết lấy từ đâu ra những đôi giày màu đen rất lạ phát cho mỗi người."
- Đây là gì? "Haruno."
- Giày địa hình. Nó sẽ giúp các ngươi di chuyển được trên mọi địa hình, thân cây, vách núi, thậm chí là trên người cầm thú.... một cách dễ dàng. Hãy cố gắng thích nghi và sử dụng nó một cách triệt để nhất.
An chăm chú quan sát đôi giày vừa nhận. Nó khá nặng, bên dưới được thiết kế bằng những chiếc gai nhỏ có thể giúp bám chắc vào địa hình hiểm trở, nhưng nếu dùng để chạy trốn thì khá khó khăn. Hơn nữa, chiếc giày này cũng không quá khó mang, chỉ cần đưa chân vào là nó có thể điều chỉnh kích cỡ và bám chắc vào chân.
- Trước khi bắt đầu trò chơi, ta có chút gợi ý nhỏ cho các ngươi về điểm yếu của loài cầm thú.
- Điểm yếu của chúng? "Sam."
- Đó chính là nơi dễ dàng nhất để cô giết chúng. Và Cổ họng chính là điểm yếu của chúng. Các ngươi hoàn toàn có thể đâm chém tuỳ ý nhưng tốc độ phục hồi của chúng rất nhanh, với trình độ của các ngươi ta e sẽ chẳng thể nào giết chết nổi một con nếu cứ đánh đấm vô tội vạ như thế. Ngoài ra các ngươi có thể đâm thẳng vào tim chúng nhưng bắt buộc phải là một nhát chí mạng, vì tim chính là phần nhạy cảm nhất của chúng, nếu các ngươi không thể đâm đủ sâu để có thể giết chết chúng thì chúng sẽ nổi giận và khi ấy sức mạnh thể lực của chúng sẽ tăng lên gấp ba lần so với ban đầu.
- Tại sao lại là cổ họng? "L"
- Vì đó là nơi có khả năng phục hồi rất kém. Nếu như những bộ phận khác chỉ phục hồi trong vòng vài phút thì đối với cổ họng chúng cần đến vài tiếng để phục hồi.
- Chúng chỉ mất vài phút để có thể phục hồi ư? "An kinh ngạc, vài phút, một khoảng thời gian quá ngắn. Cô cảm giác như dù có chém chúng trăm ngàn lần với trình độ của cô thì chúng vẫn sẽ lằn lặn, vẹn nguyên như lúc đầu."
- Không hẳn, tuỳ con, có những con rất mạnh, khả năng phục hồi của những con này có thể đạt đến mức một đến hai phút, nhưng cũng có những con phải mất từ ba mươi phút đến một giờ. Phụ thuộc vào độ may mắn của các người sẽ gặp phải loài nào. Các ngươi còn câu hỏi nào khác không? Ta nghĩ cũng sắp hết thời gian rồi.
- Chỉ cần không giết chết, đánh gần chết chắc cũng không việc gì? "Tommy nói, ánh mắt anh ta thể hiện sự cuồng loạn của một kẻ sát nhân, rất đáng sợ. Khi nhìn vào mắt anh ta, An bỗng dâng lên một cảm giác bất an kỳ lạ. Cùng lúc đó, Tommy bất ngờ đưa mắt nhìn về phía An. Cô nhìn trực diện vào đôi mắt điên dại đó, ánh mắt anh ta nhìn cô lúc này có thấp thoáng chút ý cười. An rùng mình, cô nắm chặt gấu áo L, những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu bịn rịn trên trán. L như cảm thấy điều gì đó kỳ lạ, cậu quay lại nhìn An, và phóng tầm mắt về phía Tommy. Bắt gặp ánh nhìn của L anh ta lập tức chuyển hướng, An khẽ thở phào nhẹ nhõm."
- Cảm ơn anh. "An nói nhỏ."
- Cô phải cẩn thận, hắn có vẻ sẽ làm như những gì hắn vừa hỏi, và tôi nghĩ hắn đã bắt đầu để ý đến cô. Đối với những kẻ như thế, cô không nên thể hiện sự sợ hãi của bản thân, bởi vì khi nhìn thấy cô yếu đuối, với tâm lý biến thái của mình chúng sẽ cảm nhận được sự khoái cảm. Và điều đó rất tệ, bởi vì đó chính là khoái cảm của kẻ sát nhân. "L ân cần giải thích, cậu nhẹ nhàng kéo An đứng lên ngay bên cạnh mình, chắn ngang tầm nhìn của cô và Tommy."
- Tommy, cậu nói đúng, chỉ cần không giết người là được. "Ông ta cười thoã mãn trước câu hỏi của Tommy, chắc có lẽ ông ta cũng muốn xem con người tàn sát và hãm hại lẫn nhau. Cũng đúng, nếu ông ta là kẻ sẽ theo dõi trận chiến này, ông ta hẳn sẽ muốn nó trở nên càng thú vị càng tốt." - Còn một việc rất quan trọng mà ta quên chưa nói.
- Việc gì? "YooWook lên tiếng, anh ta khá rụt rè, mờ nhạt. Thậm chí nếu lúc này anh ta không lên tiếng hẳn mọi người sẽ quên mất sự tồn tại của anh ta."
- Thời gian cho vòng chơi này là ba tuần, nếu trong ba tuần các người không thể qua vòng thì tất cả các ngươi đều phải chết.
- Cái gì? Chỉ ba tuần, ông đùa tôi sao? "Tora tức giận nói."
- Không hề, cô nghĩ ta giống như đang đùa sao? Ta biết để giết những năm con thú khổng lồ thì ba tuần quả thật rất ngắn. Nhưng các ngươi vẫn còn cách khác mà, ta nghĩ nó không quá khó khăn với các ngươi. "Ông ta cười ma mị."
- Ý ông là gì? "Châu bất mãn lên tiếng."
- Ta nghĩ cô hiểu thông minh để hiểu ý ta Châu ạ. Cô đâu phải dạng ngây thơ như vẻ bề ngoài. Ta nghĩ tất cả các ngươi đều đã có sự lựa chọn của mình, để sống sót hãy dùng tất cả trí tuệ và thủ đoạn của mình, hãy cho ta mãn nhãn với trò chơi này đi nào. Con người, các ngươi phải làm gì để sống đấy.....Ha Ha Ha... "Ông ta nói rồi tan biến dần, nhưng tiếng cười man rợ đó vẫn còn vang vọng."
An gần như chết lặng, tay cô buông lỏng, khẽ đưa mắt nhìn mọi người. Tất cả đều hiện lên trên gương mặt nổi sợ hãi, và có lẽ chính nỗi sợ hãi ấy đã khiến họ đưa ra quyết định, một quyết định vô nhân tính, không có lương tâm.
- L à, tôi không muốn hại mọi người. "An nhìn L khẻ nói."
Truyện khác cùng thể loại
157 chương
51 chương
23 chương
52 chương
55 chương
14 chương
25 chương