CHƯƠNG 7.1: KÝ ỨC VỀ NGÀY ĐẦU TIÊN [ Bar Paradise] Trong ánh đèn chập choạng mờ mờ ảo ảo, Paradise hệ thống bar lớn nhất thành phố tụ hợp tất cả những dân chơi có tiếng trong thế giới đêm. Sàn nhảy rộng nâng cao ở giữa là trung tâm của quán. Vô số những công tử, tiểu thư của các tập đoàn lớn đang điên cuồng nhảy nhót. Nhưng cô gái ăn mặc hở hang uống ** trên những thanh cột kim loại nằm ở phía màng hình lớn. Quầy bar kéo dài từ gần cửa đến cầu thang hướng lên lầu. Ánh đèn Neon xanh biếc soi rõ những chai rượu đủ loại đặt trên những chiếc kệ thủy tinh trong suốt. Paradise trong thời điểm này vô cùng đông đúc. Những tiếng cười đùa, trêu ghẹo và cả những tiếng ly chạm nhau trộn lẫn với tiếng nhạc ầm ĩ. Dọc các vách tường, trong khoảng tối k có ánh đen là những bang chủ, bang phó hay thành viên của những hội nhóm có tiếng. Ở đó, người ta luôn bắt gặp hình ảnh đám con gái ăn mặc thiếu vải đang ngả ngớn bên cạnh những đại ca, đại gia lắm tiền. Và cả những tờ giấy bạc trao tay của các ông trùm trong giới làm ăn. Phía trên lầu là 1 loạt những ngăn bàn riêng biệt với ánh đèn Neon xanh lục chiếu sáng mờ mờ dọc đường đi. Chỉ những ai thích yên tĩnh hay thích sự bí ẩn mới chọn những chỗ ngồi ở nơi đây. Cả tầng 1 hầu như trống rất nhiều, duy chỉ có 1 bàn nằm khuất nhất trong bóng tối nhưng lại có thể quan sát toàn bộ bar là có người ngồi. Trên bàn của 7 người họ là đủ các loại rượu từ nặng tới nhẹ. Herra nâng ly Blue Blood trên tay, đôi mắt nâu lướt nhìn khung cảnh bên dưới. Bên cạnh cô, Mars và Harry đang thi nhau uống những ly Henessy XO nồng nàn. Taylor thoải mái dựa lưng vào chiếc ghế nệm êm ái nhấp nháp từng giọt Goldwasser cay cay. Ina nhàm chán nhìn lũ người đang uốn ** phía dười kia bằng đôi mắt lạnh lùng, uống cạn ly Macallan. Chỉ riêng Diana vẫn chăm chú với chiếc iPad trên tay. Ánh sáng từ màn hình chiếc máy hắt vào gương mặt của cô, soi rõ tròng mắt màu hổ phách u tối. Ly Volka rỗng của cô đã đc rót đầy trở lại. Chiếc máy tính đc đặt xuống, Diana nhàn nhạt nói: -Kêu 2 người của Blood đến đi. Ina chỉ nhấn phím điện thoại. K đầy 5 phút, 1 trai, 1 gái bước đến chỗ họ. Diana rút từ chiếc túi xách bên cạnh 2 cuộn giấy cứng đc cuộn tròn đưa cho họ. Cả 2 cuộc giấy đều đc buộc lại bằng sợi xích bạc gắn với nhau bằng 2 viên đá hình giọt nước màu đỏ. 2 thành viên của Blood lại lặng lẽ đi xuống, k hề cất 1 tiếng nói. Đến lúc này Diana mới uể oải đứng dậy bước đến bên lang can nhìn xuống. 1 tên nhóc tóc nhuộm xanh và 1 con bé tóc hồng nhận lấy 2 cuộn giấy. Cô thích thú quan sát vẻ mặt của chúng khi đọc thông điệp từ cô. Ngay lập tức, cả 2 bên kéo nhau đứng dậy. Diana nhếch mép: -Đi thôi! Cả bọn lại kéo nhau rời khỏi Paradise. Vở diễn chính thức bắt đầu. .................................................. Trên khu đất trống nằm ở phía tây thành phố, 2 hội mới nổi đang đối đầu nhau. Mặc kệ cho bọn người ngu ngốc ấy đâm chém nhau thoải mái, Diana cùng 5 Tử Thần của Blood nhàm chán đứng xem. Gió thổi xào xạc, sương đêm phủ đầy khắp nơi, cả bãi đất thấm đẫm máu. Chợt 1 tiếng vỗ tay vang lên làm Andy giật mình. Hắn ta k ngờ có người đứng xem trận đấu của hắn từ đầu đến giờ. Người vỗ tay ấy bước ra khỏi chỗ tối, dưới ánh đèn cao áp, bóng của 7 người xuất hiện làm hắn giật mình. -Princess D! Princess D nở nụ cười nửa miệng, nhàn nhã nói: -Rất tốt! K ngờ người lãnh đạo của Red lại có tư chất đến thế. Andy nheo mắt lạnh lùng hỏi: -Cô làm gì ở đây? Princess D bước tới gần nhóm người còn sót lại của Red. Đôi tay lạnh như nước đá vuốt ngang qua gương mặt của Andy. Cô mỉm cười: -Cậu nghĩ tại sao tôi ở đây? -Cô muốn gì? Princess D dừng lại trước mặt 1 thành viên của Red, đặt 2 tay lên mặt anh ta. Cô đột nhiên xoay người, tiếng Rắc vang lên khô khốc giữa màn đêm, tên con trai gục xuống bất động. -Cậu nghĩ tôi dễ dàng nhường lại khu vực trọng điểm này sao? Ngay lập tức, tiếng động cơ vang lên xung quanh họ, những chiếc mô tô phân khối lớn xuất hiện. Andy nghiến răng siết chặt tay thầm trách bản thân mình quá nóng vội k suy nghĩ trước. Khu vực phía tây là 1 khu vực quan trọng thuộc quyền sở hữu của Blood. Tại sao hắn ta k chịu nghĩ kĩ nhỉ, Blood làm sao dễ dàng đứng nhìn người khác cướp lấy thứ vốn thuộc về họ dễ dàng như thế chứ. -Giết hết! Giọng nói lạnh lẽo vang lên, hàng loạt những thành viên của Blood lao đến. K đơn thuần là những cú đấm nữa mà thay vào đó là những thanh dao sắc nhọn đâm tới. Máu nhuốm đỏ cả lưỡi dao sáng. Cô chỉ yên lặng, bình thản đứng nhìn từng thân người ngã xuống dưới chân mình. Đó chính là kết quả sau cùng cho những kẻ dám đối đầu với Blood. Quay sang Ina, cô nói: -Dọn sạch chỗ này đi. Đừng để cảnh sát đánh hơi đc vụ này. Nói rồi cô bước ra xe, phóng đi trong màn sương dày đặc để lại đằng sau 1 bãi đất chất đầy thân người. CHƯƠNG 7.2: 1 buổi sáng chủ nhật đẹp trời bắt đầu bằng những gợn mây trắng bồng bềnh trôi. Gió mang hương hoa dịu dàng, nồng ấm lan tỏa khắp k gian. Ngoài kia, mặt trời đã thức giấc mang ánh sáng chan hòa của những ngày đầu thu soi tỏa khắp phố xá. Ở 1 căn nhà gỗ yên tĩnh, 1 bông tuyết đáng iu vừa trở mình thức giấc. Diana buộc gọn mái tóc bằng 1 sợi ruy băng lưới màu bạc. Cô kẹp cái mái lòa xòa trước trán của mình lên cao bằng 1 chiếc kẹp thủy tinh hình hoa sen. Diana nhét 2 chiếc điện thoại trên bàn vào túi xách, cô nhẹ bước xuống nhà. Mở cửa xe, Diana phóng vèo sang nhà Violet. Tiếng chuông cửa vừa reo, ông quản gia của ngôi biệt thự màu trắng vội mở cửa. Chiếc xe hơi tiến vào, Diana hỏi: -Bác Jerry Violet đâu ạ? Người quản gia già kính cẩn đáp: -Cô chủ đang ở trong bếp thưa cô. K đợi ông quản gia dẫn đường, Diana nhanh chóng bước vào bếp. Trên chiếc bàn thủy tinh tròn đặt giữa căn bếp hiện đại ốp gỗ, Violet trong chiếc váy trắng từ tốn ăn sáng. Nhấp môi ly rượu vang đỏ, cô đặt nĩa và dao xuống bàn, nhẹ hỏi: -Hôm qua cậu đi đâu? Diana ngồi xuống bàn, nhìn bạn, cô đáp: -Tớ có chút việc bận nên đành phải về trước. -Liên quan tới Blood? -Uhm! -Thế còn buổi tối? Diana ngạc nhiên nhìn bạn hỏi lại: -Sao cậu biết tớ k ở nhà buổi tối? Violet ngước đôi mắt xanh biếc nhìn trừng Diana nói: -Cậu có biết tớ đợi cậu bao lâu k hả? Diana nhăn mặt: -Xin lỗi tớ k biết là cậu đến. Violet dằn mạnh ly rượu xuống bàn, chiếc ly vỡ tan, cô run run nói: -Cậu có biết cậu đi mà k nói với tớ tiếng nào làm tớ lo lắm k hả? Diana biết Violet rất sợ cô sẽ gặp chuyện k hay. Từ hồi thằng nhóc ấy mất, Violet lại trở nên yếu đuối như ngày đầu tiên cô gặp gỡ. Choàng tay ôm lấy đôi vai run nhẹ của Violet, cô nhớ lại cái ngày đầu tiên cô gặp người con gái này. Trên hành vang dẫn tới khu nhà đang sửa chữa phía sau trường tiểu học, 1 đám con nít đang vây quanh 1 con bé mặc váy trắng. Con nhỏ cầm đầu lớn tiếng quát nạt: -Cái con ngốc này, mày có biết nghe lời k vậy hả? 1 con nhỏ bị ba mẹ bỏ rơi như mày mà con k biết thân biết phận mà còn làm hỏng váy của tao. Con bé bị mắng cúi đầu, run run nói: -Ba mẹ tôi k có bỏ tôi. Đám con nít lại cười vang. Con bé cầm đầu hất ngã con nhỏ, nó tiếp tục nói: -K bỏ mày? Vậy tại sao ba ****** chẳng lần nào đi họp ày cũng chẳng lần nào đưa mày đến trường, chẳng khi nào dẫn mày đi chơi? Hả? Mày trả lời tao coi. Những giọt nước mắt trong veo như những viên thủy tinh lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô bé tội nghiệp, con nhỏ ngẹn ngào đáp: -Ba mẹ tôi bận công việc. Chúng nó lại cười vang. Con bé cầm đầu tiếp tục: -Công việc! Xì tao k tin. Tội mày làm hỏng cái váy đẹp của tao tuyệt đối tao k bỏ qua. Tụi bây đánh nó cho tao. Đám con nít cả trai cả gái lao đến đạp mạnh vào thân hình yếu ớt đang nằm bệt dưới sàn đất. Con nhỏ chỉ biết khóc, miệng nó chỉ biết kêu: -Ba ơi, mẹ ơi cứu con với. Kayla ơi kêu bọn nó dừng lại đi. Em đau quá! Trong tiếng khóc, con nhỏ nghe thấy tiếng nói của con bé cầm đầu ấy: -Mày có kêu đến mai cũng k ai đến cứu mày đâu. Chợt 1 tiếng nói vang lên khiến cả đám con nít phải dừng lại: -Ai nói là k có ai? 2 đứa trẻ 1 nam 1 nữ đang bước đến chỗ bọn nó. Cả 2 đứa trẻ giống nhau như 2 giọt nước từ đôi mắt cho đến gương mặt. Cả 2 đều rất xinh đẹp khiến bọn con nít có phần khó chịu cũng k kém phần ngưỡng mộ. Con bé nói: -Tụi bây k thấy nhục à? Cả đám đánh 1 đứa con gái mà k thấy nhục sao? Cái loại người như tụi bây k đáng để sống chút nào. Con bé cầm đầu tức giận xông tới chỉ tay vào mặt con nhỏ vừa đến: -Mày là đứa nào mà dám lớn tiếng với tao? Con bé nắm lấy cánh tay đeo đầy mấy cái vòng nhựa lòe loẹt trước mặt mình vặn ngược khiến con nhỏ phải hét lên. Con bé thả tay lớn giọng nói: -Tên tao là Diana Vrolen. Đứa nào còn gây chuyện với cô bạn này của tao thì biết. Đám con nít sợ hãi kéo nhau bỏ chạy. Lúc này cậu bé đi cùng tiến đến bên cạnh cô bạn đang ngồi khóc, cậu đưa tay lau đi những giọt nước mắt đau đớn ấy, dịu dàng hỏi: -Bạn tên gì? Con nhỏ trả lời trong tiếng nấc: -Violet Brighter. Cậu móc trong túi 1 chiếc khăn trắng, lau đi những bụi bẩn bám trên người con nhỏ, mỉm cười nói: -Tên mình là Danniel Vrolen. Nín đi nào. Violet ngẩng người nhìn nụ cười của Danniel. Nụ cười ấy rất đẹp, nó khiến con nhỏ cảm thấy đc an ủi và che chở. Đến lúc này Diana mới nói: -Shin đưa bạn ấy về phòng y tế đi. Violet bị thương kìa. Cậu nhóc đỡ Violet dậy, quay sang Diana cậu hỏi: -Vậy Snow đi đâu? Con bé cười tươi rói: -Snow đi tìm anh đã. Nói rồi nhỏ vẫy tay với Violet chạy đi mất. Danniel dìu Violet về phòng y tế, cậu mỉm cười hỏi: -Đấy là chị sinh đôi của mình. Cậu thấy chị ấy có đáng iu k? Violet gật đầu, con nhỏ mỉm cười nói: -Cám ơn 2 bạn rất nhìu. Danniel cũng mỉm cười: -K có gì. Từ bây giờ chúng ta là bạn nhé! Violet mỉm cười rạng rỡ nói: -Chúng ta là bạn! ........................................................