Lấp Đầy Khoảng Trống
Chương 16
CHƯƠNG 16.1: CHUYẾN GIAO DỊCH LÚC NỬA ĐÊM
-Ginny!-1 giọng đàn ông trầm lặng, nghiêm túc vang lên.
Ginny Clanne ngước mắt khỏi chiếc máy tính xách tay, gương mặt băng lãnh nhìn ông ta:
-Dượng gọi con?
Người đàn ông cô gọi là dượng ngồi xuống chiếc ghế da đối diện cô. Phong thái cao ngạo có phần ung dung của ông ta khiến cô có chút sợ hãi. Tuy đã trưởng thành nhưng cảm giác sợ hãi người đàn ông trước mặt vẫn còn trong cô.
Ông ta lên tiếng, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào cô:
-Đêm nay, 1 khách hàng của ta sẽ đến đây kí hợp đồng. Ta muốn con thay mặt ta đến đó.
Cô cúi đầu, nhẹ đáp:
-Vâng thưa dượng!
Người đàn ông đứng dậy. Trước khi bước ra khỏi phòng, ông ta nói:
-12h đêm nay, tại khách sạn Knivef.
Tiếng cửa đóng sầm lại, Ginny ném thẳng chiếc ly thủy tinh trên bàn vào bức tường đối diện.
Cô hận ông ta. Chính ông ta đã cướp mất tuổi thơ vui tươi đầy màu hồng của cô. Ông ta đã biến cô thành 1 công cụ kiếm tiền cho chính ông ta. Như 1 quân cờ trên bàn cờ kinh tế, ông ta điều khiển từng bước đi của cô. Còn cô, giống như 1 con chó trung thành của ông ta.
-Mày đến Heavy đem hàng về đây cho tao!-Người đàn ông ra lệnh. Ông ta ung dung hút điếu thuốc nhìn xuống thân hình gầy gò dưới chân mình.
Cô bé 12 tuổi cúi đầu, cô quay người bước đi. Giữ màn mưa trắng xóa người ta nhìn thấy 1 con bé tóc cam rực rỡ đang bước chậm rãi đến 1 căn nhà nhỏ nằm sâu trong hẻm tối. Con nhỏ bước đến cửa của căn nhà xập xệ cũ nát. Hàng chữ Heavy Bar xiên xẹo, nửa mất nửa còn hiện lên dưới mái hiên cũ. Con bé gõ cửa. 1 giọng nói ồm ồm vang lên:
-Đứa nào đó?
Con nhỏ lại đáp:
-Tôi đến lấy hàng cho ông Rango.
Cánh cửa sắt bật mở. Hiện lên trước mặt cô bé 1 tên du côn cao to, với những hình xăm chằng chịt. Trong ánh đèn mờ mờ hắt ra từ phía bên trong căn nhà rọi lên gương mặt đầy sẹo của hắn ta. Tên du côn nhìn con bé, nở nụ cười gian tà, hắn nói:
-Cô em đây là gì của lão Rango?
-Tôi là con gái của ông ấy.
Tên ấy cười vang, hắn ngoảnh đầu vào trong nói lớn với đồng bọn:
-Ê tụi bây, có 1 con bé tự xưng là con lão già Rango kìa!
Đám côn đổ cười vang cả 1 góc tối. 1 giọng nói trầm, đầy uy lực vang lên:
-Im! Cho con nhỏ vào đây!
Tiếng cười tắt hẳn. Tên đứng trước cửa cau mày, hắn bước qua 1 bên, khó chịu nói:
-Vào đi!
Con nhỏ run run bước vào bên trong, cánh cửa đóng lại. Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, hình ảnh của căn nhà hiện lên chập choạng trong mắt của con nhỏ. Trong góc tối nhất của căn nhà, giọng nói uy lực lúc nãy vang lên:
-Lại đây!
Con nhỏ sợ hãi bước đến gần. Nó chỉ thấy đc đôi giày da bóng lộn của người đàn ông và 1 chiếc nhẫn vàng đính 1 viên đá đen to bằng cái móng tay của con bé. Người đàn ông lại lên tiếng:
-Mày là con vợ của lão Rango?
Con nhỏ gật đầu. Người kia lại tiếp tục:
-Lão kêu mày đến lấy hàng?
Con bé lại gật đầu.
-Thế có biết hàng này là gì k?
Con nhỏ lắc đầu, tuyệt nhiên k hề cất tiếng. Người đối diện phất tay, 1 tên to con khác bước đến. Trên tay của hắn ta là 1 chiếc hộp gỗ to bằng cuốn tập. Người đàn ông nhấc chiếc hộp trên tay, ông ta xoay xoay cái hộp, chiếc nắp bật mở. Con nhỏ nhìn thấy bên trong là những gói nhựa màu trắng. Có khoảng 4 gói. Người đó hỏi:
-Có biết thử hàng k?
Con nhỏ lại lắc đầu. Đám du côn lại cười rộ lên. Tên mở cửa nói:
-Lão ta nghĩ gì mà lại cho 1 con gà mờ như thế này đến lấy hàng nhỉ?
Người đàn ông lại phất tay, tất cả tiếp tục rơi vào im lặng. Con bé lên tiếng:
-Tôi... có thể lấy hàng đc chưa?
Người đàn ông bật cười. Ông ta đóng nắp hộp:
-Mày nghĩ dễ như vậy sao?
-Thế tôi phải làm sao?
Để chiếc hộp qua 1 bên, ông ta nở nụ cười nửa miệng:
-Muốn lấy hàng à? Phải chiều đám này đã.
Lũ côn đồ cười phá lên. 1 tên trong số chúng nói lớn:
-Đại ca thật rộng lượng.
Người đó đứng lên, đôi tay phe phẩy nói:
-Cho tụi bay. Đối xử với nó cho tử tế. Ricky! Khi nào nó tỉnh thì giao hàng cho nó.
Nói rồi người đàn ông biến mất. Đám còn lại cười rộ lên. Chúng tiến tới con bé đang sợi hãi lùi dần vào chiếc ghế nệm dài. 1 tên lên tiếng, đôi tay to khỏe của hắn nắm lấy cánh tay gầy của con bé:
-Nào cô em! Chiều tụi này 1 chút, em sẽ có hàng.
Cô nhỏ sợ hãi lắc đầu khi đám côn đồ càng tiến sát lại hơn. Chiếc quần cũ của con bé bị 1 tên xé rách. Con nhỏ la lên:
-Tránh xa tôi ra! Cứu tôi với.
Chúng lại cười rộ lên, ai trong số chúng lên tiếng:
-La lớn đến mấy cũng chẳng có ai đến cứu đâu cưng.
Những tên côn đồ lao đến con bé như con những con sói đói khát. Chúng xé rách quần áo cũng con bé, thay nhau làm nhục thân hình gầy gò kia. Con bé đau đớn chỉ biết khóc. Miệng nó chỉ biết kêu mẹ. Cứ như thế, con bé đuối sức, nó ngất đi trong cơn đau tột cùng và tiếng cười man rợ đầy khoái cảm của đám du côn đồi bại.
Ginny bất động nhớ đến ngày hôm đó. Chính từ ngày hôm đó trở đi, cuộc đời cô đã thay đổi. Ông ta bắt đầu thường xuyên giao cho cô những chuyến giao dịch lớn nhỏ khác nhau. Và nhiệm vụ của cô là nhận lấy món hàng, chuyển tiền, ký tên. Cuối cùng, bao nhiu lợi nhuận ông ta sẽ là người hưởng. Còn cô, bất chấp nguy hiểm, dấn thân vào những món hàng nguy hiểm của ông ta. CHƯƠNG 16.2:
Ginny mặc 1 chiếc váy bó màu đỏ để lộ đôi vai trần trắng mịn. Mái tóc màu cam xoăn nhẹ thả bồng bềnh. Trên cổ, sợi dây chuyền bạch kim với viên thạch anh tím lấp lánh làm tôn lên vẻ quyến rũ ở cô. Chiếc váy dài ngang gối, xẻ dọc từ đùi xuống tận gấu váy để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Đôi giày cao gót thủy tinh cao 10 phân khiến cô càng thêm lộng lẫy.
Chiếc BMW serie 6 màu đỏ phóng ra khỏi căn biệt thự xa hoa. Cuộc giao dịch lúc nữa đêm bắt đầu. Ông già đó đã sắp xếp tất cả cho cô, việc duy nhất cần làm bây giờ là đến đó, thuyết phục vị đối tác kia ký kết hợp đồng chuyển nhượng lô hàng đang nhập cho cô là đc. Chỉ bấy nhiu đó, cô sẽ xong việc. Mỗi nhiệm vụ sẽ đổi lại cho cô sự tự do.
Ông ta chưa "đánh hơi" đc Saphia của cô nếu k, lão ta sẽ còn uy hiếp cô nhiều hơn nữa. Năm ấy chỉ tại mẹ cô sai lầm, k biết đc bộ mặt thật của ông ta nên cô mới phải trở thành quân cờ trong tay lão ta. Làm việc cho ông ta, cô sẽ có tự do và đảm bảo cuộc sống của mẹ. Saphia đc cô thành lập với mục đích để lật đổ ông ta và thâu tóm quyền lực. Có như thế, cô sẽ tìm lại đc mẹ mình.
Chuỗi khách sạn thuộc quản lý của lão già hiện ra trước mắt cô. Knivef! Vứt chìa khóa cho tên phục vụ, cô bước vào trong. Knivef lúc này đã vắng khách chỉ còn 1 vài tên lưu mạnh dẫn gái vào thuê phòng mà thôi. Cô tiếp tân nhìn thấy cô, vội nói:
-Chị Victoria phòng 307 ạ!
Cô gật đầu, khuôn mặt tươi cười bước vào thang máy. Cửa thang máy đóng lại, nụ cười trôi tuột khỏi gương mặt yêu kiều kia. Cánh cửa lại bật mở, hít 1 hơi giữ bình tĩnh, cô mở cửa căn phòng 307. Trong tầm mắt của cô, 1 người đàn ông béo phệ xuất hiện. Ông ta đứng lên, đôi mắt nhỏ nhìn cô vẻ thèm thuồng:
-Xin chào! Cô đây là con gái của ông Rango?
Cô mỉm cười bước đến bắt tay ông già:
-Chào ngài Phillip. Tôi là Victoria!
Lão ta vội vàng chỉ vào chiếc ghế trắng:
-Mời cô ngồi!
Victoria thấy rất rõ ánh mắt ti hí kia đang dán vào đôi chân của mình. Cô ghê tởm loại người như ông ta, nhấp môi ly Champagne, cô vẫn giữ nụ cười:
-Chúng ta có thể vào vấn đề đc rồi chứ ngài Phillip?
Lão già mỉm cười nói:
-Ồ! Quả thật là con gái Rango. Rất thẳng thắn.
-Ngài quá khen!
-Đc rồi! Thế cô biết gì về lô hàng chuẩn bị nhập.
-Thật xin lỗi ông. Nhưng ngoài việc lấy hàng, tôi k đc phép biết món hàng là gì.
Phillip ngạc nhiên:
-Vậy chẳng nhẽ cô k hề hay biết món hàng nó có trọng lượng, trị giá hay hình dáng gì sao?
Cô nhếch môi:
-Theo tôi đc biết, món hàng lần này nặng khoảng 1 kg đc chia làm 3 gói nằm trong 1 chuyến tàu sắp cập bến ở cảng Brooklyn. Đúng chứ?
Ông ta mỉm cười, uống cạn ly Champagne:
-Quả là tác phong rất tốt. K tò mò, chỉ cần làm đúng nhiệm vụ đc giao.
-Tán dóc vậy là đủ rồi ngài Phillip. Chúng ta bắt đầu luôn nhé?
Ông già ngồi dậy, đôi tay chụm vào nhau:
-Đc thôi! Mời cô Victoria!
Rút từ chiếc cặp xách bên cạnh, Victoria lấy ra 2 tờ giấy. Cô đẩy sang cho lão già:
-Ngài chỉ việc ký vào 2 tờ giấy này, xác nhận chuyển nhượng lô hàng kia cho chúng tôi, trong vòng 2 tiếng đồng hồ sau khi nhận hàng, tiền sẽ đc chuyển vào tài khoản của ngài.
Lão già Phillip đọc bản hợp đồng. Lão ta công nhận Rango quả thật tính toán rất kỹ. Quyền lợi thuộc về ông ta là rất nhìu.
-Đc tôi ký!
Victoria mỉm cười hài lòng. Lão già này xem ra rất biết điều. Xem như lần này thuận lợi hơn những lần trước. Nhận lại bản hợp đồng đã có chữ ký, cô rút điện thoại:
-Đến Brooklyn nhận lô hàng mã 6448E302 đem về trụ sở cho tôi.
K chần chờ, cô đứng dậy. Bắt tay ông ta 1 lần nữa, cô mỉm cười:
-Rất vui đc hợp tác với ông. Ngài Phillip!
Nói rồi cô bước ra ngoài.
-Xử lý ông ta đi!
Chỉ 1 câu nói với cô tiếp tân, cô bước lên xe. Chiếc BMW mui trần lại phóng đi. Chỉ có 1 điều cô k ngờ đc, chính là có 1 người đã theo dõi cô từ đầu đến cuối.
Chiếc Prosche GT màu bạc phóng vút đi. Khóe môi của người lái nhếch lên, tạo thành 1 nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn.
"Ginny Clanne! Cô thật là thú vị."
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
17 chương
73 chương
46 chương
28 chương
93 chương