Lấp Đầy Khoảng Trống
Chương 11
CHƯƠNG 11.1: TRĂNG KHUYẾT
-Ê mày nghe tin gì chưa?
-Tin gì? Có liên quan đến anh cả à?
-Ừ! Anh Eric á! Tao nghe nói ảnh đang quen với Nữ hoàng tàn nhẫn của năm 3 đấy.
-Thiệt k vậy? Tao cũng nghe đồn. K lẽ nhỏ đó thành chị đại sao?
-Trời! Chẳng lẽ chị Ginny để yên chuyện này?
-............
Tất cả học sinh trong toàn trường đều xôn xao bàn tán. Ai cũng muốn biết liệu việc Diana Vrolen trở thành đại tỉ của trường là thật hay giả. Những tin đồn về việc Eric và Diana đi chung cũng trở thành tâm điểm khi người ta bắt gặp kẻ "máu lạnh" như Eric lại mỉm cười với Diana. Những tiếng bàn tán thì thầm lại càng khiến cho Ginny Clanne tức giận.
1 cô gái nhìn cô hỏi:
-Ginny mày tính để nhỏ đó qua mắt như thế hả?
Ginny Clanne xoay xoay chiếc điện thoại trên mặt bàn, ánh mắt chứa đầy toan tính, cô nói:
-Mày nghĩ tao điên sao? Thứ tao k có thì k bất kỳ ai đc quyền có.
1 cô gái khác lại hỏi:
-Vậy sao lúc đó mày chia tay anh Eric?
Ginny liếc nhìn cô ta, gằn giọng nói:
-Chẳng phải tao đã nói là đừng nhắc tới chuyện đó hay sao. Mày muốn chết à?
Cô gái rụt cổ im lặng. 1 cô khác lại hỏi:
-Thế mày tính thế nào? Có muốn dằn mặt nó k?
Ginny trầm ngâm. 1 lúc sau cô đáp:
-Con bé Vivian bị nó đập à?
-Đúng! Cái con nhỏ đó, chưa gì đã đi gây chuyện.
-Loại nó ra khỏi hội của tụi mình. Tao k muốn dính tới nó. Ngu ngốc quá!
1 cô gái trong số họ vội đi thực hiện mệnh lệnh. Ginny lại nói:
-Ellie! Mày nghĩ con nhỏ đó thế nào?
Cô gái tên Ellie nhàn nhạt nói:
-Muốn đánh nó hả? E là tụi mình k đủ sức đâu.
-Tìm điểm yếu của nó đi. Tao muốn biết tất cả những người có liên quan đến nó.
Đám con gái bắt đầu giải tán, Ginny Clanne cùng 2 đứa bạn thân nhất đi xuống căn-teen.
"Diana Vrolen mày nên biết, thứ tao k có đc thì k bất cứ ai đc quyền có."
.....................................
-Chị Ginny!-1 con bé năm 3 cúi đầu chào.
Ginny Clanne nở nụ cười ngọt ngào đáp trả. Cô ta rất ghét phải nhìn thấy đám con gái trong hội. Saphia là 1 hội nhóm có cả nam lẫn nữ mà Ginny thành lập. Quy mô k lớn, tiếng tăm trong thế giới đêm cũng k nhỏ. Mục đích của cái nhóm này chính là tìm kiếm về Prince D. Kể từ ngày chia tay, cô ta k lần nào gặp lại anh ấy nữa. Dù có thế nào, nhất định cô cũng sẽ tìm ra.
Còn Eric ư? Quay lại với Eric là mục đích để nâng vị trí của cô ta lên. Làm chị đại của trường thì bất kỳ ai cũng phải nể trọng. Hơn hết chính là cái vị trí bên cạnh của Lee kìa. Cô muốn đc thao túng cả Qualy, có như thế, Prince D sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về cô. Đến lúc ấy, ngay cả Blood cũng sẽ thuộc về cô.
Ginny Clanne k mún phải chịu cảnh suốt ngày phải phục tùng người khác. Cô ta muốn cả thế giới này phải quỳ dưới chân cô. Hiền dịu để làm gì? Như thế có đc lợi ích gì k? trong cuộc sống này, muốn sống là phải biết đấu tranh. Chỉ có đấu tranh, vươn lên mới giành lấy đc tất cả những gì mình muốn.
-Dượng à! Con sai rồi dượng đừng đánh con nữa.
Người đàn ông lớn tuổi cầm chiếc roi cứ thế quất xuống thân hình của cô gái nhỏ đang nằm dưới chân mình. Tiếng roi vút lên trong k gian khô khốc hòa cùng tiếng khóc của đứa trẻ đáng thương.
-Dượng à dượng tha cho con đi.
Con bé vẫn khóc. Đôi tay gầy của nó nắm ôm chặt lấy thân hình đau rát bởi những vết roi. Đôi chân trắng chằn chịt những vệt đỏ tím xen lẫn vào nhau. Người đàn ông rống lên:
-Câm cái miệng mày lại cho tao. Cái con ******** này, mày là đồ ăn hại. Tao nuôi mày thật là tốn công tốn vải. Cho mày ăn, mày học mà mày cũng k làm đc việc.
Từng tiếng la mắng là từng đường roi rơi xuống thân hình đang run bần bật kia.
-Mày ngu lắm con ạ. Đời này k ai cho k ai cái gì đâu.
Ông ta dừng lại, nâng mặt con nhỏ lên, ông ta nói:
-Nhớ! Làm tốt công việc tao giao ày thì tao sẽ ày sung sướng. Nhưng nếu hỏng việc thì tao sẽ ày sống k bằng chết.
Hất con bé xuống sàn nhà, ông ta quay người ra lệnh:
-Ra dọn dẹp nhà cửa cho tao. Đến khi tao về mọi thứ phải gọn gàng. Nếu k mày sẽ lãnh hậu quả.
Tiếng cửa sập lại, bỏ mặc con bé với mái tóc cam bếch lại vì mồ hôi và cả những giọt nước mắt. Đôi chân đầy máu run run bò đến phía cánh cửa.
-Á!
Ginny Clanne kêu lên, cô ta ngã xuống sàn nhà. Ngước nhìn kẻ vừa tông trúng mình, cô ta khó chịu nói:
-Đi k biết nhìn à?
Cô gái trước mắt lạnh nhạt nhìn cô ta, lên tiếng:
-Xin lỗi!
Rồi cô gái quay người bước đi. Ginny Clanne nhếch mép, gọi:
-Em ơi!
Cô gái kia quay lại. Cô ta đưa đôi mắt rưng rưng nước nói:
-Ít nhất em cũng phải đỡ chị dậy chứ.
Cô gái liếc nhìn 2 cô gái đi bên cạnh Ginny đang liên tục bấm điện thoại, bước đến. Cánh tay trắng ngần đưa ra trước mặt. Ginny Clanne cầm lấy bàn tay ấy giật mạnh. Cô gái ngã xuống. Cô ta vội đứng lên, nắm lấy áo của cô gái kéo dậy.
Bực!
Tiếng cúc áo rơi xuống. Cô gái nhìn cô ta:
-Chị làm cái trò gì vậy?
Ginny lại cười, khinh khỉnh nói:
-Làm gì đâu. Chị chỉ muốn giúp em thôi mà.
2 cô gái bên cạnh cũng cười. Chợt 1 thứ đập vào mắt Ginny. Nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ cô gái trước mắt, cô ta gắt lên:
-Ở đâu mày có cái này?
Hất tay cô ta ra, cô gái nói:
-K liên quan đến chị.
Ginny lại sấn tới, cô ta hỏi lớn:
-Tao hỏi ở đâu mày có sợi dây chuyền này?
1 giọng nói lạnh băng chợt vang lên:
-Là của tôi tặng cho cô ấy. CHƯƠNG 11.2:
Cả 4 người cùng ngước nhìn. Diana cao ngạo bước đến, bên cạnh là Eric và Ryan. Nhìn thấy Violet, Ryan vội chạy tới nhìn cô hỏi:
-Em có sao k?
Violet thờ ờ nhìn anh rồi quay mặt đi chỗ khác. Diana bước đến trước mặt Ginny, cô lạnh lùng hỏi:
-Chị biết sợi dây chuyền đó à?
Ginny Clanne trừng mắt đáp trả:
-Chỉ có 1 người đeo sợi dây chuyền đó mà thôi. Ở đâu mày có nó?
Nhếch môi cười, cô hỏi lại:
-Vậy chị có thể cho tôi biết sợi dây đó, theo chị vốn thuộc về ai k?
Ginny chỉ tay vào sợi dây bạc có mặt hình vầng trăng khuyết màu vàng, đôi mắt xinh đẹp long lanh:
-Chỉ có Prince D của Blood mới đeo sợi dây đó.
Những học sinh có mặt gần đấy và cả Eric, Ryan, Violet đều sững sờ nhìn Ginny. Chỉ riêng Diana bình tĩnh, cô cười:
-Chị cho rằng cái này của Prince D ư? Dựa vào đâu cơ chứ?
Cô ta hất mặt:
-Tao thấy Prince D đeo nó rất nhìu lần.
Diana lại nhìn cô ta, cô cảm thấy chán ghét cách Ginny nói về Prince D như thế.
-Sợi dây này nếu tôi nói là tôi thiết kế cô có tin k?
-Làm sao tao tin đc chứ. Đồ của Prince D chỉ có 1 mình Princess D thiết kế. Mày tường tao k biết sao?
Cô nhếch mép cười, vỗ tay:
-Tốt! Hiểu rất rõ về Prince. Nhưng cô biết gì k? K phải chỉ có mình Princess D biết thiết kế đồ trang sức. Tôi có tay và tôi thích mẫu thiết kế này. Tôi làm 1 cái y chang tặng bạn tôi thì có làm sao cơ chứ?
-K thể nào! Mày làm sao có thể làm bừa bãi như vậy đc. Tao k tin!
-Tin hay k tùy chị.-Cô trừng mắt nhìn cô ta, gằn giọng-Nhưng tôi nhắc cho chị nhớ, tránh xa bạn tôi ra. Nếu k tôi chị sẽ phải lãnh hậu quả đấy.
Diana quay mặt, nắm lấy tay Violet. Chợt Ginny nói:
-Mày tưởng tao sợ sao? Nếu mày có 1 cái giống của Prince D thì người xứng đáng để đeo nó là tao.
Diana dừng bước, cả dãy hành lang đột nhiên lạnh hẳn. Gương mặt thiên thần từ từ quay lại tiến tới chỗ Ginny. Giọng nói âm trầm khiến k khí xung quanh như bị hạ xuống đến 0 độ C khiến tất cả rùng mình.
-Chị vừa nói cái gì?
-Tao nói, chỉ có tao mới xứng đáng ở cạnh Prince D.
Chát!
Tiếng bạt tai vang vọng cả hành lang. Mọi người chỉ kịp nhìn thấy Ginny ngã xuống sàn, tay ôm lấy 1 bên má. Diana lại lên tiếng:
-1 mình mày xứng đáng? Sai lầm rồi!
Nắm lấy tóc của cô ta, Diana tát vào gương mặt đỏ bừng kia.Eric vội chạy tới, hất tay cô ra anh gắt lên:
-Em làm cái trò gì vậy hả?
Diana đưa mắt nhìn anh, đôi mắt lạnh đến thấu xương. Đôi tay cô chỉ thẳng vào ngực anh, cười nửa miệng:
-Anh đau à?
Eric ngước nhìn cô gái đang khóc dưới chân mình với 2 bên má đỏ bừng, nếu nói anh k cảm thấy đau là nói dối. Anh chỉ nhìn cô, k trả lời. Diana cười vang. Điệu cười của cô làm mọi người giật mình.
-Đc vậy để tôi tặng anh 1 món quà.
Eric k kịp giữ Diana lại thì cô đã lao tới Ginny đang ngồi dưới đất khóc. Đôi tay cô nắm lấy chiếc áo sơ mi trắng.
Rẹt!
Tiếng áo rách vang lên như muốn xé toạc trái tim anh. Từng chiếc cúc rơi xuống phũ phàng. Eric lôi Diana ra. Cô nhìn anh:
-Sao, thích chứ?
Cơn tức giận trào lên, anh đưa tay tát mạnh vào gương mặt yêu kiều kia. Cả 2 tiếng thét cùng vang lên:
-Diana!
1 bóng người chạy đến đấm thẳng vào mặt Eric. Người đó nhìn cô với 1 bên khóe miệng chảy máu lo lắng hỏi:
-Diana cậu k sao chứ?
Diana lạnh lẽo nhìn Eric, gương mặt cô vô cảm, giọng nói đều đều:
-Tốt! Anh dám đánh tôi thì để xem tôi trả lại anh như thế nào.
Eric k quan tâm đến lời cô, anh vội cởi áo khoác ra choàng lên người của Ginny, ôm lấy đôi vai đang run của cô ta. Diana lại nói:
-Anh nên nhớ, thời hạn 3 tháng vẫn còn. Mọi việc anh vẫn còn phải nghe theo tôi.
Nói rồi cô quay người bước đi. Lướt ngang qua Ryan đang đứng như trời trồng, cô nhếch môi nói:
-Anh có 2 lựa chọn. 1 là iu, 2 là bạn. Có những điều anh buộc phải chọn lựa. Tôi đợi câu trả lời của anh. Shinee!
Cô quay bước đi. Ryan giật mình cứng người nhìn theo 3 người đã biến mất khỏi khúc cua.
.........................................
Violet lo lắng nắm lấy tay Diana hỏi:
-Cậu k sao chứ? Có đau lắm k?
Taylor nâng mặt cô lên, săm soi bên má bị tát đã đỏ ửng in hằn dấu tay. Cậu lắc đầu thở dài:
-Kiểu này mặt cậu thể nào cũng bị bầm cho xem.
Diana cười cười nói:
-2 cậu k phải lo cho tớ.
Taylor kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, choàng tay qua vai Diana cô nói:
-Cậu tính để yên cho anh ta à?
Diana ngả đầu lên vai Taylor, tay nắm chặt tay Violet nói:
-Tất nhiên là k! Cậu k nhớ chân lí của tớ sao.
Taylor bật cười:
-Tất nhiên là nhớ! 1 mạng trả 1 mạng.
Violet đưa tay vuốt nhẹ chỗ má đỏ rát của Diana, cúi đầu nói:
-Xin lỗi! Tại tớ mà cậu bị thương.
Cốc đầu cô bạn thân, cô mỉm cười ôm lấy Violet:
-Ngốc quá! Tớ k sao đâu. Bảo vệ cậu là trách nhiệm của tớ mà.
Taylor cũng xoa đầu Violet mỉm cười bảo:
-Cậu phải mạnh mẽ lên. Đừng để người khác ăn hiếp mình biết chưa!
Diana lấy chiếc điện thoại bạc gọi đi:
-Herra! Tìm cho em tất cả những gì liên quan đến Ginny Clanne!
Cúp máy, cô nở nụ cười đầy bí ẩn.
"Tôi sẽ trả lại cho anh cái tát hôm nay. Còn Ginny Clanne, cô đừng hòng qua mặt tôi."
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
37 chương
11 chương
317 chương
27 chương
9 chương