Lão Tử Muốn Từ Chức
Chương 4
Lúc Hiểu Diệp tới nơi, thì mấy người anh em của cậu đang vẽ tranh tường cỡ lớn cho một quán bar, khi nhìn thấy Hiểu Diệp mang vẻ mặt xanh xao phiêu vào thì cả đám bỗng chốc ngây người. Ào ào nhảy xuống hỏi han ân cần.
“Tiểu Thái, mới qua mấy ngày sao cậu lại trở thành như thế này, công việc vất vả quá?” Lão Đại đưa tay qua định sờ đầu Hiểu Diệp nhưng lại phát hiện trên tay mình đều là thuốc màu, xấu hổ cười cười rụt tay về, dùng sức chà lên quần.
Lão Ngũ nâng cằm quan sát Hiểu Diệp một chút: “Không hổ là công việc điều dưỡng viên, so với trước kia đúng là sạch sẽ hơn không ít.”
Mấy anh em cậu một câu tôi một câu, hoàn toàn không chú ý Hiểu Diệp một lời cũng chưa nói.
Trong đám anh em vây xem bốn phía, Hiểu Diệp cuối cùng cũng tìm được một người để dốc bầu tâm sự: “Tớ phải từ chức, tớ mặc kệ, tớ chịu không nổi nữa. Tớ phải về nhà.” Một câu cuối cùng đã nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, ngay cả đầu cũng cúi thấp. Hiểu Diệp cảm thấy bản thân mình rất xui xẻo, tốt nghiệp xong không được phân đến bệnh viện làm, đến khi có việc lại bị tên Tống Liêm kia áp bức.
“Tiểu Thái, cậu khóc?”
“Ai nói lão tử khóc, lão tử mới không khóc.” Hiểu Diệp ngẩng mặt, trên mặt hay trong mắt đều không có nước mắt. Sau đó khoác tay lên vai Lão Tam đứng bên cạnh: “Lão tử làm việc bị áp bức, rượu hôm nay mấy cậu trả.”
.
Lúc Tống Liêm dìu Hiểu Diệp vào xe thì cậu đã uống tới thất điên bát đảo, Hiểu Diệp say khướt còn quơ tay quơ chân loạn xạ như trẻ con, nói cái gì mà “Tống Liêm anh là thằng khốn” “Tôi * ông nội anh” “Anh nha, đừng có ép tôi vùng lên” Tiếng sau còn lớn hơn tiếng trước. Mấy cậu bạn nhìn người đàn ông tuổi không lớn hơn mình bao nhiêu, toàn thân tỏa ra khí chất ôn hòa nghiêm túc. Đều tỏ ý Hiểu Diệp bại dưới loại đàn ông này thật không oan uổng.
Tống Liêm về đến nhà, mới phát hiện lão gia tử còn chưa ngủ, nhìn thấy Hiểu Diệp bị ôm trở về, vội vàng hỏi: “Bị làm sao, sao con lại ôm trở về.”
“Uống nhiều, ban nãy ngủ trên xe, con đành phải ôm vào đây. Mà sao ba còn chưa ngủ.” Tống Liêm đặt Hiểu Diệp lên trên giường.
“Chưa thấy Hiểu Diệp trở về, ta không yên tâm.” Biết Hiểu Diệp không có chuyện gì nên lão gia tử đang muốn rời đi.
“Bác Tống.” Hiểu Diệp tự nhiên tỉnh ngủ, chỉ có điều ánh mắt mông lung mơ hồ, khuôn mặt đỏ ửng còn mang theo nụ cười mê người. Vẻ mặt này khiến lão gia tử hoảng sợ, này, này, này là tình trạng gì đây.
Hiểu Diệp đã quay đầu đi ngủ tiếp, miệng còn lầu bầu: “Chưa uống thuốc, còn chưa uống thuốc đâu nha.” Thằng nhóc này, đã uống say như vậy mà còn lo lắng tới việc ông uống thuốc hay chưa.
Lão gia tử đi ngủ rồi, để lại một Tống Liêm vẻ mặt lạnh lẽo, cùng một Hiểu Diệp đang say ngủ không biết nguy hiểm sắp đến gần. Tống Liêm xoay người đi vào nhà tắm trong phòng Hiểu Diệp, đổ nước đầy bồn, quen việc dễ làm cởi sạch quần áo Hiểu Diệp rồi quăng Hiểu Diệp vô bồn. Hiểu Diệp quả thực là đã uống quá nhiều, bị như vậy cũng không tỉnh dậy, lông mi thật dài run run vài cái, nhưng cuối cùng vẫn không mở mắt.
Tống Liêm cảm thấy mình bây giờ giống y như một cô hầu gái, thở dài cởi áo khoác ra, xắn tay áo cầm miếng bọt lên bắt đầu lau người giúp Hiểu Diệp. Thực ra Hiểu Diệp cũng không lùn, chỉ là quá gầy thôi, nhưng mà không phải cái loại gầy trơ cả xương, mà là cái loại gầy vừa vừa, làm mọi người cảm thấy thoải mái dễ nhìn. Miếng bọt vừa đụng vào cơ thể Hiểu Diệp, kết quả là Hiểu Diệp “Pa”, mở mắt ra.
“Lão Tứ, tao *, mày TM chớ có sờ lão tử, muốn sờ thì tự sờ mày đi.” Rõ ràng suy nghĩ của Hiểu Diệp vẫn còn chưa tỉnh táo.
Lão Tứ? Tống Liêm nhớ kỹ, thì ra trước kia cũng đã xảy ra tình trạng giống bây giờ, nếu không thì sao lại có thể buột miệng chửi như vậy. Thế cho nên sau này mỗi lần Hiểu Diệp tới tìm mấy người bạn thân tụ tập với nhau, Tống Liêm sẽ hỏi “Lão Tứ có đi không”, lúc Tống Liêm đi đón Hiểu Diệp, Lão Tứ luôn cảm thấy cả người lạnh buốt, có cảm giác giống như đang bị sói rình rập.
Tất nhiên còn có một nguyên nhân khác làm Tống Liêm cau mày, là chuyện thằng nhóc này ở trước mặt mình thì khép nép, nhưng vừa ra ngoài thì trong miệng toàn lời lẽ thô tục, thật sự khiến người ta không tài nào chịu nổi. Phỏng chừng họ hàng nhà mình đều đã bị Hiểu Diệp ân cần hỏi thăm trong bụng sạch sẽ luôn rồi, nói không chừng ngay cả lão tổ tông đã xuống mồ từ lâu cũng không được yên bình.
Tống Liêm tiếp tục giúp Hiểu Diệp lau người gội đầu, dùng khăn lông lớn bao lại rồi đặt lên giường. Hiểu Diệp giống như trẻ sơ sinh cỡ lớn co người lại, mái tóc ướt sũng dán trên mặt, Tống Liêm cầm khăn mặt lau khô tóc cho cậu, cúi đầu hung tợn nói bên tai Hiểu Diệp: “Ngày mai, cậu nhất định chết chắc.”
Sau khi tắt đèn, Tống Liêm cũng đóng luôn cửa phòng Hiểu Diệp.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hiểu Diệp ở trên giường chợt ngồi dậy, hai tay ôm đầu nhào tới nhào lui giống như thỏ Tuzki, lần này chết thảm, mẹ của con ơi, con sợ là sẽ không thể nhìn thấy người nữa rồi, con của người sẽ bị cái tên quỷ keo kiệt kia giết chết. Cả đêm Hiểu Diệp đều nằm mơ, mơ thấy Tống Liêm thân mật vỗ vỗ mặt cậu nói: “Hiểu Diệp nha, nếu cậu còn dám tiếp tục chọc điên lão tử, lão tử liền chơi nát cái * hoa nhỏ của cậu.”
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hiểu Diệp ở trên giường chợt ngồi dậy, hai tay ôm đầu nhào tới nhào lui giống như thỏ Tuzki, lần này chết thảm, mẹ của con ơi, con sợ là sẽ không thể nhìn thấy người nữa rồi, con của người sẽ bị cái tên quỷ keo kiệt kia giết chết. Cả đêm Hiểu Diệp đều nằm mơ, mơ thấy Tống Liêm thân mật vỗ vỗ mặt cậu nói: “Hiểu Diệp nha, nếu cậu còn tiếp tục chọc điên lão tử, lão tử liền chơi nát cái * hoa nhỏ của cậu.”
.
Hiểu Diệp tỉnh dậy bởi một loạt chuông báo thức kêu ầm ĩ liên tục, mặc quần áo vào rồi đi làm cơm sáng.
Đầu tiên đem đậu nành đã ngâm nước bỏ vào máy xay thành sữa, rồi đặt trứng đã chiên vàng óng lên bánh mì cắt lát, sau đó lấy từ tủ ra một hủ dưa muối bỏ một ít lên trên, quay sang đổ sữa vào nồi nhỏ, lại đem bánh mì tươi từ tủ lạnh ra làm sandwich. Toàn bộ động tác thành thạo trôi chảy, không tới hai mươi phút đã làm xong năm phần điểm tâm sáng khác nhau.
“Hiểu Diệp, dậy sớm thế.” Lão gia tử đi ra, bắt đầu uống sữa ăn miếng bánh mì. Bữa sáng kiểu tây này dù có nói gì thì lão gia tử cũng không chịu nếm thử.
“Dạ, hôm qua uống nhiều quá, thiệt ngại.” Hiểu Diệp cầm một miếng bánh mì bỏ vào miệng ngậm, cầm ly sữa trong tay nhìn hai người đang đi từ từ ở ngã rẽ ở hành lang, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ.
Cuối cùng vợ chồng Tống Thanh cũng xuất hiện, đặc biệt nhất là hôm nay Tống Thanh cả người mang một bộ đồ ở nhà rất giản dị, Hiểu Diệp nuốt cái gì đó trong miệng xuống rồi hỏi: “Thanh ca, hôm nay anh không đi làm à.”
Tống Thanh ngồi vào bàn ăn, vừa tìm báo vừa nói: “Hôm nay nghỉ, theo ba đi ra ngoài chơi một chút, đi công viên XX, nghe nói mấy năm này ở nơi đó quản trị rất tốt.”
“Ở trên đầu tủ lạnh.” Hiểu Diệp nhắc nhở Tống Thanh.
Tống Thanh thấy tờ báo liền đứng dậy đi lấy: “Nga, cám ơn.”
Trong lòng Hiểu Diệp bắt đầu tính toán chi li, nếu Tống Thanh đi cùng lão gia tử ra ngoài, mình lại là điều dưỡng viên của lão gia tử, tất nhiên sẽ phải đi theo. Nếu để Tống Liêm cứ thế mà quên đi chuyện tối hôm qua, vậy đây chẳng phải là một chuyện rất tốt hay sao. Hiểu Diệp cầm ly sữa ha ha cười, làm mọi người trên bàn ăn cảm thấy khó hiểu.
Tống Liêm ra trễ nhất, cũng là mang đồ bình thường ở nhà, bất quá nhìn biểu tình Tống Liêm trông giống như đã quên chuyện tối hôm qua rồi.
“Liêm ca, anh cũng theo bác Tống ra ngoài chơi?” Hiểu Diệp hỏi, ngay sau đó liền muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình, tự nhiên vô duyên xen vào việc của người khác.
“Tôi? Tôi không đi, có anh ba với chị dâu đi với ba được rồi.” Tống Liêm ngồi bên cạnh Hiểu Diệp bắt đầu ăn điểm tâm sáng. Nghe hắn nói xong Hiểu Diệp rốt cuộc cũng yên tâm, không đối mặt với thằng cha làm cho thần kinh người ta căng thẳng này thật sự là quá tốt.
Cơm nước xong, Hiểu Diệp vào phòng bếp đóng gói đồ, là để vợ chồng Tống Thanh chuẩn bị ra ngoài dùng. Hiểu Diệp cảm thấy tâm tình rất vui vẻ, còn ngâm nga hát khẽ.
“Hiểu Diệp, có lẽ đến trưa chúng tôi cũng chưa về, làm cơm đừng thêm phần của chúng tôi.” Tống Thanh dặn dò nói.
Hiểu Diệp ngơ ngác: “Hửm, không cần tôi đi chung sao?”
“Không cần, Dư Hoa (vợ Tống Cương) là bác sĩ, việc này để cho chỉ làm cũng được. Cậu hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm qua ngủ trễ như vậy, hai mắt đều đen thui kìa.” Tống Thanh tránh hỏi lý do vì sao Hiểu Diệp ngủ trễ.
Hiểu Diệp vừa nghe liền sốt ruột, để mình ở nhà với Tống Liêm, sao có thể như thế, kéo tay Tống Thanh nói: “Thanh ca, em cũng đã gọi anh là anh rồi, em không sao đâu, chuyện chăm sóc lão gia tử cứ giao cho em đi, đây là việc thuộc bổn phận của em, em đã nhận lương thì sẽ chăm sóc tốt cho lão gia tử, một khắc cũng không thể tách khỏi nha.”
Tống Thanh không có năng lực cảm nhận được tâm tư khủng hoảng của Hiểu Diệp, dứt khoát không chút do dự cự tuyệt lời cầu xin giúp đỡ của Hiểu Diệp.
Hiểu Diệp trơ mắt nhìn vợ chồng Tống Thanh và lão gia tử cùng nhau rời đi, sau đó nhìn Tống Liêm đang trưng ra vẻ mặt “tiểu nhân đắc chí”, tâm tư nhảy lầu cũng có, đáng tiếc Tống gia là biệt thự, đứng ở đây nhảy xuống cũng không thể thoát khỏi ma chưởng được. Hiểu Diệp càng nghĩ càng thấy sợ, nặng nề rùng mình một cái.
“Chúng ta có phải nên tính toán nợ nần ngày hôm qua không nha.” Tống Liêm nói xong hé miệng nở một nụ cười vô cùng sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng đều.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
78 chương
61 chương
130 chương
12 chương