Chuột, ngar, chính là con mèo mà Tống Liêm nhặt về kia. Sau khi cả nhà họp xong, cuối cùng đặt tên nó là Chuột. Đến tận bây giờ lão gia tử vẫn còn xoắn xuýt: “Tại sao phải kêu một con mèo là Chuột.” Xem ra lão gia tử thích cái tên “Kiên Cường” mà mình đặt cho con mèo kia hơn. Hiểu Diệp nói, gọi “Kiên Cường” không tốt, thứ nhất là một con mèo tại sao lại đặt tên “Kiên Cường” chứ, nghe giống như là anh em một nhà với Tống Liêm vậy đó, Cương Nghị Thanh Liêm Kiên Cường, đúng là cái tên mà lão gia tử muốn đặt, thứ hai là tên này không thích hợp để gọi liên tiếp. (Thỉnh bạn học đem chữ Kiên Cường ra đọc liên tiếp vài lần, bạn sẽ biết tại sao lại không thích hợp để gọi.) Tống Liêm trái lại rất yên tĩnh không hề phản đối, chỉ ngồi một chỗ nhìn mèo nhỏ đang dùng vuốt cào dép, nói một câu: “Thái Hiểu Diệp.” “A, anh gọi tôi?” Hiểu Diệp hỏi. “Không.” Thực ra Tống Liêm muốn nói, con mèo này kêu tên gì cũng không thích hợp bằng kêu nó là Thái Hiểu Diệp. Lúc mình xách nó khi nó bị ướt mưa, cực kỳ giống lúc đó khi mình xách Thái Hiểu Diệp đi cắt tóc. Lúc xách con mèo nhỏ này bỏ vào trong bồn tắm, nó sợ nước nên rất hoảng loạn, cực kỳ giống lúc đó khi mình lột sạch đồ Thái Hiểu Diệp rồi khiêng cậu ta đi xuống lầu. Cũng như việc sau khi khôi phục tinh thần liền có dáng vẻ giương nanh múa vuốt, khi bị dạy dỗ lại trưng ra ánh mắt vô tội. Tống liêm từ trước đến nay không cho rằng mình là một người có tính tình quái đản, nhưng mỗi lần nhìn thấy Hiểu Diệp hắn đều nghĩ tới một số chuyện lung ta lung tung. Tối hôm đó để Hiểu Diệp bắt gặp hắn và Mục Phàm Vũ diễn kịch thật sự là việc ngoài ý muốn, nhưng nếu không phải đúng lúc bắt gặp, Tống Liêm cũng không biết đến khi nào thì mình mới có thể hạ quyết tâm hướng tới Hiểu Diệp ngả bài. Hắn có thể dễ dàng nói cho toàn bộ người trên thế giới biết là hắn thích Thái Hiểu Diệp, nhưng lại không có cách nào nói cho một mình Hiểu Diệp biết. Tống Liêm bĩu môi cười, là cười nhạo chính hắn. . Từ khi đi nghỉ quốc khánh trở về, Hiểu Diệp rốt cuộc không ầm ĩ đòi từ chức nữa, không biết là do ba mẹ cậu uy hiếp hay là do chính cậu đã suy nghĩ thông suốt, cũng có thể cậu đang suy tính làm chuyện ngu ngốc gì đó, tóm lại, Hiểu Diệp an phận khiến Tống Liêm vô cùng buồn chán. Hiểu Diệp dạo gần đây rất an phận nhưng chẳng qua chỉ là ở trước mặt Tống Liêm, cậu chung quy vẫn cảm thấy Tống Liêm hết chuyện để làm nên thích tìm mình gây sự, vì vậy cậu mới bớt phóng túng, chặn Tống Liêm lại để hắn quên mình đi. Nhờ anh em giới thiệu người yêu cho mình, kết quả là người ta vừa nghe cậu làm nghề y tá, mặt còn chưa gặp đã nói: “Chúng ta không hợp nhau”, Hiểu Diệp nổi cáu quăng luôn điện thoại. . Vào tháng 11, tiết trời đã bắt đầu chuyển lạnh, lão gia tử bỏ thói quen ra ngoài đi dạo mỗi ngày, bắt đầu học cách chơi cờ cùng người khác trên máy tính, Hiểu Diệp cũng vì vậy mà thảnh thơi không ít, nhưng vẫn phải thường xuyên nhắc nhở lão gia tử chú ý nghỉ ngơi. . Lúc sáng đi mua đồ ăn gặp người kia trên đường, thanh niên đó tên gì ấy nhỉ, anh ta vẫn như trước mang cái mũ đen bán đĩa vàng dưới cầu vượt, lúc này đang ngồi chồm hổm hút thuốc, Hiểu Diệp kéo kéo áo khoác rồi đi tới trước, ngồi chồm hổm bên cạnh thanh niên. “Cậu nhỏ, lại mua đĩa à.” Dường như mỗi lần bọn họ gặp nhau đều không thể thiếu chuyện về mấy cái đĩa. “Không mua, hầy, em trai anh đâu?” Hiểu Diệp hỏi. “Đi rồi.” Thanh niên nhả thuốc, ngữ khí tang thương. “Đi đâu vậy.” “Về nhà.” “Vậy sao anh lại không về.” Hiểu Diệp tiếp tục hỏi. “Sao cậu không mua một hai đĩa về xem?” Thanh niên rõ ràng không muốn trả lời. “Không được.” Hiểu Diệp dịch dịch chân, cậu có cảm giác hơi tê. “Anh cậu đâu?” Thanh niên hỏi. “Không phải anh tôi, là chủ thuê tôi.” “Nga, là chủ thuê, cậu làm cái gì.” “Y tá.” “Cũng tốt, công việc ổn định tiền lương lại cao.” “Không tốt chút nào, làm việc này, tôi cảm thấy rất ngột ngạt, tôi muốn làm những việc mà đàn ông nên làm.” Hiểu Diệp oán giận nói, thật ra cậu vẫn chưa quên chuyện từ chức này, chẳng qua cậu chỉ không nhắc tới nó mà thôi. “Sao lại không tốt, cậu nhìn tôi đi, có đàn ông sắp ba mươi nào mà lại làm công việc đứng dưới cầu vượt bán phim vàng không? Xưa nay đã thế, cái xã hội này nha, có nhiều cái để thất vọng lắm, ngườ người khinh thường công việc của tôi, đối với cậu thì chỉ cần dựa vào công việc này là đã có thể nuôi sống bản thân, đàn ông hay không đàn ông gì chứ, có tiền xài, có cơm ăn, so với những thứ khác tốt hơn rất nhiều.” Thanh niên hút xong phà ra một hơi khói cuối cùng, nghiền tắt đầu thuốc lá. “Tôi nhờ bạn bè giới thiệu bạn gái, người ta vừa nghe tôi là y tá, ngay cả mặt mũi còn chưa thấy đã từ chối.” Hiểu Diệp cảm thấy nói chuyện với hắn có cảm giác rất an toàn, dù sao quay người đi rồi thì muốn gặp lại cũng gặp không được, cho dù đi nói lung tung, cũng không có ai nhận ra được mình. “Này nha.” Thanh niên thở dài: “Nếu như tìm được người không để tâm công việc của cậu, vậy thì đừng cố chấp làm gì nữa. Nếu như tìm được người không để ý khuyết điểm của cậu . . . . .” Không biết tại sao, Hiểu Diệp lại có cảm giác những lời này của thanh niên không phải nói với mình. Thanh niên nói xong đứng dậy, lắc lắc chân. Hiểu Diệp cũng đứng lên. “Đi thôi, tôi còn phải làm việc, tôi mà không làm việc thì cũng đâu có ai nuôi tôi.” Thanh niên vẫy vẫy cả mu bàn tay giống Hiểu Diệp. “Ưm, tạm biệt.” “Đi thôi.” Không phải tạm biệt mà là đi thôi. Đêm hôm đó, tất cả mọi người đã nghỉ ngơi cả rồi, nhưng Tống Liêm vẫn chưa trở về. Hiểu Diệp nằm trên giường trở mình liên tục, vẫn không ngủ được. Mặc dù Tống Liêm thỉnh thoảng sẽ trở về lúc đêm đã khuya, nhưng tình huống gần như trắng đêm chưa về giống thế này thì rất ít khi gặp. Hiểu Diệp còn đang suy nghĩ về lời nói của hắn lúc sáng, lúc đó hắn còn chưa có nói xong, nhưng mà hắn lại không muốn nói. Thật ra Hiểu Diệp là một tên thiểu não, cậu không tài nào liên kết nổi các ý trong lời nói của hắn với nhau, nhưng mà cảm giác trước mắt thiếu đi một người càng thêm rõ ràng, Dư Hoa mọi khi cũng bởi vì trực ca đêm nên sẽ không về nhà, nhưng Hiểu Diệp chưa từng có cảm giác như thế. Tối nay cậu mất ngủ. Hiểu Diệp không muốn thừa nhận mình mất ngủ là bởi vì Tống Liêm, nhiều lần nhớ tới lời nói lúc sáng, nhớ tới cái tên lúc đầu ngang ngược lúc sau lại xem mình như em trai. Mãi đến khi gần sáng, Hiểu Diệp mới mơ mơ hồ hồ ngủ, trong miệng còn không ngừng nhắc đi nhắc lại một câu: “Tống Liêm.” Đây có lẽ là suy nghĩa nằm rất sâu trong lòng mà cậu vô tình nói ra khi ý thức còn đang mơ hồ. Trong bóng đêm truyền tới tiếng thở dài không thể nghe thấy. . Hôm sau, Tống Liêm như thường lệ xuất hiện trên bàn ăn vào buổi sáng, nhưng mà tinh thần không được tốt lắm, ngay cả truyền thống “Tuyệt không đem công việc về nhà” luôn luôn tuân theo cũng bị phá. “Sao vậy, thằng Tư, con sắp phá sản?” Lão gia tử trêu ghẹo hỏi. “Dạ, sắp.” Tống Liêm uống một ngụm sữa, con mắt vẫn dán vào máy tính. “Liêm ca, tối hôm qua anh về khi nào vậy.” Hiểu Diệp nhịn cả buổi cuối cùng cũng hỏi, trời gần sáng Hiểu Diệp mới ngủ, khó hiểu là lúc đó Tống Liêm còn chưa về. Tống Liêm cuối cùng cũng dời mắt khỏi máy tính, nhìn Hiểu Diệp: “U, hôm nay là ngày gì nha, cậu lại quan tâm tôi đột xuất, hiếm thấy ghê.” “Được rồi, coi như tôi chưa nói gì di.” Hiểu Diệp lườm hắn, nói cái gì chứ. “Lúc bốn rưỡi.” Tống Liêm vừa quay đầu hướng về máy tính tiếp tục bận bịu làm việc của mình. Vừa liếc qua Hiểu Diệp, khóe miệng giương cao thành nụ cười không thể nhận thấy. Vợ chồng Tống Thanh lại cảm thấy được, xem ra cố gắng của Tống Liêm không hoàn toàn uổng phí, Tử Hiểu Diệp đầu đá bướng bỉnh như lừa cuối cùng cũng sắp thông suốt