" Vị Ương." Nghe thấy từ phía sau có người gọi, Lăng Vị Ương dừng bước quay đầu lại, chỉ thấy Chu Mĩ Nha chạy chậm lại bước về phía nàng. Nàng sửng sốt một chút, có nghĩ ngợi một tị. Từ lần đến nhà nàng thăm bệnh trước tới nay, quan hệ của họ không biết bởi vì xấu hổ hay là sao đã càng lúc càng xa, ngoài công việc ra hình như bọn họ không có cùng nói chuyện với nhau. Không biết lúc này chị ấy đột nhiên tìm nàng là vì chuyện gì? " Em phải về nhà sao?" Chu Mĩ Nha đứng ở trước mặt nàng hỏi. " Vâng." Nàng gật đầu nói. " Buổi tối có hẹn cùng với bạn trai không?" " Không có. Buổi tối nay hắn có việc." Tuy rằng không hiểu chị tại sao đột nhiên hỏi như vậy, Lăng Vị Ương vẫn thành thật trả lời. " Thật tốt quá, như vậy em là có thể cùng chị đi ăn cơm." Chu Mĩ Nha tươi cười rạng rỡ nói với nàng. Lăng Vị Ương trừng mắt nhìn, không xác định rõ hỏi lại chị. "Ăn cơm?" " Kỳ thật chị vẫn muốn tìm cơ hội mời em ăn cơm." Chu Mĩ Nha nói. " Vì sao?" Nàng không hiểu hỏi. " Chính là chuyện lần trước nha, chị vẫn tìm cơ hội tốt nói lời xin lỗi với em." Chu Mĩ Nha mang theo một chút ngập ngùng, nhìn nàng mỉm cười nói. " Chuyện lần trước nào?" Chị càng giải thích, Lăng Vị Ương càng cảm thấy mờ mịt. " Chính là mấy hôm trước chị đến nhà em thăm bệnh, chị có nói một ít lời không nên nói với em cùng bạn trai em, thật sự cảm thấy thực có lỗi." Hóa ra là chuyện này nha. Lăng Vị Ương chợt hiểu ra, lắc đầu nói: "Em đều đã quên, chị cũng đừng nghĩ nhiều như vậy." " Nhưng chị còn cảm thấy thực có lỗi, cho nên buổi tối cho chị mời em ăn bữa cơm, em nhận lời được không?" " Không cần như vậy, Mĩ Nha." Nàng lắc đầu nói. " Làm ơn. Bây giờ chị xấu hổ đến sắp không có mặt mũi nào đối mặt với em, em không cho chị mời bữa cơm này, vãn hồi tình cảm chúng ta thì chị sẽ vẫn để ý đến lúc chết. Cùng chị ăn bữa cơm được không, Vị Ương? Làm ơn." Chu Mĩ Nha hai tay nắm lại như đang cầu nguyện. Lăng Vị Ương do dự nhìn chị, bỗng nhiên nhớ tới Hạ Tử Dược muốn nàng cách xa Chu Mĩ Nha một chút. Trí nhớ tồi quá, sao vào lúc này mới nhớ tới đây? Tuy rằng nàng cho tới bây giờ cũng không cảm thấy Chu Mĩ Nha sẽ có suy tính nguy hiểm gì, nhưng Hạ Tử Dược cũng không phải một kẻ chuyên bịa đặt, nhàn rỗi liền sinh sự từ việc không có đâu, hơn nữa sau đó hắn không chỉ một lần hỏi nàng chuyện này, cảm giác thực quỷ dị đi. " Lần khác được không?" Nàng lại do dự một chút mới mở miệng nói, "Buổi tối em có một số việc bận." " Em không phải nói đêm nay không có hẹn sao? Còn có chuyện gì?" " Trong nhà có chút bừa bộn, em muốn nhân lúc đêm nay rảnh thì quét dọn một chút." Nàng nhất thời chỉ có thể lấy tạm cớ này. " Chị còn tưởng chuyện gì lớn chứ. Muốn dọn dẹp thì lúc nào chẳng được, ngày mai, ngày kia, ngày kìa đều được nha, cũng không phải chỉ hôm nay mới có thể." Nói xong, Chu Mĩ Nha một phen ôm lấy cánh tay nàng, trực tiếp lôi kéo nàng đi lên phía trước. " Mĩ Nha, em......" " Không được nói không." Chu Mĩ Nha đánh gãy lời nàng, chân không dừng bước lôi kéo nàng đi, miệng cũng tiếp tục nói: "Chị biết một nhà hàng rất tuyệt, bảo đảm em ăn xong sẽ khen không dứt miệng, sẽ cảm thấy lần này đi không tệ. Về sau em cũng có thể mang bạn trai em cùng đi ăn vẫn hợp, cho nên không cần cự tuyệt chị." " Kia...... Đợi em gọi điện thoại một lát được không?" Biết cự tuyệt không được, Lăng Vị Ương đành phải thỏa hiệp. " Gọi cho bạn trai của em sao? Lên xe rồi gọi cũng được." Bởi vì Chu Mĩ Nha trực tiếp kéo nàng đến ven đường, cho nên Lăng Vị Ương nghĩ đến chị sẽ gọi xe tắc xi, không dự đoán được đứng ở trước mặt các nàng lại là xe của Liễu Đại Quyền. " Liễu Đại Quyền?" Nàng lập tức khiếp sợ, kinh ngạc không tự chủ được bật thốt lên. " Anh ấy cùng chị đều muốn tạ lỗi với em. Đến đây, lên xe đi." Chu Mĩ Nha mở giúp nàng cửa sau xe. Lăng Vị Ương đột nhiên có cảm giác bất an không yên, cảm thấy chính mình đi có thể sẽ lành ít dữ nhiều, không khỏi có chút khiếp đảm bước lui lại. " Mĩ Nha, em......" Nàng muốn lui bước, lại đột nhiên bị Chu Mĩ Nha giữ lấy khuỷu tay, ngay sau đó ở lưng có một lực đẩy nàng đến phía trước rồi đẩy nàng ngồi vào bên trong xe. Nàng quá mức kinh ngạc mà không kịp phản ứng lại, chờ khi hoàn hồn thì đã bị Chu Mĩ Nha theo sau ngồi chen vào trong xe. Cửa xe "Phanh" một tiếng khá lớn, nhấn chân ga, xe chạy nhanh trên đường, nàng cứ như vậy bị "Kèm hai bên". Hiện tại làm sao bây giờ? Lăng Vị Ương hỏi chính mình, đồng thời cố gắng không thể hiện tình cảm, dấu diếm vẻ thất kinh hay sợ hãi của nàng. Trời ạ, hai người kia rốt cuộc muốn làm gì? Bọn họ sẽ không phải muốn bắt cóc nàng, sau đó đe dọa Hạ Tử Dược để vơ vét tài sản đi? Nhưng bọn họ hình như không biết Hạ Tử Dược là người có tiền mà? Cho nên bọn họ rốt cuộc muốn làm sao? Cho nàng một đòn hiểm độc? Hăm dọa, bịt miệng nàng? Cưỡng gian trước, bức hôn sau? Cái ý tưởng cuối cùng làm cả người nàng đột nhiên cứng đờ, thiếu chút nữa không hét ra tiếng, vừa đúng lúc nhịn xuống. Không! Sẽ không, nàng nhanh chóng nói cho chính mình. Bọn họ hẳn là rõ cá tính của nàng, cho dù có muốn chiếm được thân thể của nàng, nàng cũng tuyệt không chấp nhận chuyện như vậy mà sẽ kháng cự lại. (Sia: tỷ tưởng tượng quá nhìu rùi đó ^^) Bên trong xe im lặng dị thường, ba người đều có nhiều tâm sự riêng, tới khi đến nhà hàng thì Chu Mĩ Nha kéo nàng xuống xe, để Liễu Đại Quyền lái xe đi tìm chỗ đỗ xe. Nhìn nhà hàng trước mặt, Lăng Vị Ương không nghĩ đến đây, ngây ra như phỗng đã không biết nên có ý nghĩ gì nữa. Sau đó, bọn họ thật sự tiến vào nhà hàng gọi món ăn rồi ăn cơm, không khí mặc dù có hơi mất tự nhiên và xấu hổ, cũng không ảnh hưởng mọi người nhiều. Cho nên bọn họ thật sự không có ác ý, hoàn toàn là Hạ Tử Dược suy nghĩ nhiều quá? Lăng Vị Ương mới nghĩ như vậy mà thôi, Chu Mĩ Nha ngồi ở bên cạnh nàng, liền đột nhiên cầm chặt tay nàng, khiến nàng bất ngờ tim cũng đập nhanh hơn. " Vị Ương, van xin em!" Cái gì - cái gì - cái gì? Đây là chuyện gì đang xảy ra? " Mĩ Nha, chị làm cái gì vậy? Chị van cầu em cái gì?" Vẻ mặt nàng giật mình hỏi. " Cầu xin em tha thứ chúng ta, buông tha cho chúng ta đi!" Chu Mĩ Nha kích động cầm nhanh lấy tay nàng nói. Lăng Vị Ương cảm thấy lạ kỳ, không hiểu chị ấy đang nói cái gì, nàng hoàn toàn muốn làm rõ nó. Nàng ngẩng đầu nhìn đến người ngồi cùng bàn còn lại là Liễu Đại Quyền ngồi đối diện Mĩ Nha, hy vọng hắn có thể giúp nàng giải thích việc này, nhưng anh ta vừa thấy nàng ngẩng đầu nhìn, lập tức đem hai tay dán chặt mặt bàn, cúi đầu xuống thấp đập mặt bàn một tiếng "Khấu". " Thực xin lỗi, van cầu em." Hắn khẩn thiết cầu xin. Lăng Vị Ương cứng họng nhìn hai người này, thật như là trời tối tắt đèn nhìn không được rõ ràng. " Hai người trước tiên đừng như vậy, hãy nói rõ đã, em căn bản là không biết hai người đang nói cái gì nha?" Nàng nhíu mày nói, trên mặt có biểu tình mờ mịt. " Em không biết?" Chu Mĩ Nha không chuyển mắt nhìn nàng, coi như muốn nhìn rõ ràng nàng nói thật hay nói dối. " Không biết." Lăng Vị Ương không tránh nhìn lại chị. Tựa hồ xác định nàng không có nói dối, Chu Mĩ Nha ngược lại có chút việc không biết phải làm sao, quay đầu nhìn Liễu Đại Quyền, giống như đang hỏi hắn hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Liễu Đại Quyền nhanh nhăn mày, do dự trong chốc lát, rồi mới cúi đầu vừa nói: "Chuyện này hoàn toàn cảm kích Hạ Tử Dược tiên sinh, có gì em mời hắn nói cho được không? Bởi vì chúng ta thật sự là xấu hổ đến nỗi khó mở miệng. Thực xin lỗi, em hãy tha thứ cho chúng ta, chúng ta về sau không bao giờ sẽ ra oai bêu xấu hay làm loại chuyện này nữa, thực xin lỗi." " Thực xin lỗi." Chu Mĩ Nha cũng cúi đầu xin lỗi. Lăng Vị Ương nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, trên mặt hiện dấu chấm hỏi. Hoàn toàn cảm kích Hạ Tử Dược, mà nàng lại hoàn toàn chẳng hiểu chẳng biết gì? Rốt cuộc là chuyện gì nha? Đại khái là Lăng Vị Ương đợi hắn về hỏi nhưng ngủ quên mất, Hạ Tử Dược nhiệt tình đánh thức làm nàng rên rỉ tỉnh lại, lập tức đã bị hắn cuốn vào trong kích tình cuồng dã, lâu sau mới có biện pháp mở miệng nói chuyện. " Anh đã về." Dạo này, đây thường là câu đầu tiên nàng mở miệng nói với hắn, luôn là những lời này. Công việc Hạ Tử Dược tự do không giống với nàng làm việc từ chín giờ sáng đến hơn năm giờ chiều, thời gian đi làm của hắn luôn không nhất định, hơn nữa khi gặp được linh cảm mạnh xuất hiện, thì thường xuyên quên về nhà ngủ cũng là chuyện bình thường - đây là Trác Tuyệt Phong nói. Nhưng sau khi nàng đến sống cùng hắn, tình hình này thật ra còn không có chạm mặt qua, chỉ quá vài lần giống hôm nay về muộn như vậy vì có người chạy tới tìm hắn họp bàn, trưng cầu ý kiến hay ý tưởng sáng tạo, hắn mới không thể không để nàng một mình lên lầu về nhà. Mà nếu hắn về trễ hơn nàng, khi hắn mở cửa vào nhà, nàng có thói quen thường nói với hắn một câu như vậy "Anh đã về", tiếp theo hắn sẽ mặt mày hớn hở đáp lại nàng "Anh về rồi đây", sau đó hôn nàng, nàng cũng vui vẻ cười theo hắn. " Anh về rồi đây." Nói xong hắn cúi đầu hôn nàng, nàng quả thực mỉm cười thỏa mãn. " Mấy giờ rồi?" Nàng ôn nhu hỏi hắn. " Một giờ đêm." Hắn đáp, sau đó lại hôn nàng một cái. "Thật có lỗi đã đánh thức em." " Anh cũng không cảm thấy thật có lỗi một chút nào đâu." Nàng cười như không cười tà mị nói hắn. " Đúng." Hắn lập tức nhếch miệng thừa nhận. Nàng đảo cặp mắt, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. " Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy." Hắn lại hôn nàng một cái, tay chuẩn bị tắt đèn ngủ đầu giường thì bị nàng ngăn cản. " Chờ một chút, em có vài vấn đề muốn hỏi anh." Nàng ngồi dậy. " Vấn đề gì?" Hắn chờ nàng ngồi dậy, đem nàng ôm trước ngực, hai tay vây quanh nàng hỏi. " Anh làm gì với Liễu Đại Quyền và Chu Mĩ Nha thế, khiến cho bọn họ chạy tới xin em tha thứ?" Nàng quay đầu hỏi hắn, để tự mình có thể thấy biểu tình trên mặt hắn. " Bọn họ chạy tới cầu xin em?" Miệng hắn toác ra cười, vẻ mặt giống như có chút châm chọc. " Ừ." " Thật đúng là lúc thì nói xấu, lúc lại xu nịnh nha." Lúc này rõ ràng chính là châm chọc. " Anh rốt cuộc làm gì bọn họ?" Nàng thật sự tò mò muốn chết, càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là hắn làm gì đó mới có thể làm cho hai người phản ứng thế này. Nam nhân này khi biết rõ có người sẽ gây nguy hiểm cho nàng, tuyệt không chỉ ra tiếng cảnh cáo, muốn nhắc nàng tự mình cẩn thận một chút mà thôi, nàng đáng lẽ nên sớm nghĩ đến điều này mới đúng. " Còn nữa, vì sao bọn họ yêu cầu em tha thứ bọn họ? Bọn họ có làm chuyện gì có lỗi với em sao?" Nàng hỏi lại, vẫn nghĩ không ra chính mình rốt cuộc quên cái gì hay chuyện nên biết lại không biết. " Em nha, thoạt nhìn khôn khéo, kỳ thật quá hiền lành." Hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ về hai má hồng hồng của nàng, có chút thở dài nói. Nàng không thể phủ nhận. " Trước khi anh trả lời vấn đề này, nói cho anh biết em có nghĩ tới nghỉ công việc hiện tại hay không, chuyên tâm làm nhàn thê lương mẫu (mẹ hiền vợ đảm ^^) của anh?" Hắn ôn nhu hỏi nàng. " Anh hy vọng sau khi kết hôn em ở nhà làm bà chủ gia đình sao?" Nàng nhìn kỹ hắn, không đáp mà hỏi lại. " Anh không có hy vọng chuyện này, mà chỉ cần em cảm thấy khoái hoạt, cao hứng là tốt rồi, anh sẽ không can thiệp quyết định của em." Hắn nhẹ nhàng mà trầm giọng, nói cho nàng. " Một khi đã như vậy, vì sao đột nhiên hỏi em vấn đề này?" Nàng thấy khó hiểu. " Bởi vì nếu em còn muốn tiếp tục làm ở công ty hiện tại này, anh cho rằng em không biết có vẻ tốt hơn, dù sao em mỗi ngày đều phải đối mặt hai người kia." Lời hắn chân thật, thành khẩn nói nàng. " Anh nói như vậy muốn em làm cách nào hết hiếu kỳ?" " Rất đơn giản, bởi vì em không muốn bới móc chuyện riêng tư của người khác. Mà việc này mặc dù có liên quan tới em, nhưng lại là chuyện riêng tư quan trọng hơn với hai người kia đến độ không thể cho ai biết." Miệng hắn nhếch lên mỉm cười nói. " Nếu bọn họ không thể cho ai biết chuyện riêng tư ấy, anh sao lại biết?" " Có tiền có thể hô phong hoán vũ, kêu ma gọi quỷ." Hắn tiếp tục mỉm cười, bộ dáng xem ra có chút xấu xa, lại có chút trào phúng. (Sia: Vâng, em bít Dược ca nhìu xiền rùi ạ >_