Lao Tù Ác Ma

Chương 32

Tiếu Tẫn Nghiêm vừa dứt lời, Diệp Mạc tại chỗ ngây người như phỗng. Lúc trước Diệp Mạc đồng ý làm người yêu của Tiếu Tẫn Nghiêm hai tháng chính là vì sau khi kết thúc có thể nhận được 20 triệu và sử dụng số tiền kia để mang theo Diệp Nhã rời khỏi thành phố X để đến những thành phố khác tiếp tục chữa trị. Hiện tại không chỉ một xu cũng không lấy được mà thậm chí lại phải bồi thường cho Tiếu Tẫn Nghiêm 20 triệu. “Tiếu tổng, ngài nghe tôi giải thích, tôi thật sự không biết rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tôi… lúc đó tôi không ý thức được bất cứ cái gì hết, thế nên tôi căn bản không biết là ai đã làm chuyện gì với tôi, vì lẽ đó nên tôi không có vi phạm nội dung trong hợp đồng…” Diệp Mạc hoảng loạn giải thích, thế nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ quỷ dị cười một tiếng, bóp tắt điếu thuốc trong tay, tiến lên phía trước, đem Diệp Mạc một phát nhấn xuống trên giường, bàn tay lớn tráng kiện một cái xé rách mất quần của Diệp Mạc khiến toàn bộ thân thể Diệp Mạc liền đều bại lộ trước mắt Tiếu Tẫn Nghiêm. Diệp Mạc run rẩy, trợn tròn mắt lên kinh hoảng nhìn chằm chằm Tiếu Tẫn Nghiêm “Tiếu….. Tiếu tổng, đừng… đừng mà… “ Trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ khinh thường, Tiếu Tẫn Nghiêm buông tay ra, một lần nữa đứng nghiêm ở bên giường, chỉ vào những dấu vết phủ khắp từ trên xuống dưới trên thân thể Diệp Mạc, gằn giọng nói “Những thứ này không phải là chứng cứ tốt nhất chứng tỏ cậu vi phạm hợp đồng sao? Lẽ nào cậu định nói với tôi những dấu vết này là do chính cậu tự lưu lại?” Ánh mắt lạnh lẽo của Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn nhìn kỹ Diệp Mạc, nhìn vẻ mặt cậu hiện lên nét bi thương tuyệt vọng, khóe miệng nhếch lên một vệt cười khẽ. Đây là vẻ mặt con trai Hạ Hải Long nên có, chỉ là hắn cảm thấy như thế này vẫn còn chưa đủ. Diệp Mạc run rẩy nắm lấy chăn che khuất đi hạ thân, động tác vừa nãy của Tiếu Tẫn Nghiêm không thể nghi ngờ là đang muốn hạ nhục cậu, Diệp Mạc biết, Tiếu Tẫn Nghiêm đã nắm được tất cả của Diệp Trọng Quang, mà bản thân cậu đối với hắn cũng đã mất đi giá trị lợi dụng, vì thế nên giờ khắc này ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu chỉ là một thứ đồ chơi có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào, căn bản không có tư cách cùng hắn nói chuyện. Cứ cho là tối hôm qua không phát sinh chuyện gì đi, mặc dù bản thân cậu có thể bình an vô sự sống sót qua hai tháng này, nhưng rồi Tiếu Tẫn Nghiêm cũng sẽ không dễ dàng buông tha cậu, buông tha con trai kẻ thù đâu. “Tiếu tổng, ngài đã chiếm được tất cả của ông ngoại, vì thế… xin… cầu xin ngài hãy bỏ qua cho tôi đi.” Diệp Mạc cắn môi, khẽ cúi đầu, cố nén rơi lệ, nhẹ giọng nói “Chuyện cha tôi nợ ngài tôi thật sự hoàn toàn không biết, tôi đối với ông ấy căn bản không có bất kỳ tình cảm gì, thế nên… thế nên… cầu… cầu…” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên cười khẽ hai tiếng, ngồi ở đầu giường, con ngươi đen tuyền ám trầm loé lên tia sáng quỷ dị “Đừng nói tránh sang chuyện khác, chuyện hiện tại cậu phải làm là dựa theo nội dung trong hợp đồng, bồi thường cho tôi 20 triệu.” Diệp Mạc mím môi, mặt xám như tro tàn, rốt cuộc cậu đã mắc nợ tên ác ma này cái gì cơ chứ? Kiếp trước cũng thế, kiếp này cũng vậy, đều không trốn được lao tù mà hắn tạo ra. “Nhưng mà… tôi không có nhiều tiền như vậy, tài sản ông ngoại để lại cho tôi đều bị Tiếu tổng lấy đi rồi…” Diệp Mạc nhỏ giọng nói, trong lòng cậu tự biết, số tiền này đối với cậu là một con số trên trời, coi như cậu cả đời không ăn không uống cũng chưa chắc trả được nổi. Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn Diệp Mạc giờ khắc này hoảng hốt bất lực, trong đầu đột nhiên loé lên hình ảnh tối hôm qua, nam nhân này ở dưới thân hắn thống khổ rên rỉ, thanh âm mê hoặc cùng hai gò má ướt đẫm vì đau đớn, dáng vẻ say rượu câu nhân, giống như một dòng xoáy cường lực bao phủ lấy hắn nhấn chìm vào bên trong, bất kể đem cậu ta phát tiết với mọi loại tư thế ra sao, đều vĩnh viễn không đủ, xúc cảm quá mức mỹ hảo tồn tại khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm dấy lên ham muốn thô bạo, cuồng dã phá hoại, vò ngược, cắn xé, tựa hồ phải như vậy mới có thể làm cho hắn thỏa mãn đến mức tận cùng. Thân thể của nam nhân này có một loại ma lực mà Tiếu Tẫn Nghiêm không thể chống cự lại được. Vì thế nên Tiếu Tẫn Nghiêm hận, bởi cậu ta luôn có thể khiến hắn vì cậu ta mà nhớ đến người con trai kia đã biến mất khỏi thế giới của hắn gần 3 năm tên Diệp Mạc. Nhưng điều hắn càng hận chính là, loại phát tiết sung sướng mỹ hảo đến vậy lại là trải nghiệm trên người con trai kẻ thù khiến hắn thực sự thoải mái tràn trề. Tiếu Tẫn Nghiêm nắm chặt tay, hắn không cần người kia làm thế thân, bởi vì bất kể ai cũng đều không thể thay thế được, vì thế nên hắn căm hận người nào bắt chước theo cậu ta, chẳng hạn như nam nhân tên Diệp Tuyền này. “Như vậy đi.” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên tới gần Diệp Mạc, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo “Tôi có thể để cậu trả tiền theo kỳ, cuối mỗi tuần cậu đưa cho tôi 30 vạn, như vậy thì không tới hai năm, cậu có thể trả hết toàn bộ số nợ.” Diệp Mạc cúi thấp đầu, trong lòng càng tuyệt vọng, ba mươi vạn! Sợ là đến một vạn cậu cũng phải chạy đông chạy tây mới may ra có đủ. Tiếu Tẫn Nghiêm đứng dậy, nhìn xuống Diệp Mạc ngồi ở trên giường với vẻ mặt bi thương, tiếp tục nói “Hai giờ chiều chủ nhật mỗi tuần, cậu mang tiền đến trụ sở Hoàng Sát tìm tôi, nhớ cho kỹ, nếu như cậu dám bỏ trốn, tôi sẽ đem cậu băm ra cho chó ăn.” Diệp Mạc toàn thân tóc gáy dựng lên, khuôn mặt càng đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, cậu biết Tiếu Tẫn Nghiêm nói được là làm được, bởi vì loại thủ đoạn này của hắn, trong lúc bị Tiếu Tẫn Nghiêm giam cầm, cậu đã từng trải qua, từng bởi vì chuyện này mà có tới thời gian một tháng, mỗi lần nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm thì tinh thần đều nằm trong trạng thái chấn động hay căng thẳng tột độ. “Tôi… sẽ không trốn… tuyệt đối… tuyệt đối sẽ không trốn…” Diệp Mạc run rẩy nói liên tục. Tiếu Tẫn Nghiêm hướng về ngoài cửa đi ra, mới vừa bước được vài bước lại ngừng lại, chỉ là không quay đầu, thanh âm trầm thấp âm lãnh truyền đến, “Nếu như cuối mỗi tuần cậu không có cách nào giao tiền đúng hạn, cứ mỗi lần như vậy tôi sẽ cắt lấy nửa cân thịt trên người cậu, mãi đến tận khi cậu chết.” Nói xong, để lại Diệp Mạc gương mặt trắng bệch mà trực tiếp rời khỏi gian phòng.