Có thể cùng cư dân "phía dưới" làm giao dịch đến mức này, Khúc Thương Mang cũng đã từng kinh ngạc suốt một đoạn thời gian rất dài. Dù sao chuyện kiểu này chính là anh mua tôi bán, lấy hàng yêu cầu tiêu tiền, thêm một ít lợi nhuận sau khi chạy việc, thu lấy thù lao tương ứng của người phía dưới, ngươi tình ta nguyện, ai cũng không thiếu ai. Dần dần cũng đã nghĩ thoáng hơn, nhất là sau khi chiếm được sự ngầm đồng ý của hai vị đại gia Hắc Bạch Vô Thường, "con buôn tạp hóa nghiệp dư" xuyên qua hai giới âm dương như Khúc Thương Mang càng thêm không có áp lực. Ở Phong Đô không khó để nhìn thấy hàng mới mẻ ở nhân gian, nhưng mà rất nhiều nhóm quỷ tin tưởng vào nhân phẩm của Khúc Thương Mang, bởi vì cho tới bây giờ anh chưa từng giống người khác chém giá. Hàng mới, chủng loại đầy đủ, chậm rãi cũng tích lũy được danh tiếng ở phía dưới, khách hàng quen cũng không ít. Mới đầu Khúc Thương Mang ở trong tầng hầm ngầm của mình chào hàng rất ít, dù sao diện tích trong nhà không lớn, chỗ để hàng không có bao nhiêu. Sau đó dần dần, đối với khẩu vị đặc biệt của mấy nhóm quỷ quái kia cũng tổng kết ra quy luật nhất định. Du hồn thích rượu như mạng, Dã quỷ chuyên nghiện thuốc lá vị nặng, đồ nhắm rượu đa số là sương khói, ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít nữ quỷ ngượng ngùng bay tới cầu mấy bao Sophie, chỉ vì hoài niệm lúc còn là thiếu nữ. Thứ này là khi anh hơn mười tám tuổi mới bắt đầu buôn bán, trước khi có mạng có online, anh kiên quyết không đi cửa hàng tạp hóa ôm thùng chứa loại đồ kia về. Khúc Thương mang đếm xong số tiền âm phủ bán được giữa trưa, tổng cộng có 43 miếng tiền đồng, đều ở yên trong túi quần của mình, cùng với thù lao mà Bạch Vô Thường cho lúc sáng cho hết vào trong túi Càn Khôn. Nhìn đồng hồ, cũng nên nhích người tới trường. Tuy rằng tiết học đầu tiên của buổi chiều trong lớp là Mỹ Thuật Tạo Hình, không có quan hệ gì với anh, nhưng Nguyên Hưng có một quy định bất thành văn, bất luận là buổi sáng hay buổi chiều, ngay trước tiết đầu tiên của buổi học, cả lớp đều phải được điểm danh bởi giáo viên chủ nhiệm. Trên danh sách của lớp 11 ban 3, giáo vụ chủ nhiệm còn đăc biệt dùng một ký hiệu trọng điểm thật to. Chủ yếu là vào học kỳ trước, lớp này ở phương diện nào đó có tiền án thật sự rất nghiêm trọng. Khúc Thương Mang nhịn không được nhẹ nhàng xoatrán, tâm lý đã muốn hoàn toàn tiếp nhận sự thật bản thân mang theo lớp học kém cỏi nhất, nhưng không có cách nào có thể nghĩ thông suốt một đám gương mặt vô cùng thành thật nhu thuân kia, sao lại có tính lừa gạt cao như vậy? Tỉ lệ chuyên cần kém cỏi nhất, điểm trung bình thấp nhất...trong mười học sinh đếm từ dưới lên của toàn trường, lớp bọn họ thế nhưng chiếm tới bảy chỗ. "Khó trách, phiếu điểm của học kỳ năm trước không chịu đưa cho mình nhìn." Nếu không phải vào tiết cuối hắn đi xem bảng thành tích cuối kỳ trước được công bố, cũng không có khả năng tin tưởng sự thật phũ phàng như vậy. "Tiểu Thương? Đang than thở?" Một giọng nam vô cùng cô tịch chợt vang lên, là ngữ điệu lạnh lùng mà Khúc Thương Mang vô cùng quen thuộc. "Hắc ca." Khúc Thương Mang buông ngón tay đang xoa huyệt Thái Dương, xoay người quay đầu lại, hơi hơi cong môi, hé ra một vẻ mặt tươi cười không quá rõ ràng nhưng lại dễ nhìn hơn bình thường rất nhiều. Người tới đúng là Hắc gia trong Nhị gia, so với Bạch Vô Thường thoạt nhìn ôn nhuận tao nhã, tươi cười dễ thân, Hắc Vô Thường liền có vẻ càng lãnh đạm. Dáng người cao ngất thon dài, cách một lớp áo choàng đen tuyền cũng không khó để nhìn ra sức bật mạnh mẽ kia. Gương mặt hoàn toàn không hề có thái độ gì, lại giống như có thể làm cho người ta tinh tường cảm giác thấy hắn đang nhíu mày, tạo ra áp lực cho ngươi. Đường cong gương mặt hiện lên sự xa cách cùng quá mức cứng ngắc, mặt không đổi sắc, lại tăng thêm một phần cứng ngắc. Đối với nụ cười của Khúc Thương Mang, môi của hắn cũng chỉ dao động một biên độ nhỏ xíu xiu mà thôi. Mặt lạnh, đã sớm trở thành tính cách của hắn. Cũng may Khúc Thương Mang đã sớm quen với tính cách của hắn, trước kia khi lên trung học mỗi khi nhà trường cho mời họp phụ huynh, anh không có phụ huynh đến, chỉ có thể mặt dày kính nhờ hai vị đại gia Hắc Bạch Vô Thường này đi giúp mình đỡ đạn. Khí chất của Bạch Vô Thường nhiều nhất chỉ có thể sắm vai anh trai tri kỷ, nhưng Hắc Vô Thường chỉ cần tùy tiện đứng ở cổng trường học, tư thế ba ba độc thân không hề bị áp lực. Tóm lại vô luận là ai giúp anh đi họp phụ huynh, đều nhấc lên một trận sóng cuồng nhiệt của các bà tám. "Ta nghe lão Bạch nói em tìm được việc làm, là ở trong trường học?" "Ừm, em nhận lời mời làm thầy giáo trong trường, bất quá hôm nay là ngày đầu tiên đi làm chính thức, còn không biết mình có thể làm được hay không." Trong lòng Khúc Thương Mang có chút băn khoăn, cũng không phải là không tin tưởng vào chính mình. Tuy rằng hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, nhưng từ rất nhiều chi tiết không khó đoán được là lớp 11 ban 3 ở trong trường không được bề trên ưu ái cỡ nào. Tuy rằng anh chỉ là một giáo viên mới, cũng sẽ không buông bỏ bất cứ một người học sinh nào. Nhưng là, lo học sinh bên này còn chưa buông tha, bên kia trường học lại buông tha trước. Phải biết so với việc phê bình quát mắng, thái độ mặc kệ không quản, mới dễ dàng làm cho lòng người lạnh lẽo. Như chuyện ngày hôm nay, tìm một giáo viên Toán thay giáo viên Văn lên lớp? Mức độ nghệ thuật đạt được bao nhiêu? Không cần nói tỉ mỉ nhiều người cũng biết. Còn có tiết học thứ ba, bắt không được ai tình nguyện dạy thay, liền trực tiếp cho học sinh tan học hoạt động tự do. Còn có thể nói gì? Khúc Thương Mang có chút căm tức nghĩ, nhưng càng nhiều là không cam tâm! Không cam tâm cái gì? Trong lúc nhất thời anh cũng không nói ra được nguyên nhân. Hết thảy, đều bị Hắc Vô Thường nhìn hết, hắn vẫn như trước trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo, lại nâng lên bàn tay to, dùng sức xoa xoa đầu Khúc Thương Mang. "Vóc dáng cao, người trưởng thành, Tiểu Thương. Nếu đây là con đường tương lai mà em chọn, như vậy, kiên trì thục hiện, nhìn xem chính mình rốt cục có thể kiên trì đến mức nào." "Đúng vậy, em sẽ không buông tay!" Khúc Thương Mang nhận được ủng hộ nắm chặt nắm tay, cảm nhận được bàn tay thô ráp vẫn giống như lúc còn bé mà xoa tới xoa lui trên tóc, ngoại trừ hơi hơi uất ức, không hề có một tia bài xích. Ở trước mặt vị đại gia có tuổi hơn mấy đời tổ tông này, anh vĩnh viễn không cần giả nai. Vốn có chút nổi giận, trong chốc lát lão thấp lại tràn đầy nhiệt huyrts, Hắc Vô Thường cũng đi vào vấn đề chính. "Tiểu Thương, gần đây có hàng tốt gì không?" "Hàng tốt?" Khúc Thương Mang vuốt đầu tóc loạn xà ngầu, cố gắng hồi tưởng số hàng trữ gần đây của mình. Bởi vì nổi lên dịch H1N2 vô cùng nghiêm trọng, tất cả gà dùng làm thức ăn nhắm rượu đều phải bán phá giá, hoặc là trực tiếp hạ giá, hắn tranh thủ ngay lúc đang hạ giá mà cướp đoạt mấy thùng giữ lại, hiện nay trong nhà nhiều nhất chính là thứ này. Dù sao đám ở dưới kia, ăn vào thức có độc cũng không có việc gì. Nhưng theo hiểu biết của anh, Hắc ca tuyệt đối không thích ăn cay. "Hắc ca nghĩ muốn cái gì?" "Rượu." "Rượu? rượu trắng sao?" Hắc Vô Thường lại lắc lắc đầu:"Rượu đỏ đi, cuối tuần này là sinh nhật của lão Mạnh kia." Tuy rằng người nọ không nói ra miệng, nhưng hàng năm đều sẽ ngồi ở cầu Nại Hà, chờ mình cùng hắn uống hai ly. ( PS: lão Mạnh = Mạnh bà)