Lão Thấp Của Tôi
Chương 64
Trong khi trong lòng mọi người như có quả cầu lửa thiêu đốt không ngừng, hận không thể lật phòng hủy sân khấu tìm kiếm lão thấp, lớp trưởng nhẹ nhàng gửi tới một cái tin nhắn, sau đó trong lòng mọi người lại nổi lên ngàn tầng cuộn sóng.
【 Người ấy cùng một chỗ với tôi, buổi tối qua. 】
Tào Chí Vĩ một tay cầm di động, một tay cầm lấy xiên thịt dê nướng to bự, phối với cái quần rộng thùng thình, khí chất hoa khôi một chút cặn bã cũng không còn.
"Cái kia... Long Vương... Buổi tối qua là có ý gì?"
Lý Long Vọng nhất thời không chú ý, tay vẫn còn ôm ấp đôi tay vết thương chồng chất của con: "Cậu có thể lý giải là... Lão thấp cùng lớp trưởng cùng một chỗ."
1% đúng là tình huống đặc thù, tỷ như người ngầm đến với nhau.
Lý Hạo vẻ mặt nghiêm túc phân tích: "Lớp trưởng mang đi lão thấp tỷ lệ là 98%, lão thấp mang đi lớp trưởng tỷ lệ là 1%."
Vương Diệu Quang cào đầu, bóng loáng rất đẹp: "Nếu phiên dịch là "cùng một chỗ", nơi mà lão thấp cùng lớp trưởng có khả năng đang tại đó.."
"Ký túc xá!" Cả lớp không hiểu sao trăm miệng một lời, bỗng nhiên thấy chân tướng.
Mẹ nó chứ, lớp mình rốt cuộc vĩ đại đến cỡ nào, cả lớp đều là siêu thám tử phá án!
Rất nhiều người không khỏi bắt đầu não bổ, lão thấp cùng lớp trưởng sẽ ở trong túc xá làm cái gì sao? Lalala sờ tay, hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn chẳng hạn ở trong trường học không cũng làm không ít! Chúng ta rình coi đến không biết bao nhiêu lần!
Thi Lương Sâm đúng là fan não tàn chết không lay được của lão thấp, cậu lãnh đạm liếc qua đám người mơ tưởng hão huyền không biết xấu hổ, cười khẩy nói: "Cả đám đều đang nghĩ gì thế? Muốn chết sao? Đừng đánh đồng lớp trưởng cũng là đồ nơi nơi động dục như các người!"
Hơn nữa, coi như lớp trưởng thực sự không nhịn nổi, lão thấp cũng không phải người làm ẩu!
Tùy thời tùy chỗ động dục...
Thái tử gia tối tăm che ánh mắt, trên đùi trúng tên, vì sao mình còn không bỏ được = □ =!
Tuyệt không thừa nhận mình là đầu M!
Vì thế dưới sự nghiêm khắc trách mắng của uỷ viên văn nghệ, bởi vì tìm lão thấp mà tạm thời tạo mấy đội ngũ nhỏ thoáng tản ra, mọi người có công việc liên quan, ngẫu nhiên tâm sự, buổi tối còn có màn diễn xuất quan trọng chờ mọi người chuẩn bị, trạng thái nhất định phải sẵn sàng mới được!
"Ai, 《 phòng cho thuê hạng nhất 》 a..."
"Đồ đần, là《 phong cách dân tộc hạng nhất 》! Bước là như vậy! Cạch cạch cạch bộp bộp bộp bẹp bẹp bẹp... Dược dược dược! Thiết Khắc lalala! *" Tào Chí Vĩ vẫy đuôi cá, nhẹ nhàng nhảy múa.
( * Lời bài hát hay sao đó = =, còn âm thanh là do đuôi đập xuống sàn)
Cả lớp mặt đều vặn vẹo hết toàn bộ không thể nhìn thẳng.
Tiểu Tào, sao quần đồng phục lại toạc ra rồi! Cái đuôi rốt cuộc béo ra như thế nào vậy!
"Tôi sẽ đi gọi cái con mèo của lão thấp lại đây dạy bảo chút!" Lý Hạo quyết định xuất ra đòn sát thủ!
Run chân đi, tiểu Tào!
Nhưng lúc này nhắc tới con mèo nhỏ, Tào Chí Vĩ lại có thể không sợ hãi, có điều sắc mặt cũng không tốt, mà càng thêm phẫn nộ khôn cùng.
"Cứ gọi đi! Tiết mục tối nay cậu đi mà hát chính!" Tên mèo kia quả thật dám đến! Tôi sẽ đồng quy vu tận cùng hắn!
Tào Chí Vĩ lần đầu tiên đối mặt khắc tinh có khí thế như vậy!
Người ban 3 nháy mắt liền đã hiểu nguyên nhân trong đó... Nhân Ngư tộc tuy rằng điệu thấp, nhưng nói tóm lại tính tình đều cũng không tệ lắm.
Trừ phi... Đúng là lúc trinh tiết đã bị người uy hiếp mới có thể... Chậc...
Tiểu Tào, có một số việc vẫn là nén bi thương đi.
Tào Chí Vĩ bị ánh mắt người trong lớp làm tức đỏ mắt, quay người chạy về phía hậu trường khóc.
Đều là một đám người chết dẫm! Không một ai đứng ra làm chỗ dựa cho mình!
Người người đưa mắt nhìn nhau, tiểu Tào hình như thoạt nhìn thật thương tâm nha.
"Làm sao bây giờ? Ai đuổi theo?"
"Cậu đi —— "
"Cậu đi đi —— "
"Đệt, đời này tôi chỉ có một tiểu Sâm, tôi không đi! Để Long Vương đi!"
Lý Long Vọng vừa nghe trong lòng vừa động, hắn cùng với Tào Chí Vĩ từ trước đến nay quan hệ tốt, lúc này đi cũng không có gì đáng trách.
"Vậy..." Nói còn chưa nói xong, cánh tay đã bị bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, Long Vương vừa quay đầu lại, đón nhận gương mặt không chút thay đổi của con yêu, nhất thời khóe miệng kéo lên, lập tức sửa miệng: "Sói đuôi to, đi đi."
Lý Hạo giận trừng mắt, đồ không có nghĩa khí!: "Tôi không đi!"
Loại chuyện này ai đi cũng là vật hi sinh, muốn đi an ủi cũng nửa giờ sau mới nên đi!
Ngô Hy Thụy đột nhiên nói: "Tôi cảm thấy không ai trong chúng ta cần đi!"
Nhân Thụy: "Tôi nhìn thấy một con Hắc Miêu đuổi theo!"
Thần Thụy: "Tiểu Nhân, ba người chúng ta phải có chút văn hóa, người ta có danh tiếng, gọi là Miêu Hựu, thượng cổ hi thú."
Ma Thụy bất mãn: "Ai kết nhóm ba người? Đừng đánh đồng bổn tọa với hai phế vật các ngươi, bổn tọa vốn là con nối dõi duy nhất của người đứng đầu Ma giới, người thừa kế Ma giới tương lai!"
Nhân VS Thần: "Câm miệng —— ngày hôm qua là ai ở trong mộng hô to trọng lâu! Còn chảy nước miếng!" Mắc cỡ chết người, tật xấu mộng du người này rốt cuộc khi nào thì có thể tốt lên!
Ma Thụy QAQ: "......" Lại mơ thấy Lâu ca sao?
Vì thế, Miêu Hựu mặc một thân áo gió màu đen bảnh bao, lóng lánh lên sàn.
PS (Photoshop): quần áo không trả giá cho người cung cấp Hắc vô thường, đúng là đồ Hắc vô thường mua thời xưa, hiện tại nhỏ mặc không nổi, vốn đem cho Khúc Thương Mang làm khăn lau, kết quả bị tên Miêu Hựu hạnh kiểm rách nát chiếm lấy.
Miêu Hựu đeo kính râm là cống phẩm tháng trước của mấy nhóc mèo hoang dưới lầu, con hàng này ở trong giới mèo hoang S thị cực kỳ trâu bò, toàn bộ mèo nhỏ, bất luận là đã mở tâm trí hay là nhược trí tàn tật, đều đem con hàng này trở thành thánh mà cung phụng, có thứ tốt nhất định sẽ chủ động nộp lên trên.
Miêu Hựu gần đây phong sinh thủy khởi, rất có phong phạm làm đại ca, lại có cá ngu ngốc làm ấm giường dưới móng vuốt, những tháng ngày dễ chịu biết bao.
Vốn nó chính là vì Tào Chí Vĩ mà đến, hiện tại Tào Chí Vĩ khóc chạy ra, theo bản năng nó liền đuổi tới.
Nhưng là hôm nay rất không xảo, Vương Nhị hổ cũng nghe được tiếng gió tìm đến trường học chuẩn bị làm quen mỹ nam, vừa lúc cũng nhìn thấy một màn này, liền đuổi theo nhân ngư tiểu vương tử.
Ai... Như thế nào ngay cả bóng dáng cũng tuyệt như thế!
Hổ Vương cảm thán, nhìn đến cái quần bị toạc của Tào Chí Vĩ thì ánh mắt hoàn toàn chìm xuống.
PP thật trắng, làn da thật tốt.
Miêu Hựu động tác linh mẫn truy đuổi, tự nhiên cũng không còn bỏ qua cái màn 囧 囧 này, sao lại mặc quần rách chạy như điên trong sân trường vậy?
Ngày hôm qua còn nhu nhu qua chỗ ấy, đương nhiên biết cảm giác tay khi sờ vào tốt biết bao.
Vì thế, một mèo một hổ bộ dạng xun xoe đuổi theo một con cá làm tán loạn vườn trường.
Sau đó... Chiến tranh giữa động vật họ nhà mèo chính thức khai hỏa.
"Bạn thân, sao lại cùng đường như vậy! Tiểu Tào ta vừa ý em ấy trước, ta có người mai mối đàng hoàng, chúng ta cũng đã cùng ăn tối." Vương Nhị hổ hung hăng càn quấy nhe răng, hùng hổ chắn trước người Miêu đại gia.
Miêu Hựu khinh thường nhìn hắn: "Tiểu yêu tu vi còn chưa tới ngàn năm còn dám ngăn đón bổn tọa, không lượng sức mình cũng cần biết ranh giới. Thức thời thì cút ngay, bổn tọa tha cho ngươi khỏi chết."
"Hê hê, khẩu khí không nhỏ!" Răng nanh Vương Nhị hổ rất sắc bén, lóe hàn quang.
Miêu Hựu câu môi cười, màu vàng yêu dã trong mắt hiện lên một tia sáng hưng phấn: "Có chút ý tứ, ngươi rất có dũng khí, chàng trai."
Từ khi đi vào S thị luôn luôn bị đánh bị bắt nạt, ngay cả lão thấp là nhân loại cũng vậy, cả ngày bị đánh, thượng cổ trân thú quả thực nghẹn chết!
Chết tiệt, chủ động đưa tới cửa cầu trút giận, không phát tiết một phen thực xin lỗi chính mình!
Vì thế trong tình huống Tào Chí Vĩ căn bản là không biết, Hổ Vương – đối tượng theo đuổi cậu bị đánh ôm đầu chạy trở về yêu giới, cũng không còn dám chạy đến tìm chết nữa.
Miêu Hựu vỗ vỗ bụi không tồn tại trên áo gió, như không có việc gì tiếp tục đuổi cá nhỏ ngu ngốc của mình.
Trong ký túc xá, lão thấp rốt cục bị Nhiên buông xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo xoa eo, được nhóm nhánh cây nâng đi tới trong phòng tắm tắm rửa.
Ăn hai trái cây nhỏ, lại bổ sung một chén Mạnh bà thang, Khúc Thương Mang cảm thấy thể lực đã khôi phục kha khá, nhưng trên tinh thần rất mệt mỏi.
Đùi bị tách ra như vậy – như vậy – như vậy – như vậy cả buổi chiều! Dù là thể lực có tốt nữa cũng chưa chắc chống đỡ nổi, huống chi lão thấp có tiềm chất trạch nam!
Lão thấp vừa xoa sữa tắm vừa nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa trước mặt Nhiên luôn luôn mềm lòng!
Nhưng lập tức nhớ lại cảm giác thực tủy biết vị ấy, hai má Khúc Thương Mang nổi lên màu hồng, trong mắt cũng nhiều thêm vài phần quẫn bách.
= 口 = hình như mình cũng rất hưởng thụ!
Lão thấp không tiếng động đập tường, yên lặng tức giận bản thân.
Thật không có tiền đồ!
Nhiên đi đến phía sau anh, hai tay vòng ở tại trước ngực của anh, mỉm cười hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao? Để em tắm rửa giúp thầy nhé."
"......" Lão thấp không nói lời nào.
Vẻ mặt bình tĩnh nhưng là đáy mắt khó chịu rất rõ ràng, làm trong lòng Nhiên thực ấm áp rất muốn càng yêu thương anh nhiều hơn.
Đem người để ở trước ngực của mình, ý tứ hàm súc che chở hết sức, giúp anh rửa sạch phía trước phía sau, xoa nắn tạo bọt, môi Nhiên chẳng biết từ lúc nào dán tại bên tai lão thấp, ôn nhu thì thầm lời tâm tình: "Lão thấp, nơi này rất tuyệt."
Ngón tay xẹt qua sườn eo anh, dọc theo tiểu cúc hoa nộn nộn đảo quanh, cảm nhận được sự rung động cùng run rẩy của anh, Nhiên rất hài lòng mà đem đầu ngón tay chọt đi vào, làm ra màu trắng trong thuộc về mình.
Trong mắt và tình hình thực tế ý hoàn toàn khác biệt.
"Lại đến một lần nữa đi."
"Em dám!!!!" ╰_╯ lão thấp nổi giận: "Tiết tháo bị cún ăn chưa?"
"Hết thảy mọi thứ của em đều bị thầy ăn."
"Hừ", bị đạp phải đuôi lão thấp phẫn nộ cắn lên cánh tay Nhiên, lúc này cắn ra cái Patek Philippe, Vacheron Constantin trên tay Nhiên còn chưa tan đâu.
Cái này rất tốt, đối xứng.
Tâm tình Nhiên vui mừng mà đem người lộn xộn kéo ôm vào lòng, đầu tiên hôn lên cái miệng bĩu bĩu vẫn đang vểnh cong, sau đó từ nơi mẫn cảm nhất là ngực anh sờ soạng lên, từng chút khơi gợi gợn sóng, để không khí tăng vọt.
Lão thấp, chúng ta đang trong tình yêu cuồng nhiệt, không tắm uyên ương rất đáng tiếc, tắm uyên ương không làm hai lần càng đáng tiếc...
Cho nên, vì không thể nuối tiếc, vì không lãng phí sức sống thanh xuân của chúng ta, lại đến một lần đi.
Khúc Thương Mang cuối cùng cũng để địch nhân uy bức lợi dụ, bị đặt tại trên bồn tắm, nhếch mông lên cao cao.
Mông trướng trướng, cả người hình như đều trướng trướng, hài hoà đến vô cùng thê thảm.
N lúc lâu sau, lão thấp như bé tôm luộc màu hồng mềm nhũn bị nhánh cây mang ra khỏi phòng tắm.
Anh không còn mặt mũi nhìn ai nữa, còn làm như vậy nữa hôm nay bị đào mỏ nghiêm trọng! Hắn còn muốn nghe lớp mình biểu diễn a a a...
Có điều lão thấp đã quên, nhánh cây cũng chính là Nhiên. phân ╰_╯ cách ╰_╯ tuyến ╰_╯ giận ╰_╯ giận ╰_╯ giận╰_╯
Kết cục của túng dục quá độ chính là, lão thấp bị nhóm n hánh cây nâng tới hội trường... Chuyện mặc quần áo chẳng hạn cũng thành lịch sử chua xót không đề cập tới cũng thế, tóm lại, bây giờ anh không tin tên cầm thú kia nữa!
Rốt cục, trước khi màn diễn chính thức bắt đầu, Khúc Thương Mang xuất hiện ở hậu trường, có điều dùng khẩu trang che ở hơn phân nửa khuôn mặt, còn mặc áo cao cổ?
Thay Khúc Thương Mang tuần đồi một ngày Đường Suất vui muốn khóc: "Cậu tới rồi tiểu Thương!" Hắn bị đám nữ giáo viên khoe khoang vẻ đẹp cùng các vị phụ huynh nhiệt tình quấn lấy phiền sắp chết!
Đúng vậy, hôm nay kỷ niệm ngày thành lập trường, không ít người giám hộ của học sinh cũng tới trường quan sát, cho nên coi như là ngày cố định trường học mở ra với bên ngoài.
Đường Suất cái loại mặt sát thủ sư cô đi đến đâu cũng thành tai vạ.
( *nguyên văn sát thủ sư cô luôn =.=")
Khúc Thương Mang bưng chặt khẩu trang, theo bản năng mà đem cổ áo dựng thẳng lên cao: "Ừm, cảm ơn."
"Hây, sắc mặt cậu không tốt?" Buổi sáng không phải vẫn ổn sao.
"Tôi không sao." Khúc Thương Mang nghiêng đầu, trước khi bị hắn nhìn ra vấn đề nhanh chóng chuồn mất.
Mặc dù có hồng quả nghịch thiên cùng Mạnh bà thang bổ dưỡng, nhưng tư thế đi đường Khúc Thương Mang vẫn còn có chút quái dị, chuyện này không cách nào tránh khỏi.
Tay già đời tình trường như Đường Suất tự nhiên hiểu được sao lại thế này!
A a —— sao ngay cả tiểu Thương cũng sa đọa!
"Lão thấp! Thầy xem trang phục của em thế nào?" Tào Chí Vĩ thấy anh lại đây, khoe khoang ưỡn ngực hỏi.
Khúc Thương Mang nhìn chăm chú nhìn hồi lâu: "Em hoá trang sao?"
Tào Chí Vĩ nhất thời suy sụp: "Em bỏ ra hai giờ hóa trang... Lão thấp..."
"Khụ, cố gắng lên."
"Hu hu, lão thấp..." Chẳng lẽ không nên?
"À, tất cả mọi người chuẩn bị, tiết mục lớp chúng ta cố gắng sắp tới lúc rồi. Vẫn là câu châm ngôn, tham dự là chính, chúng ta cố hết sức là tốt rồi, không cần cho mình áp lực quá lớn." Khúc Thương Mang tránh tầm mắt đáng thương của Tào Chí Vĩ, nói với mọi người.
"Vâng, lão thấp."
"Lão thấp, chỗ..." dấu hôn trên vành tai không che khuất, có điều lời này cậu cũng không dám nói lung tung, sẽ bị quần ẩu.
Tào Chí Vĩ thực ủy khuất, lão thấp sao không khen mình một câu vậy, trang điểm như vậy chính là theo hình tượng của thầy ấy mà!
Một con Mèo đen, vô thanh vô tức tới gần chân Tào Chí Vĩ, dùng đầu cọ xát chân ngư tiểu vương tử, cực kỳ nịnh nọt khen: "Rất đẹp nha, cá nhỏ ngốc nghếch!"
"Cút ——"nháy mắt khí phách nữ vương thụ bắn thẳng đến, đem con mèo nhỏ đập bay ra ngoài.
Lực kém quá xa so với lão thấp! Miêu Hựu hạnh phúc lộ ra khuôn mặt tươi cười, bị ghim vào trên vách tường, theo góc vuông không ngừng trượt xuống.
Thật sướng, cho nên mình đúng là một đầu M sao?
Trong tình cảnh nhốn nháo như vậy, màn biểu diễn《 phong cách dân tộc hạng nhất》 của ban 3 khí phách trắc lậu bắt đầu, Tào Chí Vĩ một người phân ra hai tông giọng hát của hai người, tinh phấn cực phấn khích.
"Thầy là lão thấp đẹp nhất trong lòng chúng em... Từ từ mà xem lão thấp của chúng em!"
Khúc Thương Mang: "......"
Vô tội trúng đạn, = = khẳng định không ai có thể nhận thức cảm thụ của anh.
Đoán chừng là do hồng quả tẩm bổ, gần đây Thiên Nhãn tựa hồ có thể nhìn ra thứ trước kia không rõ ràng lắm, như hiện tại... Khúc Thương Mang nhìn bản thể bọn trong lớp, ở trên sân khấu quần ma loạn vũ, có sói có cá có quỷ hút máu, vẫy đuôi nhảy từng bước nhỏ, hung tàn đến rối tinh rối mù.
Sau một lúc lâu Khúc Thương Mang cứng ngắc dời tầm mắt đi, vẫn là chỉ nghe không nhìn đi, các học sinh quay cuồng rất tổn thương ánh mắt.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
181 chương
43 chương
260 chương