Lão thấp, lưng anh thẳng tắp. Lão thấp, anh nện bước vững vàng. Lão thấp, vẻ mặt anh nghiêm túc. Lão thấp, anh vẫn bảo trì tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực như vậy đi tới cửa ký túc xá ở tầng một.. Thân thể tiến vào đếm ngược cuối cùng thì ba, hai, một... Trạng thái vô địch tự động giải trừ. Sau đó, lão thấp hộc máu. "Phụt" một ngụm, có thể phun ra hơn nửa bát máu, cánh cửa bằng thủy tinh lấm tấm vết máu loang lổ, giọt máu lốm đốm xung quanh, nhìn qua làm cho người ta hết hồn. Anh thật sự nhịn không được, thật là khó chịu... Dựa vào cánh cửa mơ hồ cảm nhận, nhìn lên ngọn đèn lờ mờ hôn ám, Khúc Thương Mang có chút đau lòng lau khóe miệng, lại không biết động tới dây thần kinh nào: "Hự ——" lại phun ra một ngụm máu tươi lớn. Một tay Khúc Thương Mang bắt lấy tay nắm cửa hơi rỉ sét, tay kia thì run lẩy bẩy từ trong túi quần rất nhanh lấy ra một lá bùa chú. Tại sao là phù yên lặng? Quên đi... Có thể làm hương vị máu ngừng lan ra cũng tốt. Cố nén yết hầu khô khốc, Khúc Thương Mang dựng thẳng lên hai ngón tay lặng lẽ đọc chú ngữ, để tránh bởi vì huyết khí mà đưa tới phiền toái không cần thiết. Anh thật tình không rõ dòng máu phá hoại này rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn người, có lẽ đối với nhân loại mà nói không có gì, nhưng là đối với nhiều chủng tộc khác mà nói, dòng máu trải qua rất nhiều tiên quả thánh quả tẩm bổ của anh, có tác dụng đại bổ rất mạnh. Cao thì rất nhanh tăng lên tu vi pháp thuật, thấp thì... Dù sao, khụ, kém nhất cũng có thể tráng – dương. Thi độc quả nhiên rất mạnh, Khúc Thương Mang dùng sức cắn chặt môi, cố chấp chống thân thể không để cho mình ngã xuống. Dựa theo lẽ thường mà nói loại thể chất này của anh không úy kỵ gì độc tố, nhưng vừa vặn hôm nay ăn cái loại trái cây vô địch kia mang hậu quả rất lớn, cứ việc trong nháy mắt nhổ xuống móng tay đã xử lý làm sạch đơn giản, nhưng thừa dịp thân thể suy yếu cực đoan, chỉ cần hơi có một chút thi độc rót vào trong lúc mấu chốt này sẽ phát tác. Có điều, nếu cho Khúc Thương Mang một cơ hội nữa để lựa chọn, anh vẫn chọn bẻ rụng móng tay Vương Kim Vũ. Đêm trăng tròn, là lúc thây ma bạo động, thi độc trong cơ thể gây áp lực, nói vậy đứa bé kia cũng chịu không ít đau khổ. Có lẽ rất nhiều người đều cảm thấy thi độc hẳn là chủ yếu chôn dấu trong tim gan, nhưng kỳ thật, ngọn nguồn độc tố cơ bản đều đến từ chính móng tay thây ma. Chém rớt đầu chứng thực là biện pháp có thể giết chết thây ma trực tiếp nhất, có thể chặt đứt tính mạng của bọn hắn. Nhưng đó là học sinh của anh mà, bọn nhỏ này, giáo huấn một chút để cho chúng nó nhớ lâu thì có thể, nhưng là đánh chết? Thật có lỗi, Khúc Thương Mang làm không được. Đây là lớp học đầu tiên anh chủ nhiệm. Ai dám động đến đứa nhỏ lớp ta, anh đây nhất định cùng bọn họ liều mạng! Huống hồ đời này, anh thật sự tiếp xúc với nhân loại quá ít, ít đến phi nhân loại chiếm cứ phần lớn thời gian trong đời anh, ít đến cảm tình của anh đối với chủng tộc phi nhân loại, đã hơn xa nhân loại thuần túy. Quả thật, trên lầu mất đi móng tay lợi giáp Vương Kim Vũ rất nhanh liền khôi phục bình thường, không chỉ có thân thể nhẹ nhàng như bay, còn cảm thấy hít thở cũng cực kỳ thư sướng, cảnh vật trước mắt rõ ràng. Mà Lý Hạo bị đâm vào đuôi, ý thức cũng thanh tỉnh rất mau. Trên đời ít ai biết huyệt vị trên đuôi của Lang vương chuyên môn dùng để ứng phó nhu cầu bức thiết trong tình huống đặc thù, lão thấp làm sao mà biết được? Mặc dù có hơi đau, nhưng là đâm vào chỗ đó cũng không phải là không chịu đựng được. Chỉ có Vương Hoàn Vũ ôm đầu rúc vào trong góc tường nhỏ khóc rống nước mắt ào ào cảm giác thể xác và tinh thần mình đều nhận lấy tổn thương nghiêm trọng. Cậu kính yêu lão thấp, thích lão thấp biết bao nhiêu, lão thấp làm cái lông gì đem răng nanh mình tát rụng hết? Vương Hoàn Vũ chỉ trời kêu rên: "Hu hu, đây nà nàm ao?" Mệt mỏi quá, cảm giác vĩnh viễn cũng sẽ không thể yêu ai nữa! Lúc này một người nói: "Khụ... hình như lão thấp để lại cái gì này." Một người khác nói: "Theo phán đoán của tôi, hẳn là một hộp dâu tây." Lỗ tai Vương Hoàn Vũ dựng lên: "Dâu tây?" Tròng mắt rừng rực rừng rực, quả thật cmn là dâu tây á! "Lão thấp em yêu thầy lắm! Lão thấp thầy đẹp nhất quả đất!" Quỷ hút máu không còn răng nanh còn không có phát hiện chỗ hổng chân răng đang từ từ mọc ra răng nanh mới. Đứa nhỏ không tim không phổi chậm chạp càng không phát hiện, răng nanh mới nghe lời hơn so với răng cũ, sẽ không tái phạm không nghe lời chủ nhân nhô ra hút máu người, càng sẽ không cắt phải môi hay lợi của mình. Các bạn nhỏ nói xem, lão thấp hắn dễ dàng sao! "Mình rất không dễ dàng." Khúc Thương Mang rốt cục không phún máu nữa, nhưng bây giờ đứng không vững, xụi lơ thành một đống ngã xuống đất, cũng may mắn bây giờ là buổi tối, giờ trông cửa ký túc xá đã qua. Đèn trong phòng trực ban ban đêm của ký túc xá cũng tối om không bật đèn, không biết quản lý viên chạy chỗ nào trong lầu chuyên sống vất vưởng đã đi đâu. Khúc Thương Mang bi ai nghĩ, mình như bây giờ còn xem tiết mục giám bảo cái gì, có thể thành công bò đi hay không còn là một vấn đề lớn đây. Có thể triệu hồi Miêu Hựu, nhưng hiện tại pháp lực trong cơ thể mình đã khô kiệt, thậm chí cả chút khí lực cầm chén Mạnh bà thang từ không gian trữ vật uống đỡ một ngụm cũng không có, mùi vị chân mềm nhũn, mùi vị tê tâm liệt phế cả người đau đớn... xem như mình đã được thể nghiệm. Thực khó chịu, nhưng không hối hận. Có một số việc nếu đã làm, phải chuẩn bị tốt mình sẽ gánh lấy hậu quả gì. Cho dù người đã cuộn tròn, bắp chân vẫn tê dại vô lực co rút. Khúc Thương Mang đau đến muốn lăn lộn trong hành lang, nhưng lực lượng cả người đã bị hút rỗng, ý thức đã dần dần mơ hồ. "Không, không được!" Không thể cứ như vậy ngất đi. Lão thấp té xỉu ở cửa ký túc xá học sinh đúng là không thể nào nói nổi, chung quanh cả người toàn là máu, trên người cũng ướt đẫm toàn là máu càng không thể nào nói nổi. Liều chết cũng muốn bò dậy đi! Nhưng là... Thật sự... Không còn khí lực... Đau quá. "Đau..." Đôi mắt to mất đi vẻ sáng bóng mờ dần như có làn hơi nước mỏng manh bao phủ, răng gần như cắn nát môi dưới, máu dính hết vào quần áo, lại chỉ mấp máy nhích đến khoảng cách chưa tới nửa thước, chưa từ bỏ ý định giãy giụa. Từ mười năm trước đó... Đều chưa từng chật vật như vậy. Khúc Thương Mang rốt cuộc chống đỡ không được, hỗn hỗn độn độn lâm vào hôn mê, tựa hồ thấy được một nét màu xanh biếc thuần túy thoáng hiện, từ trước mắt anh chợt lóe lên, giống như một ảo ảnh hoa mỹ. Tiếp theo, bên tai truyền lại thanh âm của ai... "Thật có lỗi... Ta tới chậm." Anh? anh là ai. "Ngủ đi, lão thấp." Ngủ, có thể ngủ sao. Quên đi... Ngủ đi... Nếu màu sắc thiên chân này mất đi... Không đúng, bầu trời vĩnh viễn không có khả năng sụp xuống. Hơi thở nhợt nhạt, nhè nhẹ in sâu vào sườn mặt nghiêng của Nhiên. Cảm thụ được người trong lòng gầy yếu quá, dùng nhánh cây lau đi khóe miệng chảy xuôi máu loãng của anh, Nhiên vô thanh vô tức biến mất cho tại chỗ, để lại một mảnh nhánh cây chuyên nghiệp xoa xoa, yên lặng dọn dẹp hiện trường lão thấp tạo thành đống hỗn độn. ::>__________