Lão Thấp Của Tôi
Chương 2
Mọi người đều biết, thông thường các trường học đều bắt đầu phân khoa từ lớp 11.
Tổng cộng có năm lớp khối 11, Khúc Thương Mang dẫn dắt lớp 11 ban 3 là lớp vừa phân ra khoa học tự nhiên, sau khi học kỳ bắt đầu vẫn không có giáo viên nào tiếp nhận, anh vừa lúc bắt kịp, sẽ dễ dàng bồi dưỡng tình cảm với học sinh.
Cả lớp tổng cộng có 15 người, 13 nam, 2 nữ, nhóm con gái theo khoa học xã hội cơ bản đều chạy hết, tỷ lệ nam nữ trong khoa khoa học tự nhiên đương nhiên mất cân đối.
Số người quả thật có hơi ít so với trường công, điểm ấy có thể lý giải, dù sao trường Nguyên Hưng là trường tư có học phí cao ngất ngưởng, đứa trẻ bình thường tự nhiên sẽ không chọn trường này.
Trước khi vào học năm phút, Khúc Thương Mang dừng chân tại cửa lớp học.
Anh cũng không vội vã đẩy cửa đi vào, mà nhớ lại danh sách học sinh 1 lần, ngay sau đó lại vén lọn tóc mai bên phải ra sau vành tai, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm vài cái trên chiếc khuyên tai đá mắt mèo màu đen không mấy thu hút, khuyên tai bỗng dưng nứt ra một tia sáng âm u, Khúc Thương Mang mở lòng bàn tay liền hiện ra một chén trà.
Chén trà chứa canh Mạnh Bà đặc biệt đại bổ, ở Phong Đô bán năm lượng bạc một chén nhỏ.
Khuyên tai đá mắt mèo này là khi anh bắt được con quỷ đầu tiên đưa cho Bạch Vô Thường, bất ngờ có được từ trong tay đối phương, có công năng hình dung tựa như không gian ẩn hình trong game hiện đại, nghe nói được yết giá xa xỉ trên chợ quỷ.
Có điều thứ đồ chơi này cũng có nhược điểm.
Không gian trong khuyên tai chỉ có thể chứa vật liên quan đến ăn uống, thứ khác không bỏ vào được, vì thế, từ đó về sau nó trở thành túi quà ăn vặt của anh, bất cứ khi nào đói bụng lôi ra ăn giải trí, tuy nói không thực dụng lắm, thật ra đã thỏa mãn thói ham ăn của anh.
Thái độ làm người của Mạnh bà lạnh lùng ít nói, nhưng người ta quả thật có tay nghề làm canh.
Năm lượng bạc, cũng đủ để dân cư phía dưới ăn chơi vui đùa xả láng hơn nửa tháng, lại luôn có người cam tâm tình nguyện trả giá cao đi xếp hàng mua canh đại bổ của Mạnh bà.
Hương vị kia, thật sự vi diệu lắm!
Túi đồ ăn vặt này có công năng tự điều chỉnh giữ tươi làm ấm, Khúc Thương Mang uống cạn một hớp, lại liếm liếm môi tinh tế thưởng thức mùi vị ấm áp vừa phải trong miệng, dư vị canh Mạnh bà tuyệt vô cùng.
Ừm, ngoài ý muốn còn nhai được mấy miếng cẩu kỷ rất ngọt.
Có người nói, uống xong canh Mạnh bà, qua cầu Nại Hà, liền quên đi quá khứ, quên toàn bộ phiền não, quên yêu hận tình thù ngày xưa...
Khúc Thương Mang lại cảm thấy, mình thật khác người.
Năm ấy anh bởi vì có thể chất đặc thù bị quỷ sai thực tập nhầm thành người có dương thọ đã hết lỗ mãng câu đi, không trâu bắt chó đi cày qua cầu Nại Hà, uống xong hai bát canh Mạnh bà to đùng, lại chỉ uống ra hương vị nước luộc mì cay cay tê dại, trí nhớ rõ ràng như in, muốn quên một chút cũng không quên được.
Một hơi nuốt xuống năm lượng bạc, Khúc Thương Mang thoải mái.
Như vậy... hẳn là không luống cuống chứ... Ừ ừ... Nên như vậy...
Anh lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa lớp 11 ban 3, khóe miệng nứt ra một nét tươi cười hiền lành lại dễ thân, hơi hơi nheo mắt lại, mang phong phạm giáo viên tốt điển hình: "Các học sinh, buổi sáng tốt lành."
Có thể nói thanh âm vừa phải, hình tượng mạnh mẽ hữu lực.
Mà đáp trả lại anh chính là trầm mặc khôn cùng.
Bởi vì trong phòng học, tổng cộng chỉ có một người.
Mà người này, hoàn toàn không để ý đến anh.
Khúc Thương Mang: "......"
Từ từ, tại sao cảm giác không giống như trong tưởng tượng của mình?
Bước chân Khúc Thương Mang cứng đờ tại cửa lớp, tay vẫn duy trì tư thế đẩy cửa, cực lực duy trì dáng vẻ tươi cười, lại chỉ hiện ra cảm giác cứng ngắc khác thường của anh lúc này.
Tóm lại, cảm giác kia thật sự rất không xong.
Quả nhiên, lính mới lên lớp lần đầu, phải thừa nhận kinh nghiệm không đủ thì không được!
Ngụm canh năm lượng bạc xem như uống không.
Khúc Thương Mang thử trầm tĩnh lại một lần nữa, xoay người đóng cửa cho kỹ, đi về phía trước vài bước, đem sách giáo khoa, giáo án mang đến đặt lên bàn giáo viên, còn cố ý đặc biệt chế tạo ra thanh âm mang cảm giác áp bách: "Rầm ——".
Nhưng cậu học sinh thủy chung không theo logic, không có phản ứng ý tứ của mình, vẫn vùi đầu xuống tựa như vô cùng mải miết đắm chìm trong thế giới trên quyển vở.
Kỳ thật thử tưởng tượng nhìn từ khía cạnh khác, ít người thì anh có thể phát huy như bình thường...
Chỉ là, chỉ có một người, cũng quá ít đi?
"Em..." Khúc Thương Mang cảm thán vệ sinh trong phòng học làm không tồi, vừa định đi xuống bục giảng.
Học sinh duy nhất ngồi ở bàn cuối cùng của lớp ngẩng đầu lên rất nhanh: "Lão thấp, thầy vừa gọi em sao."
Bề ngoài học sinh này không quá xuất chúng, nhưng đôi mắt cậu không ngờ là màu xanh lá cây.
Có lẽ là con lai hoặc là đeo kính sát tròng xanh biếc, trường học tư nhân cũng không yêu cầu quá khắt khe với dáng vẻ bề ngoài của học sinh, Khúc Thương Mang không quản đôi mắt thuần sắc hiếm thấy của cậu, chỉ hơi hơi hất cằm lên: "Được rồi, tên của em là?"
Khí tràng của giáo viên chủ nhiệm hiển lộ rõ ràng đặc biệt cường đại.
"Nhiên." Thanh âm làm cho người ta có một loại cảm giác bình tĩnh không chút gợn sóng.
"Nhiên?" Công cụ tìm kiếm trong đại não Khúc Thương Mang bắt đầu khởi động, trong chốc lát mới nhớ tới, trong lớp quả thật có một bạn học tên đầy đủ chỉ có một chữ.
Nếu anh nhớ không lầm, Nhiên là lớp trưởng của lớp.
Tên lớp trưởng, lại chỉ có một chữ, vì sao nghĩ nửa ngày mới nhớ ra? Không đúng.
Có điều hiện tại, cũng không phải lúc đi băn khoăn.
Khúc Thương Mang vuốt cằm, lập tức hỏi: "Lớp trưởng, sáng tự học nào của lớp chúng ta cũng như thế này sao."
"Không." Nhiên thẳng tắp nhìn vào mắt anh: "Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng học kỳ này."
Đây xem như giải thích lý do cho hiện tượng này sao, có thể chấp nhận nhưng không thể tha thứ: "Cho nên ngày đầu tiên học kỳ mới là tập thể đến muộn?"
Khúc Thương Mang xem đồng hồ, cách chuông vào học còn có hai phút, cho dù hiện tại bước vào sân trường chạy thục mạng, cũng tuyệt đối không có khả năng vào phòng học đúng giờ.
"Không." Nhiên không chớp mắt cũng không tiếp tục nhìn anh, lúc nói chuyện, môi cơ hồ không dao động: "Các bạn ấy, sẽ không đi muộn."
Nói xong, tầm mắt của cậu dời đi, chuyển tới đồng hồ treo trên tường của phòng học: "Lão thấp, thầy xem bây giờ mấy giờ rồi."
Khúc Thương Mang nao nao, theo bản năng liền xoay người theo ánh mắt của cậu hướng trên tường nhìn sang: "Đây không phải lập tức liền tám giờ đúng sao... Á...? Hờ! Hờ!" Lúc tiếp tục quay đầu lại anh thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần mất.
Một chút tiếng vang cũng không có, thời gian anh xem đồng hồ không quá 2 giây! Những gương mặt tươi cười vừa nhu thuận lại vừa xán lạn này xuất hiện từ nơi nào?
"Các em, các em vào bằng cách nào?" Khúc Thương Mang chống bàn giáo viên nhanh chóng đứng vững, nói như thế nào anh đây cũng là người đã gặp qua chuyện lớn.
Huống chi đây là tiết thứ nhất trong cuộc đời, tuyệt đối không thể hỏng bét.
"Từ cửa chính ạ, lão thấp!" Cô bé dễ thương buộc tóc đuôi ngựa ngồi ở hàng thứ nhất nói xong, còn xấu hổ ngượng ngùng liếc nhìn anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh mỉm cười, lực sát thương trạch nam cấp luỹ thừa, tự chủ kém tí nữa là xịt máu ngay tại chỗ.
Khúc Thương Mang không thể nào thưởng thức vẻ đẹp nữ sinh trong lớp, nghĩ thầm, từ cửa chính vào? Tuyệt đối không có khả năng.
Nheo mắt lại, ánh mắt nóng rực của thầy chủ nhiệm Khúc lướt qua cả lớp, một đám đường sinh mệnh cũng thật dài, nếu không phải mỗi người trong lớp đều mang dương khí thuần chất, anh thậm chí sẽ tưởng lầm là người phía dưới nào nhàm chán chạy lên đây đùa giỡn mình.
"Hàng thứ hai từ dưới lên, còn thiếu hai người."
Cả lớp tổng cộng có mười lăm bàn đơn, hai cái ghế trống đặc biệt rõ ràng.
"Lão thấp, không thiếu ai đâu ạ!" Cô gái dễ thương một mực chắc chắn.
"Im lặng." Ánh mắt nghiêm khắc như đao của Khúc Thương Mang xẹt qua, cô bé lập tức ngượng ngùng rụt cổ không nói nữa.
Ôi ôi, lão thấp thật hung dữ!
"Lúc tôi đang nói chuyện, không hy vọng có người nói leo, đây là lễ phép cơ bản nhất. Nếu các em có vấn đề, liền giơ tay."
"Lão thấp em giơ tay!" Nam sinh ngồi sau cô gái gọi với lên.
"Lúc giơ tay không cần lên tiếng." Khúc Thương Mang khí thế tràn đầy, bất tri bất giác nhập vào cương vị giáo viên.
"A." Lúc này nam sinh giơ lên một bàn tay, mong chờ nhìn Khúc Thương Mang, không dám nhiều lời.
Khúc Thương Mang thỏa mãn gật gật đầu: "Chuyện gì, nói đi."
"Lão thấp, em có vật quên ở trên cửa sổ, có thể mang vào không..."
"Cái gì vậy?"
"Bồn cá."
"......"
Khúc Thương Mang nhìn sang cửa sổ bên kia, đúng là có một cái bồn cá lớn hình tròn, một con cá mắt trợn trắng nhẹ nhàng lơ lửng bên trong, anh tạm thời áp chế nghi hoặc trong lòng: "Em mang cá cảnh đến trường?"
"À... Đúng vậy ạ." Nam sinh kiên trì nói.
"Tan học nói sau." Nhìn vẻ mặt mất tự nhiên đã biết là có vấn đề, trình độ nói dối của học trò quá non rồi.
Khúc Thương Mang không cho nam sinh cơ hội giải thích thuyết minh, vừa vặn chuông vào học vang lên, anh liền thuận thế xoay chuyển lời nói: "Trước khi chính thức vào học, tôi tự giới thiệu trước, đơn giản thôi."
Nói xong, lấy ra một cây phấn trong cái hộp sắt trên bàn, xoay người bắt đầu viết tên mình kèm theo phương thức liên lạc lên bảng đen.
Chữ viết tinh tế, đầu bút mạnh mẽ, viết cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng mà dưới bục giảng cũng lao xao không yên tĩnh, người ngồi hàng thứ hai dùng khuỷu tay đụng vào người ngồi hàng thứ nhất đang ngủ gà ngủ gật: "Mau gõ bồn cá, tiểu Tào Tào ngủ quên!"
"Há —— chờ một chút. "Nam sinh đang ngáp, có quả đầu bóng lưỡng sáng như tuyết.
Nếu trên đỉnh đầu thêm chín điểm, vậy... Ha ha...
Đầu trọc ủ rũ dụi dụi mắt, cậu tuy rằng ngồi ở hàng thứ nhất, nhưng cách cửa sổ một khoảng cách nào có ngắn.
"Thật là, ngày đầu tiên khai giảng sao có thể ngủ quên chứ? Lớp trưởng không phải đã nhắc nhở hôm nay có lão thấp mới, lớp chúng ta nhất định phải cho lão thấp ấn tượng hoàn mỹ tốt đẹp sao, làm sao lại tham ngủ như vậy..." Miệng vừa nhỏ giọng than thở, vừa cố kéo dài cái cổ.
Dài bao nhiêu? Hơn hai mét, trực tiếp dùng đầu đụng mép bồn cá, va chạm không gây tiếng động, lại khơi dậy sóng gợn từng vòng vờn quanh bồn cá.
"Tào Chí Vĩ, rời giường!"
"Ọc ọc ọc..." Con cá mắt trợn trắng mắt trong nước kia, cách lớp kính trong suốt của bồn cá lớn nhìn đồng hồ treo trên tường, sau khi xem thời gian xong liền lặn xuống nước rồi từ đáy nước vọt ra.
"Giời ạ —— cái đồ đầu trọc chết tiệt nhà cậu sao giờ mới gọi tôi!"
Cá vàng nhỏ rơi xuống đất hóa thân thành một mỹ nhân ngư thân hình thon dài khiến người kinh diễm.
Mỹ nhân ngư này, là nam.
Trên mặt đất uốn éo hai phát mới phát hiện quên thu đuôi cá, mà khi Khúc Thương Mang viết xong tên cùng số điện thoại, xoay người lại vừa muốn mở miệng nói chuyện, tầm mắt chếch sang, tiếp theo lườm, vừa vặn chạm phải một ánh mắt xanh thẳm.
Một bạn học cả người khô ráo ngồi dưới đất, dưới thân lại có một vũng nước lớn.
"Lão, lão thấp... Kỳ thật em đi..." Tào Chí Vĩ cảm thấy được, cậu thật tình cần phải biện giải một chút tại sao mình xuất hiện trong trạng thái này.
Khúc Thương Mang mặt không chút thay đổi: "Em đến muộn."
Tào Chí Vĩ: "Đúng, à, em đến muộn, kỳ thật em đi... Á?" Không đúng! Lão thấp sao không hỏi lý do gì!
Khúc Thương Mang: "Sau khi tiết tự học chấm dứt, ở lại trực nhật."
Tào Chí Vĩ: "......"
Một rổ lý do, đều nghẹn lại bên miệng. QAQ
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ mọi người chúc phúc, hì hì, bằng hữu mua bánh ngọt nhà Bất Nhị đã làm nhiều lần ăn ngon, chúc các bằng hữu có cùng sinh nhật giống ta ngày hôm nay, mỗi ngày vui vẻ! Cũng chúc người truy văn, mỗi ngày thuận lợi, miệng cười thường mở.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
85 chương
51 chương
78 chương
45 chương
12 chương