Giữa trưa mấy người lại đi ra ngoài ăn cơm, bị một đám hủ nữ chỉ trỏ, cònbị chụp không ít ảnh. Nhất là Tỉnh Phi còn bị bẻ cong, đối với mấy em gái cuồng nhiệt này cũng không quá hiểu rõ, còn mở to mắt ngốc nghếch nhìn chằm chằm vào người ta, lại bị chụp không ít tấm hình có biểu tình ngốc manh. Giữa trưa ăn một ít đồ “bổ”. Cung Phàm lăn qua lộn lại có chút ngủ không được, ôm Tỉnh Phi bên cạnh không ngừng cọ, Tỉnh Phi bị anh cọ cọ như thế thoải mái cực. Cung Phàm muốn cởi quần áo của cậu, Tỉnh Phi ỡm ờ. Ngay khi Cung Phàm chuẩn bị tiến công, Tỉnh Phi đột nhiên ngồi dậy,“Ca, tháng này còn chưa thử thai!” Cung Phàm trên tay bạo nổi gân xanh, nhào qua đem Tỉnh Phi áp đảo, Tỉnh Phi tay chân đều không phối hợp, Cung Phàm không nói một lời nhìn cậu. Tỉnh Phi quan sát anh, nghĩ, Cung Phàm không phải tức giận chứ? “Đi.” Cung Phàm sờ sờ đầu cậu. Tỉnh Phi bắt lấy tay anh, giải thích:“Ca, em sợ anh dùng sức quá mạnh, đem con trai của anh “làm” cho không còn!” Cung Phàm,“……” Bất đắc dĩ vừa nổi lên đều bị một câu không đâu vào đâu của Tỉnh Phi làm mất hết. Cung Phàm từ trong tủ đầu giường cầm que thử thai ra, vỗ vỗ mông Tỉnh Phi,“Đi thử đi. Nếu không có, liền chờ xem anh giết chết em.” Tỉnh Phi đột nhiên cảm thấy mông rất đau, thít chặt lại cúc hoa đi vào phòng tắm. Một lát sau, Tỉnh Phi đi ra, Cung Phàm cảm giác phía sau cậu như là có một cái đuôi vểnh lên tận trời rồi. Trong nháy mắt đó tim Cung Phàm như bị đặt trong cơn song thần, lấy một loại tốc độ cực nhanh chạy về phía trước, trời đất không màng, hô hấp đều trở nên khó khăn, gân xanh trên người đều bạo nổi, môi mím lại, hết mở lại khép, khóe mắt có chút hồng. Cung Phàm mở hai tay Tỉnh Phi ra, Tỉnh Phi cầm que thử thai chạy về phía anh, ngồi trong lòng anh giống như con ếch. “Có rồi?” Tỉnh Phi cầm que thử ở trước mặt anh lắc lắc, Cung Phàm nhìn đến vệt đỏ trên đó, lơi lỏng khí lực, sau đó nằm ở trên giường. Tỉnh Phi ngồi trên bụng anh, hai người cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, hạnh phúc cực đại bao vây lấy bọn họ. Cung Phàm dán vào lỗ tai Tỉnh Phi, thanh âm khàn khàn, trầm thấp, hùng hậu, mềm nhẹ, “Anh phát hiện, anh được chiếu cố.” “Hai người bi thương hợp lại thành một hạnh phúc! Anh cứu rỗi em, em cũng cứu rỗi anh!” Tỉnh Phi xoa bụng, nằm ngửa trên giường, gối lên bụng Cung Phàm, tay Cung Phàm cũng đặt ở trên bụng Tỉnh Phi, cảm giác được ấm áp, biết đó chỉ là thân nhiệt của Tỉnh Phi, thế nhưng vẫn nhịn không được kích động, nhịn không được run rẩy. Tỉnh Phi so với anh cũng kích động không kém, từ khi từ chỗ mẹ Cung trở về. Tỉnh Phi liền quyết tâm. Mà thái độ Cung Phàm chỉ là ôm hi vọng, cũng không bắt buộc Tỉnh Phi, nếu đời này có được, chính là phúc khí, nếu đời này không có, vậy sẽ trân trọng những gì trước mắt. Càng khát vọng mà không chiếm được, sai lầm xảy ra trước mắt, đấy mới gọi là phí phạm cả nhân sinh. “Ca, em cảm giác bụng giống như ẩn chứa một tiểu quái thú!” Thời điểm biết được có tiểu bánh bao, cảm giác này của Tỉnh Phi cũng đột nhiên sinh ra. Cung Phàm cũng cao hứng đến choáng váng,“Nga, tiểu quái thú hiện tại sẽ không bò đi ra, phải đợi mười tháng sau.” Tỉnh Phi oa oa kêu to,“Không sinh đâu!” Cung Phàm tỉnh táo lại, ôm cậu, dùng hai chân trói trụ Tỉnh Phi,“Ngày mai đi tới bác sĩ kiểm tra.” Tỉnh Phi giơ cổ lên: “Không gọi điện thoại cho ba mẹ hả?” Cung Phàm lắc đầu,“Ba mẹ tuổi lớn rồi, giấc ngủ không tốt, đem việc này nói cho bọn họ, có khả năng bọn họ một đêm đều không ngủ được, đương nhiên có khả năng nhất chính là cúp điện thoại xong liền chạy tới đây. Đợi ngày mai sau khi kiểm tra thân thể xong sẽ nới với họ.” Cung Phàm kéo chăn qua đắp cho Tỉnh Phi, thiếu chút nữa còn muốn chuẩn bị ôm chăn đệm đi phòng cách vách ngủ, sợ đè nặng tiểu quái thú trong bụng Tỉnh Phi. Tỉnh Phi ôm anh không chịu buông tay, Cung Phàm mới nằm xuống. Lúc nửa đêm, Tỉnh Phi thường thường phát ra tiếng cười, ngẫu nhiên xoay thân, sau lưng Cung Phàm liền xuất một thân mồ hôi lạnh, một đêm không ngủ. Ngày hôm sau thời điểm Tỉnh Phi tỉnh lại, Cung Phàm thế mà lại ngủ nướng! Mông cong của Tỉnh Phi ở trên giường xoay đến xoay đi, sau đó lăn vào trong lòng Cung Phàm, Cung Phàm mở to mắt nhìn cậu, Tỉnh Phi vươn đầu lưỡi liếm miệng vết thương trên mặt anh, cảm giác được đầu lưỡi bị chỗ râu nho nhỏ rậm rạp đó làm cho ngứa ngứa. Lại cảm thấy ngày qua đi không cần phải quá tốt hơn nữa. Cung Phàm nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác được cún con Tỉnh Phi liếm qua liếm lại. Cung Phàm ngồi dậy ôm cậu,“Muốn ngủ tiếp một lát hay không?” Tỉnh Phi suy nghĩ trong chốc lát, dậy cũng không có chuyện gì làm, còn vài giờ nữa mới đến thời gian hẹn bác sĩ. Cung Phàm đứng lên đi rửa mặt, Tỉnh Phi nằm ở trên giường nhìn anh, ảo tưởng về sau tiểu quái thú có bộ dáng gì. Tốt nhất là giống như Cung Phàm, đẹp trai chết người, lại có mị lực. Di động Cung Phàm vang. Cách phòng tắm khá gần, Cung Phàm vẫn nghe thấy được. Tỉnh Phi bọc chăn ngồi ở trên giường giống như một con ếch, nhìn chằm chằm di động Cung Phàm. “Phi Phi, giúp anh cầm điện thoại vào đây.” Cung Phàm còn đang mặc quần, vừa mới mặc được một ống. “Tiểu quái thú nặng quá, không đi được.” Tỉnh Phi nhe răng nhìn di động, có cái cớ để nói thật không thể thích hơn. Cung Phàm vừa mặc xong ống quần còn lại, nghe Tỉnh Phi nói thiếu chút nữa ngã sấp mặt, trong lúc nhất thời vừa bực vừa buồn cười. “Nhanh lên, đừng quậy.” “Tiểu quái thú không muốn phối hợp~” Tỉnh Phi trên giường thoải mái lăn lộn, lăn đến khi bụng ép vào giường lại do dự di chuyển, nằm thẳng trên giường. “……” Cung Phàm từ trong phòng tắm đi ra, nhìn nhìn Tỉnh Phi ở trên giường lăn qua lăn lại, một tay xách quần, một ngón tay giữ lấy đầu khuy cài dây lưng. “Anh Phàm! Đám nữ nhân kia bị bắt vào ngục giam lại rồi!” Thanh âm Tiêu Dương có chút bén nhọn, bên kia còn truyền đến tiếng “Bang bang –” trầm thấp. “Ừm.” “Phàm ca, sao anh lại bình tĩnh như vậy?” “……” Bắt đầu từ đêm qua, đã tìm không thấy chuyện gì có thể khiến anh càng trở nên kích động rồi! “Anh Phàm? Anh còn đó không?” “Nam thần?” “Anh Phàm? Nam thần?…… Nam thần? Anh Phàm?” “Nói vài câu đi! Người ta đợi muốn điên rồi!” Tiêu Dương ở bên kia gầm rống! “Cúp!” Cung Phàm cúp máy, cầm điện thoại ném lên giường. Bắt lấy tay Tỉnh Phi đang nắm quần anh. Tay Tỉnh Phi còn đang tác quái ở hạ bộ của anh, cào cào gãi gãi. Cung Phàm đem dây lưng cài xong, Tỉnh Phi lại đem khóa quần của anh kéo ra. Cung Phàm đem dây lưng rút ra, trói chặt hai tay Tỉnh Phi, lại đi lấy một cái dây lưng mới. Hai người ăn xong bữa sáng, Cung Phàm liền mang theo Tỉnh Phi đi tới chỗ bác sĩ kiểm tra. Tỉnh Phi ngồi ở trên xe, trên mặt lúc xanh lúc trắng, Cung Phàm đem cửa kính xe hạ xuống, sắc mặt Tỉnh Phi vẫn rất kém, Cung Phàm lúc đi lúc dừng, để Tỉnh Phi có thể xuống xe hít thở không khí. Tới chỗ bắc sĩ, dự tính một giờ lộ trình bị kéo dài đến hai giờ, bất quá vẫn lấy cẩn thận làm đầu. Toàn bộ hành trình Cung Phàm đều cùng Tỉnh Phi làm kiểm tra. Mang thai sắp được một tháng! Trên đường trở về, Tỉnh Phi có chút hoảng hốt, tinh thần cũng không quá tốt, buồn ngủ. Cung Phàm thả chậm tốc độ lái xe, nghĩ lời bắc sĩ dặn, thường thường nhìn Tỉnh Phi. Nghĩ đến bệnh trạng khi mang thai mấy thàng đầu mà bác sĩ nói, trái tim khẩn trương của Cung Phàm cũng thả lỏng một ít. Lúc về tới nhà Tỉnh Phi đã ngủ. Cung Phàm đem cậu ôm lên lầu, có rất nhiều người đều nhìn hai người bọn họ. Có người cũng đoán được quan hệ của hai người. Cung Phàm đem Tỉnh Phi đặt ở trên giường, chuẩn bị chờ cậu tỉnh lại thì ăn cơm. Do dự trong chốc lát lại cầm lấy di động gọi điện thoại cho mẹ Cung. Mẹ Cung hình như đang ở bờ biển, bên trong di động truyền đến tiếng sóng rầm rì, còn có thanh âm gió biển. “Mẹ…” Cung Phàm cưỡng chế một loại xúc động. “Cung Phàm sao? Phi Phi đâu, sau nó vẫn chưa gọi điện thoại cho mẹ?” Tiếng Mẹ Cung có chút lớn. “Phi Phi đang ngủ.” “Ăn xong cơm trưa liền ngủ đối với thân thể không tốt. Con sao lại không quản vậy.” Mẹ Cung không tán đồng nói. “Con hiện tại không dám quản em ấy, em ấy hiện tại mang thêm một cục thịt liền trở thành thiên hạ đệ nhất rồi.” “…… Từ từ để mẹ bình tĩnh đã.” Mẹ Cung bên kia trầm mặc hồi lâu, sau đó thanh âm run rẩy nói. “Có phải là như mẹ nghĩ không?” Mẹ Cung bên kia mang theo tiếng khóc. Ba Cung bên kia không biết mẹ Cung nhận điện thoại vì sao lại khóc, [Sao lại khóc rồi? Mau nín đi, một bó  tuổi rồi còn khóc người ta lại nhìn cho.] Mẹ Cung không kiên nhẫn quát ông: “Tôi có cháu nội rồi, tôi cao hứng đến phát khóc!” Sau đó ba Cung liền im lặng, một lát sau, Cung Phàm nghe thấy tiếng bên kia điện thoại. [Tránh ra, tôi muốn nói với con trai! Lại giành điện thoại xem! Cho ông quỳ bàn giặt!] “Con trai, đã đi kiểm tra chưa?” Mẹ Cung cẩn thận tiếng nói, như là điện thoại bên tai bà đang mang thai vậy. “Kiểm tra rồi, một tháng.” “Mẹ trở về sẽ chuyển sang chỗ con ở nhé!” Mẹ Cung quyết đoán cúp điện thoại, sau đó cầm điện thoại ném cho ba Cung bên cạnh đang ngẩng đầu mong ước. Đi như gió về tới phòng khách sạn, ba Cung trở về liền nhìn thấy mẹ Cung gió cuốn chớp giật thu thập đồ dạc. Ba Cung không nói hai lời cũng cùng thu dọn. Hai người suốt đêm ngồi máy bay về X thị, mẹ Cung ngồi ở trên phi cơ, lệ rơi đầy mặt. Tiếp viên hàng không muốn hỏi nguyên nhân để giúp đỡ, lại nhìn đến bà là do mừng quá nên khóc, yên lặng đi qua bên người bà, ấm áp đưa tới một ít khăn tay. Cung Phàm đi làm, Tỉnh Phi lưu lại trong nhà đón ba mẹ Cung. Buổi sáng mười giờ, ba mẹ Cung tới nơi. Ba mẹ Cung trên mặt đều là tươi cười không khí vui mừng, thoạt nhìn đều trẻ thêm mấy tuổi. Ánh mắt mẹ Cung nhìn chằm chằm vào bụng Tỉnh Phi, khiến Tỉnh Phi có chút xấu hổ. “Ba, mẹ, ngồi nghỉ ngơi một lát đi.” Tỉnh Phi rót nước cho hai người, bị mẹ Cung ngăn lại, “Con ngồi xuống, để mẹ rót nước cho cháu nội.” Tỉnh Phi,“……” Ba Cung ngồi một bên vui sướng, “Cháu nội bà bây giờ còn chưa có cảm giác đâu.” Ba Cung ở trong phòng khách đi đi lại lại, quá mức hưng phấn mà không dừng được. Mẹ Cung rót cho Tỉnh Phi một ly nước ấm, nhiều lần thử độ ấm, mới đưa cho Tỉnh Phi. Tỉnh Phi ngượng ngùng nhận lấy, vạn phần xấu hổ đứng ở đó. Ba Cung vẫy vẫy tay: “Hiện tại đừng động tay vào việc gì. Cháu nội ta là quan trọng nhất.” Tỉnh Phi đành phải nhận lấy cốc nước. “Cung Phàm đâu?” Mẹ Cung để Tỉnh Phi ngồi xuống: “Có đói bụng không?” “Vừa ăn sáng nên không đói bụng, ba mẹ, hai người ăn chưa?” “Ở trên máy bay ăn rồi.” Mẹ Cung đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, bên trong trống rỗng, chỉ có mấy bình sữa chua cùng trứng gà. Mẹ Cung biểu tình lập tức nhăn lại. “Phi Phi, Cung Phàm chăm sóc con như vậy sao?!” Vẻ mặt mẹ Cung khó coi. Tỉnh Phi nhanh chóng vẫy tay: “Không phải, không phải, là ngày hôm qua trong nhà có khách đến, còn chưa kịp mua bổ sung.” Mẹ Cung vẫn không hài lòng: “Phi Phi, còn đừng ghét bỏ ba mẹ gây trở ngại cuộc sống hai người của con cùng Cung Phàm, mẹ muốn lưu lại chăm sóc con. Cung Phàm đứa nhỏ kia tuy thận trọng thế nhưng là đại nam nhân khẳng định vẫn sẽ xem nhẹ con.” Tỉnh Phi nhanh chóng gật đầu,“Mẹ, không có mà, ngưười ở lại đây đi.” Hết chương 47. Bàn giặt <img alt=bangiat src="https://lacminhthichgiatrang.files.wordpress.com/2017/08/bangiat.jpg" data-pagespeed-url-hash=376346229 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> quỳ bàn giặt:     <img alt="" src="https://i2.wp.com/pics.sc.chinaz.com/Files/pic/faces/4735/21.gif" data-pagespeed-url-hash=3674838698 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>