Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi
Chương 34
Nơi này là một đoạn ở chỗ hạ lưu sông trong khu rừng nguyên sinh to lớn của Bu-tan.
Thời tiết đang vào đầu thu, tuy rằng là khí hậu cận nhiệt đới, nhưng nhiệt độ không khí cũng dần dần mát mẻ, trong rừng rậm chỗ nào cũng có cây thực vật lá rộng thường xanh cao lớn, nơi này là thiên đường của động vật.
Một con gấu ngựa to béo đang giấu mình ở sau một cây sồi kiếm ăn, dựa theo con gấu nhỏ khờ khạo đi theo bên cạnh nó là có thể thấy được đây là một con gấu mẹ… gấu cha không bao giờ mang con theo.
Tôi mặc trang phục Ninja ngụy trang, trên đầu cắm mấy cái nhánh cây bị dập nát buồn cười, dáng vẻ đáng khinh ngồi xổm đằng sau bụi cây tùng nhìn chằm chằm hai mẹ con kia.
Nhiệm vụ lần này của tôi chính là hai mẹ con gấu này, bà chị Mặt Sẹo yêu cầu tôi chặt đầu nó mang về. Trên mắt trái của con gấu này có một vết bớt trắng rất lớn, cho nên cực kỳ dễ dàng phân biệt.
Lúc đồng chí Mặt Sẹo lãnh diễm cao quý trước sau như một giao nhiệm vụ và trang bị cho tôi, lòng tôi giật mình một cái, trước kia, mấy nhiệm vụ giết sói chó hoang v.v.. cũng không ít làm, nhưng săn gấu… Đây chính là lần đầu tiên.
Mặc dù trong lòng có chút không yên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, buổi chiều hôm nhận được nhiệm vụ liền xuất phát, theo dấu chân của gấu mẹ đi đến vùng này, ngồi chờ sẵn ở đây hai ngày mới gặp được.
Tôi và Bruce ở Liên minh Bóng tối nhận huấn luyện cũng đã được bốn năm rưỡi, gần năm năm, nửa năm trước, Bruce vừa mới qua sinh nhật tròn hai mươi bảy tuổi, trông vẫn anh tuấn mê người, nhưng có thêm rất nhiều sự tang thương thành thục ổn trọng. Còn tôi… tôi cũng không biết tôi bao nhiêu tuổi, nhưng ngoài đen gầy mạnh mẽ ra, thoạt nhìn không khác nhiều so với vài năm trước.
Bà chị Mặt Sẹo tuy rằng lãnh diễm cao quý, hơi độc miệng coi thường tôi, phương pháp huấn luyện hơi ma quỷ biến thái, giao nhiệm vụ hơi dáng sợ đòi mạng… Nhưng mà đều có hiệu quả.
Phải nói, hiệu quả rõ rệt.
Ngay cả bản thân tôi cũng có cảm giác như được thay da đổi thịt, đừng nói là so với trạch nữ vô dụng kiếp trước, dù là so với hồi có được ‘bàn tay vàng’ sức lực mạnh, tôi cũng có tự tin tuyệt đối rằng mình mạnh không chỉ một chút.
Ít nhất… nếu lại gặp phải anh bạn đã từng ném tôi từ nhà cao tầng chọc trời xuống hồi trước, tôi có tự tin tuyệt đối sẽ không lại bị hắn ném xuống, nói không chừng, kẻ bị ném xuống lại là hắn, ừ.
Không thể không nói, bà chị Mặt Sẹo là một cô giáo tốt, cô ta bố trí nhiệm vụ và bài tập tuy rằng nguy hiểm, nhưng kỳ dị là luôn đúng trình độ của tôi, vừa có thể khiến tôi bị áp lực lại luôn có thể hoàn thành vào đúng phút cuối cùng. Về phần áp lực kia lớn tới trình độ nào… ừ, chính là như thế này, nó sẽ làm trong lòng tôi thường xuyên tràn ngập suy nghĩ như… nếu tôi không hoàn thành, tôi sẽ chết.
Nói cái gì mà vì tình yêu vì Bruce, vì trở thành người có thể đứng bên cạnh Người Dơi, vì có thể xứng đôi với anh, mà cố gắng trở nên mạnh hơn… Lúc đầu, đúng là tôi lấy những điều ấy làm động lực, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra những thứ ấy rất không có hiện thực, bởi vì bất luận tôi yêu Bruce đến mức nào, thì khi tánh mạng tôi kề cận cái chết, bản năng sinh tồn của con người luôn khiến tôi quên mục đích ban đầu.
Đương nhiên, điều này chẳng phải nói rằng tôi không đủ yêu Bruce, nếu sự tình liên quan đến anh, nếu hy sinh tánh mạng của tôi có thể cứu anh, tôi đương nhiên tự nguyện làm như vậy. Nhưng nếu sự tình chỉ liên quan đến bản thân tôi, vậy thì cái đầu tiên tôi lo lắng đương nhiên là cái mạng nhỏ của mình.
Cho nên… động lực để tôi hoàn thành nhiệm vụ tôi luyện trở nên mạnh hơn, dần dần từ tình yêu biến thành sống sót.
Trong hai giờ đi bộ qua một núi tuyết, không có trợ cấp tiếp viện, nếu bị lỡ mất thời gian đã hẹn trước, Ninja đang chờ ở điểm cuối sẽ không nể tình rời đi, tôi cũng chỉ có kết cục đóng băng chết ở núi tuyết. Làm sao bây giờ? Hết cách, chỉ có thể đem hết toàn lực hoàn thành nhiệm vụ trong thời hạn.
Một người độc chiến với hai mươi con sói có tổ chức có kỷ luật hơn nữa bụng đói kêu vang, hoàn thành trong ba giờ, nếu không thì sẽ bị bỏ lại vào bụng hai mươi con sói. Làm sao bây giờ? Hết cách, chỉ có thể vắt hết óc đấu trí đấu lực giải quyết bầy sói trong thời gian có hạn. Mà nhiệm vụ lần đó cũng là lần nguy hiểm nhất, vũ khí trong tay tôi chỉ có một thanh mã tấu nhỏ*, đến cuối cùng, cả người đã kiệt sức đầy vết thương, không thể không dùng một cánh tay làm mồi dụ, liều mạng cả cánh tay bị cắn da tróc thịt bong đến tận xương, mới đâm được một nhát vào sọ não của con sói cuối cùng.
*(Tojikachan: Mã tấu là cách gọi của một loại gươm truyền thống, nó có hình dạng là một thanh gươm dài có độ cong vừa phải, sắc một lưỡi, đa phần là cứng chứ không mềm như kiếm, phần chuôi cầm bằng gỗ để giảm trọng lượng)
May mắn là con sói kia cũng là nỏ mạnh hết đà, lực cắn không mạnh đến mức cắn đứt cánh tay của tôi, nhưng vết thương lần đó cũng khiến tôi phải tĩnh dưỡng một tháng mới khỏi hẳn.
Đúng vậy… Nhiệm vụ của bà chị Mặt Sẹo là như thế, luôn đánh vào chỗ cực hạn của năng lực của tôi, luôn khiến tôi có cảm giác thoát chết vào giây cuối cùng, khiến tôi có cảm giác đáng sợ rằng không hoàn hành sẽ chết, cho nên… Vì sống sót, tôi cuối cùng có thể không ngừng đào móc tiềm lực của mình trong các nhiệm vụ.
Gần chết rồi sống lại, đây là chuyện mà cả hai kiếp của tôi cộng lại cũng không dám tưởng tượng, tôi không biết một người vì sống sót có thể bộc phát ra năng lượng lớn đến thế nào, mà loại năng lượng này có thể đưa con người ta tới độ cao đến thế nào.
Vì thế trở về nhớ tới hồi nhận nhiệm vụ đầu tiên, trong 3 giờ 30 phút xuống núi rồi lên núi… lúc đó tôi lại còn cảm thấy mang theo vết thương nhỏ như vậy nên tuyệt đối không hoàn thành được… Quả nhiên theo như lời Mặt Sẹo, tôi cảm thấy mình lúc đó quả thực ngu xuẩn và yếu đuối.
Có đôi khi ngẫm lại… Thân là một người dạy học, có thể tính chuẩn xác cái cực hạn của khả năng và tâm lý học sinh, bà chị Mặt Sẹo đúng là một nhân vật đáng sợ.
Nhưng dù vậy cũng không làm trở ngại việc tôi thích cô gái nóng nảy độc miệng nhưng lại thật sự suy nghĩ cho tôi ấy.
Nhưng mà… cho dù là thích, cũng không có nghĩa là chúng tôi không có sự bất đồng.
Ngay tại nửa tháng trước, Mặt Sẹo tiến hành một cuộc kiểm tra tôi, nội dung là tôi phải một mình đấu với năm Ninja của tổ chức, quy định trong vòng nửa giờ phải thắng toàn bộ.
Quá trình tuy rằng gian nan, nhưng tôi cũng làm được, khi tôi mang thân đầy vết thương chống gậy về phía cô giáo mình để khoe công lao, Mặt Sẹo nhìn lướt qua nhóm Ninja rên rỉ dưới đất không dậy được, nhàn nhạt phun ra một câu: “Thành tích thất bại, tháng sau, huấn luyện gấp bội.”
“… Hả?” Tôi lập tức há hốc mồm, bất chấp đau đớn trên người, nhanh chóng đuổi theo, “Vì sao chứ? Sao có thể! Chẳng phải là thắng toàn bộ sao? Tôi cũng đâu hoàn thành quá thời gian chứ, không được, tôi muốn một lời giải thích!”
Mặt Sẹo nhướn mắt liếc tôi một cái, đáp một nẻo: “Cô có biết vì sao bọn chúng không đánh lại cô không?”
Tôi không nhịn được châm chọc: “Cô cũng biết bọn họ không đánh lại tôi cơ à… Thế mà còn nói tôi thất bại?”
“Đó là bởi vì bọn chúng phần lớn đều được huấn luyện từng bước một, không phải bằng cách chiến đấu kề cận tử vong giống như cô.” Mặt Sẹo chậm rãi nói, “Cho nên rất nhiều chiêu số của cô, bọn chúng đều không chịu nổi. Nhưng cô có biết vì sao tôi nói cô thất bại không?”
Tôi gần như hỏng mất : “Tôi hỏi chính là vấn đề này mà đại tỷ QAQ ”
“Nhìn vết thương của bọn chúng một cái đi” cô ta dùng mũi chân đá đá Ninja gần mình nhất, “Không bị thương thì tay chân không đứng nổi, hoặc là bị cô bẻ các đốt ngón tay mất đi năng lực hành động… Đây là cái gọi là thắng toàn bộ như cô nói sao?”
“Vậy, vậy phải làm sao? Chẳng lẽ giết bọn họ?” Tôi nhíu mày.
“Tôi đã sớm nói rồi! Quý cô, vào thời khắc cô cầm lấy vũ khí, bất luận cô thân ở chỗ nào, làm ơn hãy coi đó như một cuộc chiến đấu không chết không ngừng!” Mặt Sẹo ngẩng ngẩng đầu lên, giọng nói lãnh khốc nói, “Một chiến sĩ và Ninja đủ tư cách, là sẽ không nhân từ với đối thủ của mình! Giết bọn chúng? Ôi không, thật quá buồn cười, cái cô phải làm là bầm thây bọn chúng thành vạn mảnh!”
Lúc cô ta nói lời này, tiếng nói bén nhọn kỳ lạ, mắt chói dị thường, tôi tinh tường nhìn thấy Ninja dưới chân cô ta hơi run lên.
Tôi mím môi, không nói gì, đi qua yên lặng nối xương cho vài người đã bị tôi bẻ các đốt ngón tay.
Mặt Sẹo thấy thế càng tức giận, cao giọng nói: “Tôi cứ tưởng rằng cô đã khác so với năm năm trước, không nghĩ tới lại vẫn ngu xuẩn như thế! Ôi trời ạ, so với heo mẹ còn ngu xuẩn hơn! Vì sao lại đi trợ giúp kẻ địch của cô? Cái cô phải làm là giết… ”
“Nhưng bọn họ không phải là kẻ địch!” Ở chung gần năm năm, lần đầu tiên tôi lớn tiếng phản bác Mặt Sẹo như vậy, “Bọn họ là người giúp tôi huấn luyện! Là người trợ giúp tôi!”
“… Đúng là một cô bé con hồn nhiên” Mặt Sẹo cười lạnh, “Xem ra tôi đã cho cô làm nhiệm vụ săn bắn động vật lâu quá rồi, lần sau tôi sẽ đổi cho cô mấy nhiệm vụ giết người để chơi đùa.”
Tôi lưu loát nối lại các đốt ngón tay của Ninja cuối cùng, đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nghiêm túc nói: “Tôi không biết các cô nghĩ như thế nào, nhưng dù thế nào, người cứu người thì không cần phải có lý do, người giết người, mới cần lý do.”
Mặt Sẹo hung tợn nhìn tôi chằm chằm, môi run run không nói ra lời. Từ trước tới nay, cô ta đều mang dáng vẻ lãnh diễm cao quý khinh miệt hoặc khinh thường hoặc châm chọc người khác, tôi chưa bao giờ thấy cô ta tức giận đến thế.
Nhưng không đợi cô ta mở miệng, tôi lại hỏi một câu: “Mặt Sẹo, tôi biết Liên minh Bóng tối luôn luôn ủng hộ chính nghĩa, vậy nếu quả có một tên tham quan hoành hành ngang ngược cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân không chuyện ác nào không làm, các cô sẽ làm gì?”
Mặt Sẹo hơi sửng sốt, có lẽ là không nghĩ tới tôi lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn nhanh chóng cười lạnh đáp: “Đương nhiên là giết hắn.”
Tôi rũ mắt xuống, “Thế nếu quả có một thành phố, tràn ngập đủ kiểu hắc ám và tội phạm, bị thế lực ác độc chi phối, không nhìn thấy hi vọng chính nghĩa, thì các cô sẽ làm gì?”
“Điều này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên là cho một quả bom nguyên tử phá tan nó!” Mặt Sẹo tươi cười có chút điên cuồng, “Một thành phố dơ bẩn như thế không cần phải tồn tại!”
Tôi không nói gì nữa, chỉ trầm mặc rời khỏi sân huấn luyện, trở lại căn phòng nhỏ của mình, bôi thuốc lên vết thương.
Tôi nhớ tới trong phim, Bruce cuối cùng đoạn tuyệt với Liên minh Bóng tối, lại tính tính thời gian… Cũng sắp đến lúc phải rời khỏi.
Mà, vài năm nay, thời gian tôi và Bruce gặp nhau quả thực giảm bớt rất nhiều, hai chúng tôi đều vì các cuộc huấn luyện mà bận tối mày tối mặt, Ducard và Mặt Sẹo kỳ thực không hạn chế chúng tôi gặp mặt, nhưng chúng tôi thật sự không rút ra nổi nhiều thời gian rảnh rỗi. Gặp được nhau thì đương nhiên là nắm bắt thời gian ân ái mập mờ, bày tỏ tình cảm, thân ái ôm ấp đương nhiên không thể thiếu, nhưng chuyện vượt rào thì chưa xảy ra bao giờ.
Bruce thường xuyên muốn đánh nhau với tôi, nhưng tôi thật sự không tin rằng mình có thể đánh thắng Người Dơi, nếu thua lại luôn cảm thấy thật mất mặt, cho nên luôn nghĩ cách cự tuyệt, mà Bruce cũng luôn nhân cơ hội này yêu cầu tôi cho anh những cái hôn sâu tiêu chuẩn để bồi thường.
Tôi lo lắng chắc không lâu sau, có khi anh lại được một tấc lại muốn thêm một thước yêu cầu tôi giúp anh làm chuyện thế này thế này thế này thế này *xấu hổ*
Bỗng nhiên, một tiếng rít gào đinh tai nhức óc của dã thú lôi kéo tôi khỏi trí nhớ.
Tôi sợ tới mức giật mình, mới nhớ tới tôi đang săn gấu, nhanh chóng nhìn về phía mấy con gấu, phát hiện con gấu mẹ kia đang giằng co với một con gấu ngựa khác cao lớn và cường tráng hơn nó, gấu nhỏ né tránh ở phía sau mẹ, sợ tới mức run run, không ngừng kêu bén nhọn.
Nhìn tình thế trước mắt, tôi lập tức hiểu ra.
Nghe nói gấu đực khi động dục, để khiến gấu mẹ tự nguyện giao phối với nó, nó thường xuyên sẽ có tập tính giết chết gấu con, gấu mẹ bị “tuyệt hậu” mới có dục vọng giao phối một lần nữa. Mà gấu mẹ bình thường sẽ vì bảo vệ con mà liều chết chiến đấu với gấu đực.
Tôi ở bên cạnh ngồi phòng thủ vài phút, rối rắm xem có nên mượn móng vuốt của gấu đực để giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ hay không. Cuối cùng, lúc gấu đực cào mạnh ba vết vào má phải gấu mẹ, tôi thở dài xông ra ngoài.
Tôi linh hoạt nhanh chóng trèo lên cây sồi, một nhánh cây vừa khéo vắt ngang trên đầu gấu đực, tôi rút mã tấu ra, thở sâu, nhảy xuống khỏi nhánh cây, ngồi đúng ở trên cổ gấu đực, sau đó đâm một cái vào trong sọ não gấu đực, nó bi kịch chết luôn.
Thuận tiện nói một câu, chỗ biến thái trước sau như một của nhiệm vụ này chính là, Mặt Sẹo không cho tôi vũ khí nóng gì.
Gấu mẹ và gấu nhỏ hiển nhiên hoảng sợ khi thấy có người từ trên trời giáng xuống, tôi vẫn ngồi xổm trên thi thể gấu đực, không nhúc nhích, sợ gấu mẹ không biết tốt xấu xông lên lấy oán trả ơn.
Nhưng chỉ số thông minh của gấu luôn rất cao, gấu mẹ ngây người vài giây, quơ quơ cái đầu to, quay đầu đi mất, gấu nhỏ tò mò liếc tôi một cái, hình như là định làm vài động tác đáng yêu, nhưng bị mẹ kêu một tiếng, đành phải vui vẻ đi mất.
… Tôi thật là càng ngày càng thánh mẫu = =
Tôi vừa than thở vừa chặt đầu gấu đực, nghĩ nếu nhiệm vụ này là mà không hoàn thành, không biết cái cô Mặt Sẹo biến thái kia sẽ tra tấn tôi thế nào nữa.
Tác giả có chuyện muốn nói: chương này… lão gia không xuất trướng, nhưng chương sau sẽ xuất trướng! Nhanh chóng kết thúc đoạn nguyên tác ở Bu-tan, trở về thành phố!
Spoi:
Mắt thấy hai người kia giải tội phạm định đi, tôi nhanh chóng bước lên ngăn ở trước mặt bọn họ, không vòng vèo nữa, chỉ vào người đàn ông bị giải đi, hỏi: “Người này là ai?”
Godson và Toto liếc nhau, thở dài, có lẽ là biết không lừa được, Godson nói: “Người này… kỳ thực là một tội phạm giết người tội ác tày trời, cô biết đấy.”
“Ồ… Vậy các anh thế này là… muốn xử quyết hắn?”
Người kia tuyệt đối là tên tội phạm mà đám Ducard muốn Bruce giết để xem anh có thể lãnh đạo Liên minh Bóng tối hay không!
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
150 chương
206 chương
100 chương
193 chương
109 chương