Lão Gia Luyện Công Ký

Chương 17 : Về ứng dụng tôn tử binh pháp của tứ chủ tử

Editor: Mai_kari Beta: Kaori0kawa “Muốn gặp Lão gia nhà ta? Hừ.” Tập hợp phong lưu mị hoặc cả nam lẫn nữ trên thế gian, chưa cần tới đôi mắt phượng kia nâng lên, chỉ bằng một tiếng hừ. Đó là một nam tử, gã biết, nhưng lại không biết trên đời lại có một nam tử như vậy. Dù là nam hay nữ, phảng phất chỉ cần gặp y nhất định sẽ bị nhiếp đi hồn phách. “Vậy phải chờ coi bản lĩnh của ngươi!” Người nọ trong đôi mắt phượng chứa chút say nhướng mi lên, trước mắt quang ảnh nhanh như điện chớp lướt qua, mệnh cũng mất đi phân nửa. “Việt Vương Kiếm … Chi công …” Sĩ Thần thu kiếm vào vỏ, vung tay áo. “Cho bọn người hỗn tạp các ngươi thấy được ‘Khổng tước linh’, thực sự là bôi nhọ Việt Vương Kiếm của ta.” Ngẫm lại cũng không tới nỗi nào cần phải tức giận liền hướng về phía tường trong hô. “Ra đây, đem cái tên này phế hết tay chân làm ghế leo lưng ngựa.” Quay đầu lại cười nhạt, tựa như Quỷ. “Dám đi hại phu của người khác, chết cũng không đủ.” “Tới tới!” Từ bên trong phủ rất nhanh lao ra vài tên tiểu tư, đã chờ từ lâu nhưng không dám ra mặt. Mấy tên này thật đáng đời, giết chết ngươi còn nhân từ đó, ngay cả Lão gia nhà ta lúc trước cũng mém xíu mất mạng dưới tay Tứ chủ tử. Tứ trang chủ của Việt Vương Kiếm cho tới bây giờ chưa bao giờ cho người khác tiền lời, thấy được nụ cười của Tứ chủ tử chúng ta, đổi lại chính là cái mạng. “Tứ chủ tử, phế đi tay chân cho làm ghế ngựa ngồi có phải hay không..” Nói giỡn? Tiểu tư đang muốn hỏi rõ, bỗng nhiên có một khuôn mặt kề sát, sợ đến mức khiến y phải lùi ra phía sau. “Tứ … Tứ chủ tử.” Chợt lộ ra cái mặt này, đừng có dọa người a. Tứ chủ tử vốn đang mang cái mặt đằng đằng sát khí, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nhìn trái nhìn phải, tựa như lâm đại địch, đến tận khi khẳng định chung quanh không có ai mới nói nhỏ. “Cẩn thận một chút, đừng để cho Lão Lục thấy.” Lại để cho Dược Vương một lần nữa cấp dược cứu mấy tên này đặt trong nhà hầu ăn hầu ở, không chừng một ngày nào đó toàn bộ đầu của Tần phủ sẽ bị lấy đi hồi nào không hay. “Hiểu rồi, tiểu nhân hiểu rồi!” Đám tiểu tư cũng khẩn trương giống Tứ chủ tử nhìn quanh bốn phía. Kẻ địch lớn nhất của Tần phủ không chừng không phải mấy tên ruồi hay bay tới đây, mà là … Lục chủ tử. Tứ chủ tử đem mấy cái tên hỗn tạp kia thu thập xong, nha đầu mặt lạnh của y, Lan Tố, mới khoan thai mà đến. Lan Tố tiếp nhận kiếm của chủ tử mình lau chùi sạch sẽ, hờ hững hỏi:”Là bên Kỳ Sơn phái?” “Chắc vậy.” Sĩ Thần đưa mắt nhìn nha đầu kia, cái khẩu khí này là sao, rốt cục ai mới là chủ tử. Sao lại phân cho y một tên nha đầu nhặt được vàng cũng không cười thế kia? Đương nhiên đó chính là chủ ý của Tần Chính. Phải là Lan Tố, loại người dù thấy cả kim đồng hạ phàm cũng chỉ lạnh lùng nhếch môi, mới có thể trở thành nha đầu hầu hạ Tứ phu nhân mình, bằng không là người khác, còn chưa tới một ngày thì tới đêm sợ sẽ bò lên giường Tứ phu nhân mất. Không phải Tần Chính không tin tưởng Tứ phu nhân mình, mà là … Đúng, hắn chính là không tin. “Vừa rồi Thúy Mặc truyền lời tới, Đại chủ tử nói chuyện luyện công của Lão gia sẽ giao cho ngài.” Lan Tố nhíu mày nói, đây chính là nguyên nhân mà nàng tới đây chậm. Cái này không chỉ có nha đầu không cười, ngay cả tứ chủ tử cũng cười không nổi, lúc này ôm đầu hô to: “Lão Thiên a, hắn sao còn chưa chịu buông tha a —-“ Muốn để Tần lão gia ngoan ngoãn luyện công, đây không phải là chuyện sống không bình yên, sống không bằng chết, sống đầy dằn vặt hay sao a—- Lão Thất, Lão Lục, Lão Ngũ, còn có tên Bạch Vân Phi so với y còn đáng sợ hơn kia đều binh bại như núi đảo, một tên Tư Đồ Sĩ Thần y thì có tài đức gì a~~~~ “Chủ tử xin đừng coi nhẹ mình!” Lan Tố dường như có thể nghe thấy tiếng lòng của chủ tử. “Ngươi câm miệng!” Sĩ Thần còn đang chìm đắm trong trầm thống, “Binh bại như núi đảo …” Lão Thất miệng cọp gan thỏ, mỗi khi ra tay đều bị Tần Chính một ngón đẩy đã ngã xuống. Lão Ngũ thì ngu ngốc nhưng trái lại chó ngáp phải ruồi trị được Tần lão gia được một hồi, Lão Lục thế nhưng lại thay bọn họ ra tay trừ được cơn tức, nhưng hai người họ vẫn không đủ a. Tưởng trông cậy vào Bạch Vân Phi có thể đem hắn thu thập, còn chưa kịp đắc ý thì tên đó đã bị Tần lão gia kia biến thành mẫu vụn. Hiểu rõ một người nhất chẳng ai khác chính là kẻ địch của người đó, Sĩ Thần biết rõ Bạch Vân Phi tuy mặt ngoài nhìn thì thấy như người khuôn mẫu, nhưng trên thực tế so với bất kỳ ai trong Tần phủ càng tính toán chi li. Nếu ngay cả Bạch Vân Phi còn bị biến thành mẩu vụn, thì Tư Đồ Sĩ Thần y còn không phải sẽ bị Tần lão gia biến thành mẩu vụn của mẩu vụn! (Cũng tự biết nhận thức bản thân mình ghê … Anh chồng nhà bạn đâu phải dạng vừa, nên mới hốt được bạn về đó) Có vô số vết xe đổ, từ trước đến nay luôn tràn đầy tự tin khi đấu với Tần lão gia, giờ Tứ chủ tử đã không còn hùng tâm tráng chí như năm xưa. Sĩ Thần thống khổ ôm lấy đầu, chỉ kém ngay tại chỗ nhảy xuống hồ: “Tàn tồn diệc mạt lộ, binh bại như núi đảo …” Mấy tiểu tư đang đi không xa quay đầu lại nhìn, quả nhiên Tứ chủ tử người không chỉ đẹp, lúc hát hí khúc cũng hay nha. (Đẹp mà bệnh =’=) “Binh … Binh …” Sĩ Thần ngẩng mạnh đầu lên, mắt lộ tinh quang. “Binh!” Kết quả là, một Tứ chủ tử khó có lục cầm được một quyển sách đứng đắn để đọc giờ lại chạy tới thư phòng, đem toàn bộ sách ở dưới tủ rút ra. Y vốn xuất thân là người Nam Lương, thế nhưng ngày xưa khi ăn chơi, thi từ ca phú y há mồm vẫn đáp được, duy chỉ có binh pháp quân lược gì đó thì chẳng bao giờ xem qua. “Binh pháp Tôn tử?” Lan Tố nhìn cuốn sách đó, không khỏi xoa trán mình, Tứ chủ tử vậy có phải tính là có bệnh cần uống thuốc không? “Đi, đem tên Tiểu Bính Tử gọi tới đây.” Sĩ Thần nói. Trong một nén nhang, Lan Tố đã kéo cái tên Tiểu Bính Tử chết sống không chịu tới kia kéo tới Hồng Diệp Hiên. “Tứ chủ tử tha mạng a! Tiểu nhân không dám nữa a!” Mấy ngày trước bị Tam chủ tử dùng 200 vạn lượng thu mua bắt hắn phải đi đánh cắp Ngự Phu Thuật của Đại chủ tử, lúc này da hắn còn đang cảm giác được sự xắt bửa kìa, Tiểu Bính Tử chán sống rồi mới dám trở lại nữa. Sĩ Thần lắc lắc con dao nhỏ tước lê trong tay, hí mắt cười nói: “Ngươi yên tâm, ta không giàu như tên Bạch Vân Phi, ta không có 200 vạn lượng đưa cho ngươi đi cưới lão bà đâu.” Tiểu Bính Tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng nghe được câu nói sau đó của Tứ chủ tử, lập tức một phát ngã gục. “Ta sẽ giúp ngươi giải quyết tận gốc.” Tiểu đao nhẹ nhàng vẽ ra một đường xuống dưới. “Cho ngươi triệt để không cần cưới lão bà!” Tiểu Bính Tử che đũng quần hô to: “Tiểu nhân nguyện ý vì Tứ chủ tử đi theo làm tùy tùng, máu chảy đầu rơi, tràng xuyên đỗ lạn …” Ngẫm lại hắn quả thực chán sống rồi, chọc trúng Đại chủ tử chỉ bị gãy xương hoặc ê da thịt, còn chọc trúng Tứ chủ tử thì chẳng còn lại gì luôn. “Xin hỏi Tứ chủ tử có gì sai phái?” Để biểu thị trung thành, Tiểu Bính Tử nhanh chóng bôi dầu lên lưỡi, cúi đầu nhìn. “Tôn Tử binh pháp? Đây là chương ba …” Tựa hồ là, “Mưu công?” “Ngươi đã từng đọc qua nó?” Sĩ Thần giật mình nói. Tiêu Băng Chí vốn là đệ tử thế gia, đọc qua một quyển binh pháp cũng đâu có kỳ quái, ngược lại Tứ chủ tử nên nhận thức lại bản thân mình chính là không học vấn không nghề nghiệp thì hay hơn. “Tứ chủ tử là vì chuyện Lão gia luyện công mà ưu phiền?” Tiểu Bính Tử hỏi. “Vậy mà ngươi cũng nhìn ra được?” Sĩ Thần lại càng kinh hãi. “Tần Chính ngay cả bấm chỉ tay nhìn tướng số cũng chỉ cho ngươi rồi?” “Nhìn ra được, nhìn ra được.” Tiểu Bính Tử chỉ vào quyển sách đó. “Đó không phải là chương mưu ‘công’ sao, mưu công!” “Mưu công, mưu công …” Sĩ Thần cảm thấy có chỗ lạ nhưng vẫn không nói rõ ra được, quên đi, ánh mắt chuyển xuống. “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.” Từ trời xuống đất chỉ có câu này là hữu dụng nhất. “Ngươi nói rõ cho ta biết, công lực của Lão gia đến tột cùng còn mấy thành?” Tiểu Bính Tử suy nghĩ một chút: “Ân … Hai ba thành đi?” Cái này là nghe Đại chủ tử nói. Sĩ Thần trừng mắt: “Nói cho rõ, là hai thành hay ba thành?” Với Ngụy Vô Song mà nói, hai thành cũng đủ sức khiến hắn đi giang hồ vô lo, mà tam thành chính là đủ tiêu diệt cả một đại phái, khác biệt cực lớn đó nha! “Tiểu nhân không biết a ~~~” Đừng nói hắn chưa từng cùng Lão gia chân chính giao thủ qua, mà cho dù có, với công lực sâu không thấy đáy của Lão gia, hắn cũng không thể kiểm chứng được. “Vì sao hắn không muốn luyện công?” Đây chính là chuyện khiến Sĩ Thần không hiểu rõ nhất. Một cao thủ đã từng quát tháo võ lâm nếu bị phế đi hơn phân nửa công lực, ai lại không liều mình muốn trở lại đỉnh vinh quang ngày xưa, nhưng hết lần này tới lần khác cái tên Tần lão gia chết cũng không chịu tập luyện, nói vậy nghĩa là sao chứ? “Có lẽ tại Lão gia nghĩ Tần phủ đã có Thất vị chủ tử tọa trấn, Lão gia, Lão gia …” Trải qua sự vặn vẹo của Tứ chủ tử, Tiểu Bính Tử mới phát hiện được, đúng vậy! Toàn bộ Tần phủ chỉ lo buộc lão gia luyện công, chưa ai nghĩ tới vì sao lão gia đã từng là thiên hạ vô song lại chống cự như vậy. Nói luyện công khổ cực, đó là nói với người khác, với Lão gia loại người được ông trời chiếu cố, chẳng phải dễ dàng như đi ngủ hay sao? Huống chi, có khổ cách mấy cũng đỡ hơn cái khổ bị các chủ tử khác đánh chứ. Tiểu Bính Tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, chắp tay nói: “Các chủ tử võ công cái thế có một không hai, lão gia cảm thấy chẳng còn hứng thú, không cần công lực nữa.” Đúng, không sai, có lẽ Lão gia nghĩ bị quyền cước của các chủ tử đánh mới là điều khiến hắn hứng thú đi. “Không cần?” Sĩ Thần hừ. “Nhà có thất mãnh hổ, hắn ban ngày bị hổ đánh, ban đêm lại đi đánh hổ, không có tam vạn đinh, vậy cái thuyền nhà hắn muốn trở mình là trở được nhanh vậy sao?” Tiểu Bính Tử cùng Lan Tố song song há to miệng, Tứ chủ tử thật là biết tự hiểu chuyện nha! Hình tượng như vậy mà lại được Tứ chủ tử nói ra miệng được … “Biết người biết ta, biết người …” Sĩ Thần xoay thái dương, vươn hai ngón tay. “Đầu tiên cần biết công lực của hắn còn mấy thành, ai biết được liệu tên vô liêm sỉ kia có đang giấu giếm gì hay không. Còn nữa, nếu công lực không còn nhiều, thì vậy sao hắn lại giống như chó chết, vò đã mẻ lại sứt không phải là hành sự của Lão gia chúng ta.” Tiểu Bính Tử nghẹn khuất cắn miệng, tuy nói lão gia mất đi công lực, nhưng sao Tứ chủ tử lại có thể nói Lão gia như vậy … “Nếu không đem thử con ruồi chúng ta bắt được hôm nay thả ra thử xem?” Sĩ Thần lại lắc đầu, mấy con rệp đó y một kiếm là có thể đập chết, sao có thể thí cho Lão gia thử được. “Nếu không, các ngươi …” Tiểu Bính Tử nhanh chóng lùi lại phía sau, liên tục xua tay. “Tiểu nhân chỉ là hạ nhân, sao có thể làm đối thủ của Lão gia.” Loại chuyện muốn chết này chỉ có kẻ ngu mới làm! Lão gia nếu thật sự là thâm tàng bất lộ hắn chẳng phải tự đi tìm đường chết, còn nếu Lão gia thật là phế nhân, chỉ cần làm Lão gia rụng một cọng lông thì hắn còn chết nhanh hơn! Lan Tố nói: “Ta cũng chỉ là hạ nhân, không bằng Tứ chủ tử tự mình …” “Đúng vậy, đúng vậy!” Tiểu Bính Tử phụ họa. Sĩ Thần đưa tay gõ trán đám ngu xuẩn kia. “Đúng cái rắm! Ta tự mình? Ngươi nghĩ hắn dám hả?” Tiểu Bính Tử hạ vai. Cũng đúng, dù cho Lão gia gan lớn như trời cũng không dám ra tay thật với Tứ chủ tử, cũng như Thất vị chủ tử bọn họ. Thử, sao mà thử, nếu không ra ngoài đi dạo một vòng cẩn thận suy nghĩ thử xem … Sĩ Thần vừa gãi cằm vừa bước ra khỏi Hồng Diệp Hiên. Chân trước y khẽ động, Lan Tố cùng Tiểu Bính Tử đã vội vã đuổi theo. “Chủ tử, chậm đã.” Lan Tố lấy ra một cái khăn che mặt. “Làm gì?” Sĩ Thần không hiểu. Tiểu Bính Tử gật đầu: “Cần che kín, cần che kín.” Từ lúc nghe nói Tư Đồ Tứ trang chủ trở thành Tần phủ Tứ chủ tử, toàn bộ những người yêu quý Tứ trang chủ ngày xưa, cả nam lẫn nữ, đều nhất tề xông tới. Lão gia lúc đó tức tới mức thổ huyết, còn hạ lệnh mỗi khi Tứ chủ tử ra cửa, lập tức che kín mặt. “Ta như vậy mà không cho người ta trông thấy được?” Sĩ Thần đưa tay cầm lấy thanh kiếm ngang hông, cười nói. “Nếu không, trước tiên ta giúp mặt các ngươi khỏi cần được người ta trông thấy nữa.” Lan Tố nhanh chóng lui ra, Tiểu Bính Tử lập tức che mặt. Sĩ Thần mặc dù nói vậy, nhưng cũng không nghĩ tới thật đi bắt vài con hổ về cho Tần lão gia luyện tập, cũng không nghĩ vận khí tốt thì che cũng che không được. “Tứ chủ tử, đó là đệ tử Thiên Sơn Môn, ba người đó tựa hồ là Thiên Sơn tam hiệp!” Thấy rõ ba người ngồi trong tửu quán, Tiểu Bính Tử tức khắc đề phòng. Thiên Sơn Môn mấy năm gần đây trong chốn võ lâm quật khởi nhanh chóng, có công phu thì cũng có thật, nhưng công phu chõ mõm vào chuyện người khác cũng thiên hạ vô song. Nhất là Thiên Sơn tam hiệp này, xưa nay tự cho mình là dùng võ công chính đạo, chỉ cần trong mắt chúng đó là đường ngang ngõ tắt, thì không thể không đuổi tận giết tuyệt người ta. Mà hôm nay Tần phủ trong chốn giang hồ, ân, dường như không tính là chính đạo. Chắc ba tên kia không điên tới mức ra tay với Tứ chủ tử … Lan Tố cũng căng cứng cả cơ thể, nhưng ánh mắt lại hướng về phía khác: “Xích Luyện tam yêu.” Tiểu Bính Tử nhìn theo ánh mắt nàng, thiếu chút nữa kêu không ra tiếng, tam yêu nữ a! Nếu nói thật lòng thì cả ba nữ tử ai cũng mang gương mặt xinh đẹp, trẻ tuổi, nhưng từ ngay chân tóc cũng tản mát ra yêu khí tận trời, chỉ cảm thấy các nàng liếc mắt nhìn thôi cũng sẽ bị nuốt vào trong bụng. Tiểu Bính Tử nhanh chóng chuyển mắt: “Tên lão tặc Khải Di Tinh vừa lánh đời, thì bọn yêu quái môn hạ của lão lại chạy tới làm hại nhân gian.” Ba nữ tử kia tự xưng mình là đệ tử Xích Luyện, trong vòng nửa năm đã hại chết hơn 10 giang hồ tuấn kiệt có chút danh, có người nói ai cũng chết trên giường bọn chúng, cả hình dáng tướng mạo tựa như khô thi, bởi vậy người trong giang hồ gọi các nàng là Xích Luyện tam yêu. “Nói vậy hôm nay Thiên Sơn tam hiệp tới là để thu phục tam yêu kia, Tứ chủ tử, chúng ta có nên giúp bọn hắn một chút không?” Tinh thần trọng nghĩa của Tiểu Bính Tử trỗi dậy. “Giúp?” Sĩ Thần nhếch chân mày, hai mắt chậm rãi trở nên hẹp dài. Tiểu Bính Tử cùng Lan Tố đồng thời tránh xa Tứ chủ tử. Có yêu khí! “Không bằng trước để chúng tới giúp ta đã.” Tần tứ chủ tử cười nói. ***************** Bên kia, Tam hiệp cùng Tam yêu cũng đang cao trào. “Yêu nghiệt, còn chưa chịu chết —-“ Tam hiệp thì một tên là cao thủ kiếm thuật, một tên là chưởng quyền cương liệt không gì sánh được, còn một tên là cao thủ ám khí, hơn mười chiêu liền đánh cho tam yêu kia bại lui. “Ta sai rồi, đại hiệp tha thứ cho ta đi ~~~” “Ta nguyện suốt đời hầu hạ đại hiệp ~~~” “Đại hiệp đao kiếm lưu tình a, ta không dám nữa ~~~” Tam yêu một mặt dùng thanh âm yếu ớt cầu xin tha thứ, một mặt vòng eo loạn chiến dính chặt trên người tam hiệp, thỉnh thoảng lại đem phần ngực bán lộ cùng mông đẫy đà của mình áp tới, nhưng dưới tay lại ra đòn sát chiêu cực kỳ tàn độc. “Chiêu thức này cùng với công phu Xích Luyện Môn của Lão gia tuyệt nhiên bất đồng …” Tiểu Bính Tử đang ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó không khỏi vì tam hiệp mà mồ hôi lạnh, ba tên tam yêu kia quả thực quá … quá lợi hại rồi! “Giết hết đi!” Lan Tố lấy ra một cái khăn tay, khinh miệt quét mắt nhìn cái tên đang phun máu mũi kia. Tiểu Bính Tử xấu hổ xoay người. Tam yêu nữ vừa dùng lời nói vừa dùng chiêu trò, không bằng nói thẳng đang câu dẫn nam nhân, người ta dù sao cũng là một người nam nhân huyết khí phương cương mà. Lan Tố thoả mãn nhìn Thiên Sơn tam hiệp, cũng may ba tên đó còn có chút tiền đồ, không bị yêu nữ mê hoặc. “Rút!” Tam nữ tử thấy đánh không lại, liền lắc mình rời đi. Thiên Sơn tam hiệp tức khắc chia đường đuổi theo, dưới chân mới vừa bay hai bước thì chỉ thấy một thân ảnh từ giữa không trung đáp xuống ngồi ngay trên mặt đất. Tiểu Bính Tử trừng lớn mắt, Tứ chủ tử tiến lên từ khi nào vậy? Lan Tố có chút thoải mái: “Cũng may đã che mặt!” Vừa thấy có người hạ xuống, Thiên Sơn tam hiệp cấp tốc lui về sau. “Sao giờ biến thành nam rồi?” Đại sư huynh nói. “Đại sư huynh cẩn thận!” Nhị sư đệ nhanh chóng ngăn cản sư huynh. “Tam yêu nữ am hiểu thuật dịch dung cùng Lui Cốt Công, không thể bị đánh lừa.” “Nhị sư huynh nói rất đúng … Đúng …” Tiểu sư đệ chậm rãi mất thanh âm, chỉ đem con mắt nhìn chằm chằm vào người trước mắt. Dịch dung cùng Lui Cốt Cung có cao tới đâu cũng không thể tại trong chớp mắt nữ biến nam. Mặc dù y che mặt, nhưng thân hình đó là một rõ ràng là một nam nhân, đích thật chính là một nam tử, nhưng vì sao lại khiến cho con người ta đui mù con ngươi … Người đang ngồi trên mặt đất, y chỉ mặc một thân quần áo xanh sẫm tầm thường, toàn thân không hề mang vẻ diễm lệ. Thân hình bất quá cũng chỉ là hai chân thon dài hơn một chút, chẳng có sự lả lướt đẫy đà của nữ tử, càng không có hương thơm ngọt ngào. Y ngồi ngay kia không nhúc nhích, không làm ra bất kỳ cử chỉ nào, thậm chí y còn che mặt, chỉ để lại duy nhất một đôi mắt. Nhưng vì sao chính là như vậy cũng có thể nắm lấy ánh mắt người khác … Có lẽ vì đôi mi hơi nhíu, có lẽ là lông mi mắt ngẫu nhiên rung động, có lẽ là làn hơi thở ra phát động khăn che, cũng có thể là dưới đôi giày kia tình cờ lộ ra mắt cá chân.. Y động rồi! Nhưng cũng chỉ thoáng cử động mấy ngón tay, rồi chậm rãi vươn tay, kéo chiếc giày lên … “Vị này … Vị này …” Tam sư đệ nói cũng không nói nên lời. Ánh mắt ba người toàn bộ tụ tập chỗ mắt cá chân hồi nãy, không chỉ so với nữ tử càng thêm trắng nõn tinh tế, mà chỉ một đoạn tựa như cốt tạo từ ngọc kia, lộ ra thêm chút liền có thể thấy được thúy chi thanh diệp, yêu yêu nhi thước. Ba người trong lòng đều là a hô, kéo chậm một chút kéo chậm một chút. Tiểu Bính Tử che lại miệng, vì tam hiệp mà xiết chặt hai lòng bàn tay, hắn đã nói có yêu …. “Yêu … yêu nghiệt!” Đại sư huynh dùng hết tu vi cả đời mình, cố gắng tỉnh lại, sử dụng kiếm đẩy ra khăn che mặt kia. Nếu trên trời cho gã thêm một lần cơ hội, gã sẽ tự chặt tay mình đi. Gã là có bao nhiêu vô liêm sỉ, sao lại dám dùng kiếm đường đột giai nhân, vạn nhất lỡ tay phá đi khuôn mặt đó … Gã giờ chính là muốn tự chém tay mình! Đợi khi đôi mắt phượng theo hàng lông mi run rẩy nhẹ chậm rãi nhấc mi mắt lên, ba người họ chỉ cảm thấy toàn bộ yên chi phong hoa trên thế gian so với người này đều khó mà so sánh, chẳng biết phải dùng ngôn ngữ gì để diễn tả, chỉ có thể nói bọn họ giờ đã chìm vào trong hoa đào vạn thụ, yêu tiên đi vào giấc mộng. Y chưa từng chuyển động sóng mắt, chỉ hạ mi mắt lẳng lặng nhìn một chỗ, trong ánh mắt đó chia ra nhất phần thất hồn lưỡng phần khinh sầu, không khỏi khiến người thống hận hôm nay có ai lại dám khiến y mang lấy vẻ mặt này. “Mỹ …” Hai từ ‘mỹ nhân’ thì quá khinh nhờn rồi, liền vội vàng đổi giọng, “Công tử, chẳng biết … chẳng biết có gì nhờ chúng ta tương trợ?” Nhị sư đệ dùng hết mệnh mới dám mở miệng. Tiểu Bính Tử gấp đến độ cắn tay áo, tam vị đại hiệp, có yêu khí a! Tam sư đệ cũng nhịn không được vươn tay: “Công tử, mau, mau đứng lên.” Bỗng nhiên, khuôn mặt kia cử động rồi. Rõ ràng thân đang ở vùng hoang vu trong rừng, chớp mắt lại ở nơi hôn sơn cận thủy, thủy là sóng mắt hoành, sơn là mi phong tụ, tất cả vật chết trước mắt đột nhiên sinh động sống lại. Nhìn phượng mâu lưu quang nhẹ nhàng vừa chuyển, còn hơn hàng vạn hàng nghìn xá yên xuân sắc, ba khuôn mặt kia liền lộ ra vẻ mặt cảnh xuân vô hạn. Đôi môi môi đỏ mọng kiều diễm phong lưu kia hơi hơi nhếch lên, mũi chợt cảm thấy ngu đi, phía dưới bụng lập tức kêu gào. “Công … tử …” Hai ngón tay chợt điểm vào xương quai xanh, cúi đầu nhìn ngón tay như ngọc kia, tam sư đệ ngây ngốc nở nụ cười. Sau đó là nhị sư đệ, gã ghen ghét trừng liếc mắt tam sư đệ, trong lòng kêu ‘mỹ nhân, nên là ta, nên là ta!’ Rồi chợt nguyện như thường mà đem nụ cười ngu ngốc mang trên mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay kia tựa như rớt xuống dòng xoáy cũng không ra được. Đại sư huynh dù sao tu vi cao hơn nhiều, gã còn một tia lý trí, không khỏi lui một bước về phía sau. Nhưng vừa thấy trong đôi mắt kia hiện lên chút vẻ thụ thương, môi đỏ mọng ủy khuất quyết định động, lập tức tự chửi bới chính mình đáng chết cỡ nào. “Nga …” Tới cuối cùng, mỹ nhân chỉ dùng một tiếng than nhẹ như thế. Nhưng chỉ một tiếng, lại khiến đại sư huynh thầm nghĩ rút kiếm nhưng chân lại chẳng nghe lời, lập tức bước tới ưỡn ngực đón nhận. Môi mỹ nhân vừa cong lên một cái, rõ ràng đem hồn phách đại sư huynh câu ra hết. Hồn theo đầu ngón tay mỹ nhân nơi bên miệng nhẹ nhàng lướt qua, sau đó trước ngực dính mạnh một đòn, hồn phi phách tán. “Coi như thức thời.” Sĩ Thần vỗ vỗ tay hô. “Lại đây, đem chúng buộc lại.” “Công tử, xin hỏi ngươi đây là như thế nào …” Ba tên không biết sống chết kia, giờ mới phát hiện được trong lúc mạc danh kỳ diệu đã bị điểm huyệt a! “Thế nào?” Tần Tứ chủ tử ngoái đầu nhìn lại, cười lạnh lẽo. Ba người bỗng nhiên run lên. Gì? Mỹ nhân gì … Đâu phải mỹ nhân, là lệ quỷ a! “Theo ta rồi chẳng phải sẽ biết sao.” Tần Tứ chủ tử cười nói. “Sư huynh, ô …” Tam sư đệ cũng nhanh khóc, bọn họ đây là gặp phải Diễm Quỷ a! Tiểu Bính Tử cầm theo một sợi dây thừng đi tới, lắc đầu thở dài. Xích Luyện tam yêu thì kề sát người không ngừng dâm đãng quyến rũ mà mấy tên này lại chẳng mảy may, nhưng Tứ chủ tử nhà hắn, người ta vừa mới ‘Nga’ một tiếng thôi thì đã thu phục dễ như trở bàn tay. Tam yêu? A, các người mang cả mình đầy yêu khí cũng không bằng hai ngón tay của Yêu Vương, tu luyện còn kém a. Tiểu Bính Tử có chút thương xót mà thắp ba nén nhang cúi đầu nhìn người trước mặt, ba vị đại hiệp, yên giấc đi thôi. “Các ngươi ở đây chờ.” Nói xong Sĩ Thần lập tức bay vọt người biến mất trong rừng. “Vẫn còn chưa xong?” Lan Tố tức khắc theo sau. “Chờ ta một chút!” Tiểu Bính Tử không dám ngừng lại, lung tung đem ba tên kia cột thành một giò bánh chưng rồi cũng nhanh chóng đuổi theo. Cũng không phải hắn lo cho Tứ chủ tử nhà hắn, mà là lo yêu ma nhập nhân gian làm hại sinh linh! Quả nhiên không phải, chờ tới khi Tiểu Bính Tử đuổi theo tới nơi, thì Tứ chủ tử nhà hắn đã cản lối được ba nữ tử kia. “Đại sư tỷ, ngươi xem người này …” Tiểu sư muội mặt lộ vẻ kinh khủng nhìn người từ xa đi tới. Khuôn mặt đó đủ khiến cho nữ nhân phải kinh khủng, càng đứng nói khiến cho các nữ tử đều phải tê tái. Thấy Tam yêu lộ ra dáng dấp nhe răng đến tức tối, Sĩ Thần có chút sửng sốt, sao lại là phản ứng này? A, sai, đã quên điều chỉnh lại. Nhanh chóng cúi đầu xuống phủ phủ mái tóc, ngẩng đầu lên đã biến thành một người khác. “Y, Y …” Các nàng mới vừa rồi là hoa mắt hả, thật là một vị công tử phong lưu tuấn lãng, chi lan ngọc thụ! “Coi ta gặp được gì nè, tiên nữ hạ phàm, còn có tới ba.” Chỉ có công tử cười nói, tiếng nói trầm thấp giống như câu hồn. Tam nữ tử kia hưởng thụ nụ cười đó, rồi lại lập tức sửng sốt. Tiên nữ? Ôm lấy mặt mình, cả ba không ngừng đỏ mặt mà nghĩ, rốt cuộc là ai mới thấy ai hạ phàm? “Diễm phúc như vậy, chẳng biết tam vị cô nương có thể tới phủ để tại hạ …” Đầu ngón tay tại mi mắt vẽ lên, cười, “Âu yếm!” Chưa nói xong, y đã tới trước mặt. “A …” “Đại sư tỷ!” Thấy đại sư tỷ ngã xuống, nhị sư muội thở ra một tiếng cũng mềm cả người. “Nhị sư tỷ!” Tiểu sư muội còn chưa gọi xong đã cứng người. Chỉ có thể công tử nhanh chóng xông vào ba người họ, dưới chân vừa nhấc lên thì đã khiến Đại sư tỷ ngã xuống, một tay y ôm lấy nữ tử vào lòng, cánh tay còn vòng qua sau đó che khuất mắt của nàng, sau đó cúi đầu cọ vào chóp mũi của nàng, khiến nàng phải kinh hô. “Công tử, ngươi muốn làm gì …” Nằm trong sự ôm ấp như vậy, Đại sư tỷ căn bản không muốn phản kích. “Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi nói thử xem ta muốn làm gì?” Trong tiếng cười tà tà, y hướng tới môi nữ tử thở ra một làn hơi nóng, giữa lúc môi của nàng ta nâng lên chờ đợi 1 nụ hôn giáng xuống, thì y lại tách ra. Sau đó cánh tay kia trảo về ngực của Nhị sư tỷ, nàng kia nhanh chóng thu chiêu bảo vệ ngực thì lại té sấp về phía trước, cánh tay y lại vươn ra ôm lấy ngay ngực nữ tử, lại dùng nội lực chấn động, chấn tới mức khiến cho bầu ngực kia phải run lên, khiến cho Nhị sư tỷ kêu sợ hãi. “Mỹ tỷ tỷ rất hương nhuyễn, để ta chết dưới thân ngươi chịu không?” Nói xong liền bóp nhẹ ngay eo nàng một cái. Nhị sư tỷ mau khóc, rốt cuộc là ai muốn chết? Còn độc trâm của tiểu sư muội đâm tới, y nhanh chóng nghiêng đầu, ở nơi không trung khẽ cắn một ngụm, sau đó lưỡi một đường liếm từ trâm sang cổ tay nữ tử. “A …” Tiểu sư muội xấu hổ gọi. Đợi đến khi nàng đánh rơi cây trâm, y lại đứng thẳng đem cằm đặt ở đầu vai nàng, dùng môi vuốt ve vành tai của nàng, ngay cổ nàng nói rằng. “Tiểu kiều nhi, so với lo cho tỷ tỷ mình, không bằng ngươi nên lo cho bản thân mình thì hơn.” Tiểu Bính Tử trợn mắt há hốc mồm mà nhìn 4 thân ảnh đang giao triền bên kia, mà hết thảy toàn bộ đều chỉ xảy ra trong nháy mắt. “Nếu như …” Hung hăng nuốt nước bọt. “Nếu y không bị Lão gia thu thập, chắc là cũng tam thê tứ thiếp …” Lan Tố lắc đầu: “Tam cung lục viện.” Còn cả nam sủng lẫn nữ phi cái gì cũng có. Tiểu Bính Tử gật đầu: “Lão gia quả thật đã trừ yêu giúp dân …” Giải cứu được sinh linh a! (Có thể ăn được Yên Vương, Tần Chính cũng là cái giống gì chứ không phải giống người đâu, Tần Chính và Sĩ Thần là chung một hệ giống đó ~~~) “Quả đúng là vậy.” Lan Tố nói. Làm xong chuyện mà Tứ chủ tử dặn dò, Tiểu Bính Tử vội vã qua báo: “Tứ chủ tử, tiểu nhân đã làm theo hết rồi.” ***************************** Lúc này quả thực không liên quan tới hắn, hắn chỉ là thay Tứ chủ tử truyền lời. Tứ chủ tử nói, hôm nay muốn tại biệt viện ngoại ô cấp cho Lão gia một chút mới mẻ. Ngay cả người truyền lời là hắn còn không biết ‘thứ mới mẻ’ đó là gì, vậy mà Lão gia vừa nghe thấy đã hai mắt sáng rực, không nói gì lập tức chạy tới đó, kết quả vừa bước một bước vào cửa thì đã sập bẫy. “Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài —–“ Nghe được tiếng quát tháo bên kia, Sĩ Thần lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Lan Tố nhíu mày nói: “Chủ tử, tội gì muốn …” Tần tứ chủ tử lại nâng lên cuốn Tôn Tử binh pháp: “Sát địch giả, nộ dã.” Lan Tố không giải thích được. Tiểu Bính Tử giải thích: “Nói cách khác nếu muốn Lão gia xuất ra được bản lĩnh thật sự của mình, phải khiến hắn tức giận triệt để …” Thế nhưng cái chiêu này, cần phải coi Tôn Tử binh pháp? Lan Tố lại nói: “Ta thấy không bằng bỏ qua đi, cần gì …” Tự mình chuốc lấy cực khổ. “Sao mà bỏ qua được?” Sĩ Thần tim chợt xoắn lại. “Cùng lắm thì cùng ‘sát nhân’ thôi, liều mình thủ nghĩa!” Nếu cứ thế mà bỏ qua, thì bọn Bạch Vân Phi lại coi y chỉ là thằng vô dụng trong Tần phủ, y hôm nay chính là muốn cho cả Tần phủ biết, Tứ chủ tử của họ làm gương cho mọi người thế nào. Tiểu Bính Tử giật giật mặt mình, nói thật dễ nghe, cái gì liều mình thủ nghĩa, chính là tự tìm tử lộ. Lan Tố chỉ vào Xích Luyện tam yêu đang ăn mặc trang điểm đẹp đẽ bên kia, hỏi: “Đó cũng là vũ khí ‘sát nhân’ của ngài?” Tần Tứ chủ tử quạt quạt cuốn sách trong tay: “Binh quý thắng, bất quý cửu.” Tiểu Bính Tử lại tiếp tục giải thích: “Cũng chính là muốn cấp cho Lão gia một liền thuốc mạnh nhất, tốc chiến tốc thắng.” Cùng Lan Tố liếc mắt nhìn, trong lòng tự nhủ, ta thấy là Tứ chủ tử ngại bản thân chết chưa đủ mau. Lan Tố gật đầu, quả thật là vậy. Thở dài, bản Tôn Tử binh pháp đó liệu có thể hại chết Tứ chủ tử không nhỉ? Xem ra nàng phải đi đổi sang chủ tử khác rồi, thật đáng tiếc, khuôn mặt như thế khiến cảnh đẹp ý vui, có món ăn ăn chung với cơm vẫn tốt hơn a. “Đi nói cho hắn biết đi.” Sĩ Thần hai tay hợp lại, lòng hạ quyết tâm.