hật ra Đào Thanh nghĩ cũng không sai, chốn núi rừng này quả thích hợp để dưỡng thai, ở lại nơi đây, có lúc ta như quên mất sự ồn ào, náo loạn của thế giới bên ngoài, cả ngày sống như say như mộng, nhưng khi bất chợt nhớ lại chiến sự đang xảy ra bên ngoài, không khỏi phải thở ngắn than dài, cảm thấy mình trốn tránh hiện thực như vậy thật không phải chút nào. Liên nhi sau khi cung cấp vài tin tức cho Yến Ly thì báo với Yến Ly là nàng sắp sửa phải rời khỏi nơi đây một thời gian, nhưng không nói là sẽ đi đâu, làm gì, chắc có lẽ là nhiệm vụ do Đào Thanh an bài. Nhưng không vì thế mà mất đi tin tức từ phía Liên nhi, chẳng qua là từ vài ba ngày một lần thành nửa tháng một lần; thậm chí có khi còn lâu hơn nữa. Ta đoán rằng nàng ấy chắc là đã rời khỏi Mân Việt quốc, thậm chí có thể là cách Mân Việt rất xa. Thủ hạ kỳ tài dưới tay Đào Thanh có vô số, đáng tiếc người thông hiểu điểu ngữ thì chỉ có một mình Liên nhi, hèn chi trước giờ Liên nhi không chịu ăn thịt gà, ta nghĩ chắc là nàng ấy nghe hiểu được tiếng gọi mong manh của con gà “Xin đừng, xin đừng, xin đừng ăn ta…”, đại khái như vậy… Ít ra cũng sẽ không ăn được nhiều… Một ngày ở trong núi có cảm giác như cả ngàn năm trôi qua, nói một cách khác, trong núi và ngoài núi là hai thế giới khác biệt hoàn toàn, bọn ta như sống trong một tiểu đào nguyên ngăn cách với thế giới bên ngoài, mỗi ngày đếm số lần mặt trời mọc, mặt trời lặn, mới đó mà bụng đã lớn hẳn lên. Hôm đó, theo thường lệ Yến Ly đến bắt mạch cho ta, ta chỉ vào bụng mình nói với hắn: “Nó vừa mới đá ta một cước.” Nam nhân này hoàn toàn không thông cảm với nỗi u oán của ta, thậm chí còn tỏ ra kinh hỉ khi thấy ta bị hài nhi bất hiếu của mình tay đấm chân đá, hắn kê lỗ tai vào sát bụng ta nghe, mặt mày hớn hở, điệu bộ vô lương tâm… “Yến tiểu Ngũ a…” Ta túm mái tóc dài của hắn kéo kéo, lặng lẽ nhìn trời “Chàng nói xem nó là nam hay nữ a, sao mà cả ngày trời đều động tay động chân không yên thế này?” Yến Ly lùi lại, đếm mạch đập của ta, mỉm cười trầm tư suy nghĩ, chậm rãi nói: “Từ mạch tượng xem ra, rất có khả năng nó là nữ nhi.” Ta liếc mắt khinh bỉ hắn “Có thể xem từ mạch tượng à? Xạo!” Yến Ly thấy tri thức chuyên nghiệp của hắn bị vũ nhục, không vui rụt tay lại. “Vậy chứ nàng thấy sao?” Ta sờ sờ cằm, nói: “Đêm qua ta mơ thấy mình sinh nhi tử.” Hắn cười xì một tiếng, búng ngón tay lên trán ta. “Nằm mơ há có thể xem như thật?” Đúng lúc Đường Tư đi tới, chỉ nghe được nửa câu sau bèn hỏi: “Mơ cái gì?” Ta tủi thân nép mình sau lưng hắn. “Tam nhi, ta mơ thấy mình sinh nhi tử, Yến tiểu Ngũ mắng ta mê tín.” Đường Tư nghe bèn cười “Hà, nằm mơ đúng là không thể xem như thật được.” “Hừ!” Ta rút tay về, ôm ngực bĩu môi hỏi “Vậy chứ theo chàng thì sẽ là nam hay nữ?” “Nghe nói thèm ăn chua sẽ sinh nam, thèm ăn cay sẽ sinh nữ, nàng thích ăn chua như vậy, chắc là nhi tử rồi.” Đường Tư dùng phương pháp phản khoa học cho ra kết luận giống như ta. Yến Ly quả nhiên dè bĩu đối với lý luận của hắn, cười nói: “Phụ nhân có thai không được ăn cay, ăn chua sinh nam, ăn cay sinh nữ, câu nói này vô căn cứ lắm.” Đường Tư nhíu mày lại, cười lạnh nói: “À, vậy ngươi biết chắc sao? Nói thử xem?” Mắt thấy bầu không khí bắt đầu tràn ngập mùi hỏa dược, ta vội vàng chen ngang vào giữa hai người bọn họ, ôm bụng kêu “Ôi” một tiếng, lập tức mặt của hai người bọn họ biến sắc, đồng loạt nhìn ta la lên: “Sao vậy?!” Ta nhăn mày nói: “Hình như giữa trưa ăn nhiều quá, dạ dày đau…” Thấy bị mắc lừa hai cặp lông mày nhíu lại, lập tức thống nhất cùng chung một chiến tuyến, tức giận trợn mắt liếc ta một cái, một trái một phải đuổi ta ra ngoài tản bộ phơi nắng, đúng lúc gặp phải Bất Ngốc hòa thượng đang từ ngoài cửa tiến vào, trên tay còn cầm ống thẻ, cười tít mắt nói: “Mới vừa rồi ở ngoài cửa nghe được ba vị thí chủ tranh chấp, cần gì phải thế? Chi bằng dùng cách của bần tăng đi.” Nói rồi đưa ra ống thẻ “Hỏi Phật tổ xem sao!” Ba người bọn ta: “…” Tấm thịnh tình của lão cũng không thể từ chối a, ta sướng run tiếp lấy ống thẻ lắc qua lắc lại, hơn nửa ngày trời mới văng ra được một cây xăm, Bất Ngốc hòa thượng nhặt lên, hai nam nhân đứng gần bên đang giả vờ không để ý, không tin tưởng cũng đồng loạt lén liếc về phía lão. “Ừm…” Bất Ngốc hòa thượng ra vẻ suy nghĩ mông lung lắm, ta nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: “Nói thế nào?” Bất Ngốc hòa thượng để xăm xuống, nghiêm túc nói: “Xăm này nói rằng, ngươi sinh ra…chẳng nam thì nữ.” Ta cũng bắt chước lão, nghiêm túc trả lời: “Đừng tưởng rằng có Phật tổ chống lưng cho ngươi thì ta không dám đập ngươi nha!” “A di đà Phật.” Bất Ngốc hòa thượng ung dung mỉm cười đối với lời đe dọa của ta “Nữ thí chủ dữ dằn như vậy, bần tăng thấy sinh nam hay sinh nữ cũng đều như nhau cả thôi.” Yến Ly bất lực đỡ trán nói: “Thôi quên đi, lão nói cũng không sai, sinh nam sinh nữ gì cũng vậy thôi, dù sao ba tháng nữa là biết ngay kết quả.” Ở lại trong căn miếu đổ nát chốn núi rừng heo quạnh này mấy tháng nay, có Yến Ly dốc lòng chăm sóc, có Đường Tư toàn tâm toàn ý kề bên giúp đỡ, khi nhàm chán còn có thể trêu cợt Bất Ngốc hòa thượng. Yến Ly bảo, cái thai này của ta ba tháng trước còn không ổn định, nay dưới tài thánh thủ hồi xuân của hắn, tuyệt đối có thể sinh ra một bảo bảo khỏe mạnh cường tráng. Nhưng ta hơi lo: người ta nói thời kỳ dưỡng thai rất quan trọng, bảo bảo này của ta lớn dần trong một ngôi miếu đổ nát, sớm chiều nghe hòa thượng tụng kinh, không biết sau này có duyên…cùng Phật hay không đây. Bất Ngốc nghe thấy nỗi niềm tâm sự của ta, cười ha hả nói: “Bần tăng tuy là tăng nhưng không cấm giới, dù sau này oa nhi của ngươi có xuất gia, sợ cũng không làm được hòa thượng tốt đâu, quá nửa sẽ là một…” câu sau bỏ dở nửa chừng, nhưng từ ánh mắt bỡn cợt của lão cho thấy, tất nhiên không phải là lời hay ý đẹp gì, chắc không phải “yêu tăng” thì cũng là “dâm tăng” … Mấy ngày này trời đột nhiên nóng lên, chỗ rừng núi này có cây xanh nên cũng râm mát, dưới bàn tay xảo diệu của Đường Tư, nguyên vật liệu ngay tại chỗ cũng biến thành một bộ dụng cụ trong nhà hoàn hảo: phá cửa miếu làm thành cái ghế dựa ta yêu thích nhất, mỗi ngày sau giờ Ngọ ta phơi mình trên chiếc ghế dựa lắc lư nhè nhẹ, dưới làn gió rừng hiu hiu phất phơ, tiếng ve sầu râm ran, thiu thiu mơ màng… lúc chạng vạng nếm qua cơm chiều, khi cái nóng của mặt trời tan hết, ta tay trái Yến Ly, tay phải Đường Tư nhàn nhã dạo chơi một vòng trong núi: tản bộ tiêu thực, tiện thể ngắm trăng ngắm sao, phong hoa tuyết nguyệt một hồi, vô cùng tình cảm… Sau khi chạm mặt Bất Ngốc hòa thượng, như thường lệ ta ra hóng mát dưới gốc đại thụ, Yến Ly lại vội vàng bỏ đi tiếp tục đại nghiệp gieo trồng thảo dược của hắn, Đường Tư vô cùng buồn chán chen mông ngồi vào chiếc ghế dựa chung với ta, ta kinh hồn táng đởm ôm eo hắn. “Cái ghế này có thể đỡ nổi sức nặng của ba người hay không…” Hắn nhắm mắt lại, mệt mỏi uể oải nói: “Trong bụng nàng không đáng kể…” Nói xong, đôi tay còn tiện thể mò mò trên thân ta, lẩm bẩm tiếp: “Không tệ, không tệ, béo mà không ngán.” Ta thừ người ra một lát mới kịp phản ứng, lấy tay hất móng vuốt của hắn ra, bị hắn nhanh nhẹn bắt lấy, đã thực hiện được hành vi xấu mà còn ra vẻ bực mình nói: “Đừng ồn, để lão tử ngủ một giấc.” Sao hắn còn ham ngủ hơn nữ nhân có thai là ta chứ… Ta sợ giờ mà làm tổ trong lòng hắn thì quá nóng đi, bèn dịch mông ra ngoài, xoay người đưa lưng về phía hắn, tay hắn choàng lên chỗ nhấp nhô trên bụng ta, theo phản xạ vuốt ve vài cái, hô hấp lập tức trở nên trầm đều. Ta nhắm mắt lại, nghe tiếng tim Đường Tư đập phía sau lưng, tiếng gió nhẹ xào xạc lướt qua ngọn cây, tiếng niệm kinh của Bất Ngốc hòa thượng trong ngôi miếu đổ nát mà chỉ có chính lão mới nghe hiểu được, thậm chí nghe được cả tiếng bước chân xa xa truyền lại… Yến Ly? Tình hình không đúng! Ta rùng mình, bắt lấy tay Đường Tư bấm bấm, hắn lập tức tỉnh dậy nhưng còn chưa nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, vừa muốn mở miệng hỏi đã bị ta duỗi tay ra bịt lại, ta liếc mắt ra hiệu, hắn nghi ngờ nhíu mày, nhưng rất nhanh liền hiểu ý, bàn tay ôm eo ta vận lực nhấc lên, cả hai bọn ta ẩn mình vào trên chạc cây đại thụ um tùm rậm rạp. Núi rừng có cây có cỏ thật là tiện, bước chân giẫm lên phát ra thanh âm xào xạc càng lúc càng gần, mãi đến khi có bóng người lọt vào tầm mắt của bọn ta. Hai người này mặc trang phục màu nguyệt bạch giống nhau, viền tay áo, viền cổ áo hoa văn vân nguyệt tỏ rõ thân phận của bọn họ. Cả hai người đều đeo nón rộng vành màu trắng, trên mặt che bằng khăn lụa màu trắng, nhìn không rõ dung mạo. Bọn họ đi về phía căn miếu đổ nát, đến trước cửa miếu thì dừng lại liếc nhìn nhau, nữ tử bên phải mở miệng nói gì đó, có lẽ là ngôn ngữ Mân Việt quốc, ta và Đường Tư đều nghe mà không hiểu. Tiếng tụng kinh trong miếu ngừng lại, hơn nửa buổi trôi qua, không biết Bất Ngốc hòa thượng trả lời bọn họ gì đó. Giọng nữ tử đứng ngoài cửa miếu khô khan không mang theo một chút xíu tình cảm, sau khi ả nói rất nhiều, rốt cuộc Bất Ngốc hòa thượng bước ra khỏi căn miếu đổ nát, vẻ mặt trang nghiêm không giống ngày thường. Ta sửng sốt một hồi lâu, quay đầu lại nhìn Đường Tư, thấy hắn cũng vậy, vẻ mặt ngu ngơ chả hiểu gì. Bất Ngốc hòa thượng lại nói vài câu với hai người nọ, hai người này liếc nhau một cái, nữ tử bên phải bái Bất Ngốc hòa thượng, chậm rãi lùi lại quay về theo lối cũ. Mãi đến khi hai người họ đi đủ xa, Đường Tư mới ôm ta hạ xuống mặt đất. Yến Ly còn nhanh hơn bọn ta một bước, tiến lên bóp chặt cổ họng Bất Ngốc hòa thượng, nghiêm giọng hỏi: “Ngươi lừa bọn ta nhằm mục đích gì?!” Bất Ngốc hòa thượng khẽ mỉm cười, dường như không chút nào để ý việc bản thân mình bị người khác kềm chế, mở to mắt nhìn Yến Ly, ấm giọng đáp: “Thí chủ nói sai rồi, người xuất gia không nói láo, bần tăng chưa hề lừa các người.” “Ngươi giấu diếm thân phận thật của ngươi!” Yến Ly hung hăng nhìn chòng chọc lão. “Lời nói của bần tăng không hề có lấy một chữ bịa đặt. Bần tăng đúng là đệ tử bị trục xuất của Mật Tông phái, pháp hiệu Bất Ngốc, sống một mình trong núi này, lừa gạt ở chỗ nào?” Yến Ly hừ lạnh nói: “Nhưng ngươi không nói ngươi là Tông chủ Mật Tông phái, người mang trên mình bí thuật tam môn!” Bất Ngốc hờ hững cãi lại. “Tông chủ Mật Tông đã là chuyện cũ, hiện giờ chỉ có Bất Ngốc, không có Tông chủ.” “Nếu ngươi không phải là Tông chủ thì sao bọn họ muốn ngươi ra chủ trì hôn sự của Lam Chính Anh?” Nghe đến đó, ta nhịn không được cắt ngang lời hắn “Lam Chính Anh muốn thành thân? Bộ không phải vẫn còn đang đánh trận sao?” Yến Ly quay đầu lại liếc ta bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. “Mới vừa rồi hai người nọ tới đây truyền tin. Trần quốc đã đáp ứng hòa thân cùng Mân Việt quốc, bảy ngày sau, Lam Chính Anh sẽ cử hành hôn sự cùng Thẩm Đông Ly tại thánh địa Bảo Kính, nghi thức cầu chúc do Tông chủ Mật Tông đích thân thi hành.” Ta trợn tròn tròng mắt bật thốt: “Hả?”