Thanh âm Đào Nhị nhất thời trầm hẳn xuống, ánh mắt sắc bén, gắt gao nhìn chòng chọc ta. “Nàng nghĩ là ta đang lợi dụng hắn?” “Phải, chàng không có lợi dụng hắn, mỗi người tự theo đuổi nhu cầu riêng của bản thân mình!” Ta nắm chặt bàn tay lại “Giữa các người có hiệp định bí mật gì ta không cần biết, nhưng ta biết lần này Yến Ly đi nhất định rất nguy hiểm, chàng có thể đảm bảo chắc chắn hắn sẽ an toàn trở về hay sao!” “Vớ vẩn!” Đào Nhị nhíu mày, đứng lên nhìn ta “Ý kiến nữ nhân! Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con, hành trì đi Mân Việt quốc là do tự bản thân Yến Ly khăng khăng đòi đi, mỗi người đều phải tự mình trả giá lấy quyết định của mình, canh bạc này, là thắng hay là thua, đều do hắn chứ không phải do ta!” “Ha ha…” Ta bật cười, rút lên thanh trủy thủ cắm trên bàn, đưa tới trước mặt hắn “Chàng có đạo lý của chàng, ta cũng có lập trường của ta, chàng nói phải trả giá, để ta trả cho chàng.” “Nếu chàng chê không đủ, ta để lại một ngón tay làm tiền đặt cọc, đợi ta trở về sẽ mặc chàng xử trí.” Đào Nhị nhếch môi lên, đôi mắt hừng hực lửa, hai bàn tay chắp sau lưng rất lâu vẫn không cử động, cũng không tiếp lấy thanh trủy thủ của ta. “Nàng có biết làm như vầy sẽ gây ra hậu quả gì hay không?” Hắn đè lại lửa giận, chậm rãi vặn hỏi. Ta cười khổ, khóe môi giật giật. “Ta chỉ là một tiểu nữ nhân, không có tấm lòng rộng rãi lo cho non sông thiên hạ như các chàng, ta chỉ cần người ta yêu và người yêu ta được bình an, chàng nói ta ích kỷ cũng được, nông cạn cũng được, ta là như thế, không thay đổi được. Bắt đầu từ giây phút ta cự tuyệt Lưu Triệt, chàng cũng đã biết… “ “Đào Thanh, chàng đặt cược nhầm cửa rồi.” Ta thấy rõ đồng tử của hắn co rụt lại, hắn giật mình nói: “Nàng…” “Trước kia, chàng không giữ được ta. Hiện tại cũng vậy.” Ta lạnh lùng nhìn hắn “Lý Oánh Ngọc ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không phải chỉ dựa vào khinh công, trừ phi chàng đánh ta ngất xỉu, trói ta lại hoặc giết ta, nếu không ta nhất định sẽ đi.” “Đào Thanh, báo với chàng một tiếng xem như là ta tôn trọng chàng.” Dường như thời gian trôi qua chỉ trong khoảnh khắc, hoặc là rất lâu, sau đó Đào Thanh thở dài nói: “Tuyến đường hắn đi ra sao, không cần ta nói, chắc nàng cũng đã biết.” Ta thu hồi lại thanh trủy thủ, buộc chặt vào đai lưng, “Mượn Truy Phong của chàng dùng một lát.” Lúc ta thúc ngựa rời khỏi phủ, đèn đuốc được thắp sáng bừng cả nửa phủ. Ép hắn như thế là ta không đúng. Ta có sự lo lắng của ta, hắn cũng có nỗi khổ tâm của hắn, nhưng giờ phút này hãy để ta ích kỷ một lần thôi. Yến Ly và Bạch Sanh Sanh tuy cũng thúc ngựa xuôi về phía Nam, nhưng tốc độ sẽ không nhanh lắm, Truy Phong của Đào Thanh là ngựa tốt ngàn năm khó kiếm, ta nghĩ có thể trước hừng đông sẽ đuổi kịp bọn hắn. Thâm cừu đại hận gì chứ, đáng giá dùng sinh mệnh của bản thân mình đi báo hay sao. Yến Ly vô cùng trọng tình trọng nghĩa, vì báo thù hắn có thể hy sinh chính bản thân mình, Đào Thanh bẩm sinh là thương nhân, tuyệt đối sẽ không dùng chiêu ”thương địch nhất thiên, tự tổn bát bách”, trừ phi hao tổn tám trăm này có thể bắt địch nhân đền bù tám nghìn hoặc một vạn. Xem ra, mục tiêu của hắn tuyệt đối không chỉ có một mối huyết cừu của Hoàng Hoa cốc – cho dù báo thù cho cha ruột của hắn cũng không thấy hắn để tâm như thế! (Tạm dịch: thương địch nhất thiên, tự tổn bát bách = đả thương một ngàn quân địch, tự tổn hại tám trăm quân mình) Yến Ly vừa rời khỏi, tất nhiên hắn sẽ phái người bí mật đi theo, Ảnh tử của Bạch Hồng sơn trang càng lợi hại hơn nhiều so với Ám môn của triều đình, Liên nhi là thủ lĩnh Ảnh tử, lúc này hắn điều nàng đi, tám phần mười là có liên quan đến Yến Ly. Ta nắm chặt dây cương trong tay, đầu óc lọc lại tin tức một lần nữa, sợ bỏ sót chi tiết nào đó. Đã lâu không cưỡi ngựa, mấy canh giờ liền, hai đùi ma sát đến tê dại, con Truy Phong này ăn nhân sâm mà lớn nên càng chạy càng khỏe, bị nhốt trong Lý phủ lâu như vậy, chắc nó cũng rất cô đơn buồn chán a… Sau khi gặp Yến Ly nên nói gì bây giờ… Đơn giản là thật xin lỗi, ta yêu chàng, ta rất nhớ chàng… buồn nôn thì cứ buồn nôn đi, quan trọng nhất là có thể tóm hắn trở về, đi Mân Việt quốc chính là đi nộp mạng, ta thà giam hắn cô đơn tịch mịch suốt cả đời ở Lý phủ chứ không để hắn đi chịu chết! “Truy Phong, Truy Phong, lỗ mũi ngươi còn thính hơn chó, mang ta đi tìm Yến Ly đi!” Truy Phong hự lên một tiếng, ta sờ sờ cổ nó bày tỏ sự khích lệ. Có lẽ bây giờ là giờ Sửu, Truy Phong chậm lại một lát, đột nhiên chuyển hướng, trong lòng ta vô cùng mừng rỡ, nhất định là sắp tìm được Yến Ly rồi! Một tay ta nắm chặt trủy thủ, một tay nắm chặt dây cương – không biết đến nơi sẽ phát sinh tình huống gì đây… Đang lúc trăng rằm, ánh trăng tràn đầy cánh rừng nhỏ, xa xa có ánh lửa, còn có hai chiếc bóng kéo dài. Đoạn đường này hoang vắng, ngay cả khách điếm để đặt chân cũng không có, cho nên bọn hắn chỉ có thể ngủ ngoài trời vùng ngoại thành – cô nam quả nữ… Tiếng vó ngựa của Truy Phong kinh động đến Yến Ly, ta thấy hắn đột nhiên đứng lên, xoay người đối mặt với ta, lúc Truy Phong bước ra khỏi bóng tối, hắn thấy người đến là ta, không khỏi có chút giật mình. Khóe mắt ta nhanh chóng liếc qua Bạch Sanh Sanh, vó trước của Truy Phong giơ lên, ngừng chân lại. ”Nàng…” Yến Ly sững sờ nhìn ta, nói không nên lời. Ta khẽ cử động, bắp đùi nóng rát đau đến chết lặng, đành bẽ mặt vươn tay ra: “Yến tiểu Ngũ, chân ta tê rồi, đến đỡ ta xuống với…” Hắn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, vẻ mặt phức tạp nhìn ta, nhưng không có tiến lại gần. Bạch Sanh Sanh đứng phía sau hắn, thần sắc càng phức tạp hơn so với hắn. Ta cắn chặt răng, được, chàng không đến đỡ ta thì thôi, để ta ngã chết cho rồi! Ta tựa lên lưng Truy Phong lấy thế, xoay bắp đùi – lúc cọ vào yên ngựa, ta đau đến muốn chết. Mũi chân lại chịu không nổi trọng lượng của cơ thể, hai gối cong quắp lại mềm nhũn, ngã về phía sau – lần này rốt cuộc hắn cũng đỡ lấy ta. Ta tựa lưng vào lòng hắn, hai tay hắn đỡ lấy sườn ta, cúi đầu nhíu mày nhìn ta: “Nàng lại muốn làm gì nữa đây?” Ta xoay người đối diện với hắn, ôm chặt hắn: “Ta có lời còn chưa kịp nói với chàng.” Vẻ mặt Yến Ly không được tự nhiên, chuyển ánh mắt sang chỗ khác “Vậy thì đừng nói, nàng lén trốn ra ngoài, đã trễ như thế này rất là nguy hiểm, mau trở về đi thôi.” Ta sầm mặt xuống “Ta chạy bốn canh giờ mới đuổi kịp chàng, hai đùi teo lại còn có chút xíu, giờ chàng bảo ta lăn đi sao?” “Vậy nàng muốn thế nào?” Yến Ly cau mày nói. Lúc này, Bạch Sanh Sanh tiến lên một bước, chen miệng vào nói: “Nếu đã thế, ở lại một đêm rồi hẵng đi.” “Không được!” Yến Ly quả quyết cự tuyệt “Nàng lập tức trở về cho ta!” “Yến Ly!” Ta cũng nổi giận, tóm chặt cổ áo hắn kéo xuống, “Dù cho lên thiên đình hay xuống địa phủ, chàng đã từng nói là chàng sẽ mãi ở bên ta, nương nó, giờ lời đó của chàng không tính nữa phải không!” Yến Ly ngẩn người ra “Ta… nàng…” Thế là, ta cười một cái, nhu tình vô hạn, cũng buồn nôn vô hạn: “Thần y đại nhân, Xuân Phong Nhất Độ không bằng Hoa Khai Nhị Độ. Quả nhân có bệnh, trời sinh phạm tiện, chàng tính thế nào?” Yến Ly bình tĩnh nhìn ta, hồi lâu sau, khóe môi cong lên, ý cười nơi đáy mắt hờ hững đầy cay đắng. “Nàng tự nghĩ ra, ai biết làm thế nào…” “Không biết làm thế nào?” Ta híp mắt lại, nghiến răng nghiến lợi đến gần hắn “Ta muốn chàng thực hiện lời hứa, cả đời này chỉ làm thần y của một mình ta!” Hắn cười lạnh nói: “Lý Oánh Ngọc, nàng chưa từng giữ lời hứa đối với người khác, dựa vào đâu muốn ta giữ lời hứa với nàng? Chính nàng trái ôm phải ấp, dựa vào cái gì đòi ta chỉ có một mình nàng?” “Chỉ bằng vào sự thật – ta là lưu manh!” Ta hận không thể vả một bạt tay cho hắn tỉnh lại “Nương nó, chàng giảng đạo lý với lưu manh, chàng bị bệnh hả! Danh vị liệt nữ lưu manh của ta được chính chàng ban tặng, chẳng những lưu manh mà còn háo sắc, vô lại, vô sỉ không ai sánh bằng, chàng đã từng nói như thế, quên rồi sao? Chàng đừng có giảng đạo lý với ta, tình cảm vốn không thể nói rõ được, nếu chàng thật lòng muốn đi, ta sẽ không giữ, nhưng chàng thật lòng muốn đi sao, sau khi chàng đi rồi sẽ vui vẻ hơn sao? Tìm đâu ra một nữ nhân vừa lưu manh vừa vô sỉ thay ta ngược loại người thích bị ngược là chàng?” Ta duỗi tay vỗ vỗ lên gò má hắn, cười tít mắt nói: “Thần y, ta biết sở thích yêu đương của chàng, chàng hãy theo lão gia ta đi…” “Nàng…” Hắn ngẩn người ra, giận quá hóa cười, bắt lấy tay ta oán hận cắn một cái “Nàng không thấy nhục mà còn ngược lại, lấy đó làm vinh hạnh!” Ta ngây ngất nói: “Cắn đi, không sợ bẩn à?” Ánh mắt hắn khẽ động, ý cười nổi lên, giận dữ nói: “Sao lại có người như nàng chứ…” “Thế gian này nếu không có người như ta, chàng sẽ cô đơn lạnh lẽo lắm a…” Ta cười dài tiếp một câu. “Chúng ta đúng là một đôi gian phu dâm phụ, chàng hài lòng rồi chứ gì!” Sắc mặt Bạch Sanh Sanh biến đổi rồi lại biến đổi, tiến lên phía trước nói: “Đại sư huynh, sắc trời…” “Ngươi câm miệng!” Ta quay đầu nhìn nàng, gầm lên giận dữ “Phu thê bọn ta đang nói chuyện, ngươi chen vào làm gì!” “Oánh Ngọc tỷ tỷ…” Nàng lui về sau một bước, hốc mắt đỏ lên. “Gọi ta tẩu tử!” Ta cắt ngang lời nàng. Yến Ly nhéo mũi ta một cái, lại cười nói: “Nàng quá nóng nảy, hạ hỏa đi.” Ta lập tức thay ra vẻ mặt tươi cười, cọ cọ trên ngực hắn “Thỉnh thần y ban thuốc…” Bạch Sanh Sanh liếc mắt nhìn Yến Ly một lát, sắc mặt biến đổi, tay ôm ngực, lảo đảo lui ra sau mấy bước. “Sư huynh, huynh…Huynh không đi Mân Việt quốc nữa sao?” Ta cũng ngửa đầu nhìn hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn ta nghe được, nói: “Nếu chàng đi, ta lập tức cắn chết chàng.” Cảm xúc trong mắt Yến Ly tuần tự thay đổi, ta biết trong lòng hắn lúc này đang đấu tranh ghê lắm, với hắn mà nói, khoảnh khắc này kích động quá lớn, nếu không thêm chút sức cổ vũ hắn, đợi kích động qua đi, có lẽ hắn vẫn sẽ khẳng khái đòi đi cứu nguy cho nước nhà. Làm thế nào giữ hắn lại, làm thế nào giữ hắn lại… Yến Ly khẽ thở dài, hắn còn chưa mở miệng, Bạch Sanh Sanh đã động thủ trước. Kể từ giây phút nàng ta bắt đầu ra tay, ta liền biết được, không cần ta nghĩ cách giữ lại, Yến Ly cũng sẽ không bỏ đi nữa.