Lão Đại Là Tổng Giám Đốc
Chương 2
Hạ Tử Giác gần đây tâm trạng có chút buồn bực, nguyên nhân là do bấy giờ công ty thường xuất hiện trên những tin tức truyền thông có liên quan, nhưng thực ra không hoàn toàn giống với sự thật.
Công ty thật là có người bị dụ dỗ đổi sang làm việc nơi khác, nhưng đó không phải là nhân viên cao cấp, chỉ là một tên phó lý mà thôi, về chuyện lấy đi các nhân viên ưu tú thì chẳng qua tất cả cũng chỉ là bốn gã tổ viên dưới trướng phó lý kia, điều đó đối với công ty mà nói căn bản không hề ảnh hưởng.
Vấn đề là những phương tiện truyền thông kia thêu dệt lên một cách quá đáng, không tôn trọng sự thật khiến cho người khác chán nản, đặc biệt là hắn hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến tất cả những chuyện này là do hắn không đồng ý lời mời của tuần san chuyên phỏng vấn về chuyện tình cảm của các nhân vật nổi tiếng, càng làm hắn khó kìm chế nỗi bực bội.
Cái quái gì mà chàng trai vàng trong giới kinh doanh, khiến mọi phụ nữ đều muốn được gả cho, nghĩ rằng chỉ cần trải qua một đêm ân ái cùng Tam Quan Vương (ý ở đây chỉ những người cao quý, bậc nhất… ta cug~ ko chắc lắm do từ này nghĩa là những quốc gia đứng đầu trong lĩnh vực bóng đá =.= ai bik chỉ ta) là có thể ảo tưởng được làm bạn gái sao?
Mấy người đó ăn no nhàn rỗi, không có việc gì làm lại thích tìm hắn kiếm chuyện, hắn lại không nợ nần gì bọn họ, dựa vào cái gì muốn hắn ra tiếp? Hắn đương nhiên là có quyền từ chối, chỉ không nghĩ rằng mọi chuyện lại biến thành thế này, thật làm người khác rất tức giận.
Bởi vì thật sự rất tức giận, không thể kiềm chế được bản thân bị chuyện tư làm ảnh hưởng, hắn chỉ có thể thừa dịp mình còn có thể tự chủ, đem toàn bộ chuyện này giao cho phòng PR (Public Relations- quan hệ xã hội) xử lý, sau đó hắn liền sắp xếp hai ngày đặc biệt để nghỉ ngơi, thư giãn, ở nhà nhắm mắt làm ngơ.
Thật trùng hợp, bình thường do công việc bận rộn thường làm cho cả bốn anh em không có thời gian gặp nhau, ấy thế nhưng lúc này tất cả đều cùng lúc nghỉ phép, không hẹn mà gặp cả bốn người đều về nhà.
Nhờ có các anh em làm bạn, tâm trạng u ám mấy ngày này của hắn bắt đầu trở nên sáng sủa hơn, từ từ chuyển sang chiều hướng tốt.
Nằm trên giường, Hạ Tử Giác lại nhớ tới tối hôm qua đã cùng các anh em nói chuyện chuyện suốt đêm- thực sự thì chỉ là nói những chuyện ngu ngốc không căn cứ, vẫn không nhịn được mà nhếch miệng mỉm cười.
Mấy giờ rồi nhỉ? Tối qua cùng mọi người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, đến tận rạng sáng bốn năm giờ mới lên giường ngủ.
Ba người kia đều uống nhiều hơn hắn, hẳn là giờ còn đang ngủ?
Hắn với tay lấy cái đồng hồ báo thức được đặt trên chiếc tủ nhỏ phía đầu giường, nhìn thoáng qua – 12:10
Quả thật đã hơn mười hai giờ.
Có vẻ như hắn cũng nên ra khỏi giường, dậy suy nghĩ một chút về chuyện buổi trưa nên ăn gì mới được, tránh cho ba người kia vừa tỉnh dậy đã than đói, tuy nhiên trong nhà cái gì cũng không có.
Bốn chàng trai đều được những người dân trong vùng khen là tinh anh, nếu như biết được bởi vì trong nhà không có bất cứ đồ gì để ăn, khiến tất cả cùng nhau chết đói, khẳng định đó sẽ trở thành một tin tức cực hot.
Cười cười, hắn rời giường rửa mặt chải đầu, ra khỏi phòng bước đến phòng khách, vô tình nhận thấy lão Nhị sớm đã tỉnh lại, hơn nữa trên bàn còn chất một đống đồ ăn.
TV đang mở, hắn ta cũng đang vừa ăn vừa xem TV.
“Ngươi dậy từ lúc nào thế?” Hắn bước lên phía trước tò mò hỏi.
“Chín rưỡi, bị điện thoại đánh thức.”
“Này là cái gì?” Hắn nhìn về phía đống đồ gì đó trên bàn.
“Đồ ăn đó, không nhìn ra sao?”
“Không phải là mua quá nhiều sao?” Mặc dù là để bốn chàng trai ăn, nhưng thực sự không phải quá nhiều sao? Còn có hai cái pizza thật lớn mà cả một nhà mời ăn hết!
“Vốn cũng không định mua nhiều như vậy, nhưng trông hình dạng cái gì cũng ngon nên mua tất cả luôn, kết quả là như vậy đó.” (khiếp… do ca giàu thuj chứ nếu là muội thì…T^T) Nói xong, Hạ Tử Kình bỗng lộ ra một nụ cười quái dị. “Lúc nãy ta đi mua này nọ, bắt gặp một chuyện rất thú vị.” Giữ nụ cười trên môi, hắn nói.
“Chuyện gì?” Hạ Tử Giác ngồi xuống ghế sofa, vừa với tay tới cái đống trên bàn lấy gì đó để ăn, vừa hỏi.
“Ngươi có từng nghe qua thuận khẩu lưu (cái này c1 ta có giải thích rùi nên lần này miễn nha) về bốn anh em chúng ta chưa?”
“Thuận khẩu lưu gì?”
“Lão Đại là tổng tài, lão Nhị là ông chủ, lão tam là tinh anh, lão tứ là thiên tài, nhà nào có con gái, đều muốn gả cho họ, bất kể cưới người nào, đều là kim quy tế nha kim quy tế.” (Kim quy tế: chàng rể rùa vàng - để nguyên vậy cho suông câu)
“Phụt!” Hạ Tử Giác vừa đưa ly cà phê lên miệng liền phun ra.
“Haha… thế nào? Rất thuận (trôi chảy) phải không?” Hạ Tử Kình đắc ý cười lớn thoạt nhìn rất vui vẻ, không thể nghĩ được là người đang thiếu ngủ.
“Ngươi nghe được từ đâu vậy?” Hạ Tử Giác đưa tay lấy tờ giấy ăn trên bàn, vừa lau những vết cà phê vấy lên xung quanh mình, vừa hỏi với một vẻ mặt quái dị.
“Trong lúc chờ mấy ly cà phê kia, tại quán cà phê thì nghe được.”
“Bởi vì đối phương nhận ra ngươi là ai, mới nói cho ngươi bài thuận khẩu lưu này?”
“Không phải, là ta nghe lén thôi.” Khóe miệng hắn nở ra một nụ cười.
“Nghe lén?”
“Thật ra nói là nghe lén cũng hơi quá, mà là do bản thân nàng ta không e dè nói lớn tiếng, làm cho ta mới có thể nghe thấy, kể cả một bí mật thú vị không thể nói.”
“Bí mật gì không thể nói?”
“Có liên quan đến ngươi đó.” Hạ Tử Kình vẻ mặt mờ ám.
Hạ Tử Giác đảo đôi mắt, lộ ra vẻ mặt không thèm quan tâm, cầm lên một miếng pizza đưa vào trong miệng. Ân, mùi vị cũng không tệ.
“Ca, nghe nói công ty các ngươi gần đây muốn tuyển người phải không?” Hạ Tử Kình nhìn hắn nói, vẫn là với vẻ mặt mờ ám kia.
“Hỏi làm gì, ngươi muốn tới xin việc hả?” Hắn nhai pizza, giọng hỏi có chút không quan tâm. Lời này đương nhiên chỉ là nói giỡn, bởi vì vừa rồi bài thuận khẩu lưu kia nói cũng không sai, lão Nhị là ông chủ, có công ty của riêng mình.
“Ngươi chú ý một chút xem thử có người tên Dịch Tiểu Liên đến xin việc hay không? Nàng ta rất thú vị.”
Nuốt pizza trong miệng vào, hắn quay đầu lại nghi ngờ hỏi em trai, “Dịch Tiểu Liên? Ngươi biết người này sao?”
“Không phải.” Hạ Tử Kình nhếch miệng, “Là người căm ghét nhà họ Hạ chúng ta, lũ quân hỗn đản (đã giải thích trong chương trước).”
…
Dịch Tiểu Liên, hiện nay 28 tuổi, độc thân, cao 1m64, nặng 49 kg, tốt nghiệp trường đại học Đài Loan khoa quản trị kinh doanh, thành thạo cả ba ngôn ngữ Anh, Nhật, Hàn, có kinh nghiệm làm việc năm năm tại công ty thương mại Uy Đạt.
Tấm ảnh bên trên lý lịch, là một cô gái bề ngoài trắng trẻo thanh tú, đôi lông mày trang nhã, đôi đồng tử đen lay láy toát lên vẻ trong sáng, chỉ có chiếc mũi nằm trên khuôn mặt nhỏ nhắn dường như là có chút phần khác lạ, nhưng theo mệnh tướng học mà nói kiểu mũi này xem như là có tiền có của, (_’’_ pó chân) còn có chiếc miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt.
Thoạt nhìn khuôn mặt có vẻ thẳng thắng, sắc sảo, cùng cái người lớn giọng mà lão Nhị đã gặp tại quán cà phê kia, nghĩ rằng là một cô gái hài hước, dường như thật không phải một người.
Quan trọng là, lý lịch của nàng lại xuất hiện ở đây, phải chăng nàng đã đồng ý tiếp nhận cái ý nghĩ ảo tưởng của mẹ nàng, nghĩ rằng đến Liên Chuẩn câu hắn làm rể vàng?
Thật không nghĩ rằng rốt cuộc nàng lại đến xin việc, còn được công ty tuyển dụng.
Căn cứ vào cách nói của lão Nhị, nàng đã hô to rằng “Ghê tởm bọn người họ Hạ, đúng là quân hỗn đản” thì không phải rất căm phẫn, rất khinh thường hay sao? Tại sao cuối cùng nàng lại đến Liên Chuẩn xin việc? Nàng tới đây, rốt cuộc có mục đích gì?
Hạ Tử Giác không tự chủ được nhíu mày tự hỏi.
“Tút.” Trên bàn, điện thoại nội tuyến bỗng vang lên, lập tức truyền đến giọng của thư ký Trần: “Tổng tài, tổng biên tuần san Kinh Tấn cùng ký giả Lâm đến.”
“Mời bọn họ vào.” Hắn trầm giọng nói, đặt tờ văn kiện trên tay xuống, dựa người vào lưng ghế, ung dung nhìn vào cửa chính trước mặt.
Truyền đến hai tiếng gõ cửa, lập tức cửa bị mở ra, thư ký đi phía trước giới thiệu về hai người đàn ông vẻ mặt ủ rũ kia.
Thư ký đưa người vào xong, hơi cuối đầu sau đó xoay người rời đi, thuận tay đóng luôn cửa lại.
Nhất thời trong văn phòng chỉ còn lại hắn cùng hai tên không biết trời cao đất dày này.
Vì không muốn làm rùm beng lên, hắn đã nhượng bộ mà đến núi Dương Minh này, không ngờ bọn người kia còn chưa chịu ngừng, ngang ngược làm cho sự tình ngày càng ồn ào hơn, làm cho hắn phát hỏa, ngay lập tức lợi dụng tất cả các mối quan hệ, phong tỏa toàn bộ xung quanh tuần san Kinh Tấn, ngăn cho bọn họ không thể phỏng vấn chung quanh, lại còn bị mọi người chửi đánh.
Dù sao cũng không ai thích bị những tin tức, phỏng vấn của ký giả tuần san bọn họ bôi nhọ, cái loại tạp chí xã lá cải này chỉ toàn thích bịa đặt, căn bản là không có giá trị tồn tại.
Trước kia sở dĩ hắn chịu im lặng, là vì không muốn cướp đi miếng ăn của kẻ khác, bởi vì tuy là một tạp chí xã thối nát, nhưng ít ra nó còn là chỗ dựa để nuôi sống nhiều gia đình.
Nhưng khi bị chọc giận, ý nghĩ đó bỗng chốc thay đổi.
Gọi một cách chính xác là rắn chuột một ổ, vật họp theo loài, hắn căn bản là không cần phải phụ nhân chi nhân (khoan dung như phụ nữ), huống hồ thượng lương bất chánh hạ lương oai (thành ngữ mang ý nghĩa: nếu người trên không ngay thẳng, đứng đắn thì những người bên dưới cũng sẽ giống vậy), dựa vào nơi này để kiếm tiền nuôi sống gia đình cùng con nhỏ, có thể có mấy người không lầm đường lạc lối?
Vì thế vẫn nên trảm thảo trừ căn (thành ngữ chỉ: việc nhổ tận gốc để tránh hậu họa), hơn nữa tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội được sinh ra lần nữa.
“Hạ tổng tài, hôm nay chúng ta đặc biệt đến đây để xin lỗi ngài, xin ngài đại nhân có đại lượng, thứ lỗi cho chúng ta có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, thật rất rất xin lỗi.” Tổng biên Trần cùng ký giả Lâm bỗng nhiên cúi người 90o về phía hắn.
Hạ Tử Giác nhìn bọn họ mặt không chút thay đổi, cho đến khi hai người bọn họ không thể chịu được cái yên tĩnh từ bốn phía xung quanh thêm nữa, ngẩng đầu lên lén nhìn phản ứng của hắn với nỗi lo lắng, lúc này hắn mới chậm rãi mở miệng…
“Sớm biết như thế thì cần gì phải có lúc đầu?” Hắn lạnh lùng nhìn bọn họ nói.
“Chúng ta rất xin lỗi”
“Xin lỗi cũng không thể thay đổi được sự thật.”
“Xin ngươi thương xót, có rất nhiều nhân viên trong công ty phải dựa vào tiền lương để nuôi sống gia đình, nếu như tạp chí sụp đổ, thì…”
“Ta sẽ giới thiệu công việc mới cho bọn họ, đương nhiên” cho chắc ăn, hắn thông thả bồi thêm một câu, “là chỉ những nhân viên vô tội.”
Khuôn mặt tổng biên Trần cùng ký giả Lâm đều biến sắc.
“Ngươi… có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không?” Tổng biên Trần run giọng nói.
“Ta đã cho các ngươi cơ hội, nhưng các ngươi lại coi nó như gió thoảng bên tai.”
“Đó là bởi vì…”
“Bởi vì chưa biết ta có năng lực lớn như vậy, không biết chọc giận ta sẽ bị đuổi tận giết tuyệt?” Hạ Tử Giác lạnh lùng cắt ngang lời hắn. “Nói cách khác, tất cả các ngươi đều là bọn bại hoại khinh thiện sợ ác, đám người cặn bã.” (Ca có nghề … chửi a~^o^~)
Tổng biên Trần ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn thẳng, cắn răng nghe những lời nói đó giận dữ không thể nào kiềm chế được quát: “Hạ Tử Giác!” Đồng thời hướng tới chỗ ngồi sau bàn làm việc của Hạ Tử Giác, vẻ mặt như không thể không giết hắn
Hạ Tử Giác tựa như đã sớm có chuẩn bị sẵn, vừa nhấc chân lên, đánh về phía con mạnh thú đang chồm tới làm hắn ngã xuống sàn, sau đó xoay người đối diện với tên cầm thú đang nhào qua bàn trực tiếp tấn công hắn, lập tức khóa chặt một tay làm đối phương kêu lên ái ái. (Kiếp trước ca là đồ đệ Thiếu Lâm Tự hả @[email protected])
Hắn đem hai tên cầm thú kia ném thành một đống, lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt làm người khác rùng mình.
Hắn đưa tay nhấn nút điện thoại nội tuyến trên bàn, “Thư kí Trần, bảo vệ tới chưa?”
“Vừa mới đến.”
“Nói bọn họ vào đây,” hắn tiếp tục nhìn vào hai tên kia, sau đó lạnh lùng nói với hai bảo vệ mới vừa vào văn phòng: “Đem hai tên cặn bã kia ném ra ngoài.”
“Vâng!”
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
336 chương
37 chương
140 chương
183 chương