Lão Đại Là Nữ Lang
Chương 194
//
<img alt=IMG data-cfsrc="https://i.imgur.com/sru8Dh7.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt=IMG src="https://i.imgur.com/sru8Dh7.jpg" data-pagespeed-url-hash=3465915592 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Bọn họ đi bộ lên núi, ngắm tuyết thưởng mai, vào trong miếu thắp hương. Đại hòa thượng trong miếu cũng từng nghe về thanh danh của Phó Vân Chương, chủ động mời y đề thơ. Bọn họ được thơm lây, được người tiếp khách trong miếu dẫn đi ăn đồ chay, cái loại mà chỉ có vương công quý tộc mới được ăn ấy, trong đó có có một món tên là "sen nghe mưa xuân" (hình minh họa ở cuối chương), toàn bộ đài sen được làm bằng đậu hũ, nhìn mềm mại tha thướt, cứ như thể đã mang được cả lá sen, đài sen vào trong bát vậy, tươi ngon, tinh khiết, lại còn rất thơm, vừa đẹp lại còn ngon, cực kỳ ngon, ngon hơn cả thịt cá. Đương nhiên, đây hẳn là do chỉ có một ít. nói liên tha liên thiên một hồi, Viên Tam lau khô tay, lấy một chiếc túi thơm từ trong ngực áo ra, nói: "Lão đại, ta xin cho ngươi cái túi thơm này."
"Hở?"
Phó Vân anh đặt cây kéo trong tay xuống.
Viên Tam cầm túi thơm, hắn nói, mặt nghiêm túc, "Ta nghe đại hòa thượng nói cái này linh nghiệm ghê lắm, bên trong còn có chú Lăng Nghiêm do đại sự tự tay viết đấy. "Tẫn kỳ sinh niên, nhất thiết chư độc, sở bất năng hại" [1], lão đại, ngươi đeo cái này bên người, về sau mấy thứ tà ma ngoại đạo cũng chẳng tới gần ngươi được nữa!"
[1] Chú Lăng Nghiêm là hồn cốt của Phật giáo, dài nhất và khó nhất. Trong chú Lăng Nghiêm có một đoạn nghĩa như sau: "Nếu có chúng sanh trong các thế giới, tùy theo vật dụng trong đất nước, hoặc lá, giấy, vải trắng để biên chép chú này, đựng trong túi nhỏ, nếu người ấy ngu muội chẳng thể tụng nhớ thì đeo trên mình, hoặc để trong nhà, nên biết người ấy trọn đời chẳng bị các thứ độc hại." (Nguồn: langnghiem.com). Viên Tam trích câu cuối cùng trong đoạn, ý là bảo Phó Vân anh đeo chú Lăng Nghiêm để nàng tránh được mọi loại độc.
Phó Vân anh mỉm cười, nhận túi thơm, cảm ơn hắn.
Cứ tưởng rằng hắn cũng giống như những học sinh khác, muốn thi đỗ tiến sĩ nên mới vào miếu cầu xin, hóa ra lại là để lấy bùa bình an cho nàng.
Nàng rót hai chén trà, đưa một chén cho Viên Tam, ngồi đối diện hắn.
"Viên Tam... Có chuyện này muốn nói với ngươi."
Viên Tam uống một ngụm trà, ngước mắt lên nhìn nàng, ngồi đó chờ nàng nói.
Nàng định nói lại thôi.
Viên Tam nở nụ cười, "Lão đại, ngươi làm sao thế?"
Có chuyện gì mà khó nói vậy chứ?
Phó Vân anh đưa ngón tay vuốt ve miệng chén, nói: "Ngươi đi theo ta cũng mấy năm nay, ta coi ngươi như người nhà."
Viên Tam ưỡn ngực, hai mắt sáng rỡ, vô cùng đắc ý, hỏi: "Ta có thể nói cho Khải ca là ngươi nói thế không?"
Phó Vân Khải là anh trai của lão đại, bởi cái quan hệ này mà Phó Vân Khải suốt ngày khoe khoang trước mặt hắn, hiện giờ lão đại cũng coi hắn là người nhà rồi, hắn và Phó Vân Khải thực ra cũng chẳng khác nhau là mấy, ha ha!
<img alt=IMG data-cfsrc="https://i.imgur.com/xKIQPI3.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt=IMG src="https://i.imgur.com/xKIQPI3.jpg" data-pagespeed-url-hash=2720341602 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
65 chương
56 chương
11 chương