Sau chuyến đi tuần trăng mật ngọt ngào lần trước, cả hai tay trong tay quay trở lại thành phố S khoảng một hai tuần sau đó. Màn hôn lễ thế kỉ cảm động của anh đã leo lên tận trang báo lớn nhất của các thành phố lân cận khác và trên phạm vi toàn thế giới vì vậy chuyện của anh và cô luôn nằm trong những tin nóng hổi được săn đón rất nhiều. Rồi đâu lại vào đó, tập đoàn DAK chính thức xác nhập với Ngô Thị, lập nên một đế chế mới vững mạnh hơn. Công việc vì thế mà ngày càng chồng chất, Hàn Dương phải đi làm lại để phụ giúp Kha Đức và Tử Hy một tay gầy dựng mảng nước hoa mà Mạnh Ái tâm huyết nhất. Mạnh Ái thấy xót xa cho anh vì phải làm nhiều việc như vậy, nhưng cứ hễ cô xin đi làm chung thì anh lại kiên quyết từ chối không thương tiếc và anh nói thế này: " Nếu nói thật thì nhìn em rất ốm và xanh xao, phải ở nhà bồi bổ để tăng thêm vài cân. " " Ông xã em là một chủ tịch tài hoa mà lại giàu có như vậy, tại sao lại phải đi làm cực khổ? Hay là em chê anh không đủ tiền nuôi cả em và con? " " Những năm qua em đã vất vả nhiều rồi, bây giờ cứ thoải mái mà tận hưởng cuộc sống của bà hoàng đi, không cần đi làm nữa đâu. " Advertisement / Quảng cáo Hàn Dương đã nói tới thế, cô cũng không cãi lại nỗi nên vì thế chỉ biết ở nhà ăn ngủ, chán chán lại đi shopping, buổi chiều lại đi rước bảo bối Hàn Khải về nhà. Cuộc sống của Mạnh Ái chả khác gì một hoàng hậu trong truyện cổ tích, đây là sự thật không phải nói ngoa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hàn Dương anh cả ngày đi làm mệt mỏi, buổi tối lại về " ăn cô " một cách dữ dội, hại cô cứ phải " liệt giường " mỗi ngày luôn. Nghĩ tới anh mệt mỏi đi làm nên cô cũng thỏa mãn anh một chút mà không cấm hay phản đối gì. Dạo gần đây Mạnh Ái cảm thấy rất mệt mỏi, thường xuyên buồn ngủ và hay thèm thuồng rất nhiều món ăn. Mới dậy đi xuống ăn một chút là mắt lại mở không lên. - Bác Trần, con mệt quá nên lên lầu nghỉ một chút ạ. _ Mạnh Ái ăn xong bữa sáng, sau đó nói vài câu với quản gia Trần, cô thật sự rất buồn ngủ rồi. - Con cứ đi nghỉ đi, việc nhà cứ để bác làm là được. _ Nghe cô nói mệt, bà có hơi lo lắng, vốn dĩ bà coi cô như con cái trong nhà hết mà. Nhưng chưa đi được mấy bước lên cầu thang, cơn buồn nôn trong người ở đâu kéo tới rất khó chịu. Mạnh Ái quay người chạy xuống thẳng nhà vệ sinh. - Ái Nhi, con không sao chứ? _ Quản gia Trần thấy thế chạy theo vào nhà vệ sinh, liên tục vỗ về lưng của cô nhẹ nhàng. Sau đó lại ngẫm nghĩ một chút, không phải là.. - Dạo này con rất hay buồn ngủ lại còn thèm ăn đủ thứ, hôm nay thì lại buồn nôn, có phải đã có em bé hay không? _ Nói đến đây, mắt bà sáng rỡ lên hẳn. - Chút nữa con sẽ đi khám.. Nghe quản gia Trần nói vậy cô thấy cũng có lí, nên quyết định lên lầu thay đồ đi tới bệnh viện không ít lâu sau đó. Hàn Dương cũng hơn ba mươi tuổi rồi, cô muốn sinh thêm cho anh một đứa con gái, vì người xưa thường nói đàn ông rất thích có con gái. Với lại tuổi của cô bây giờ cũng cho là thích hợp đi, sinh thêm cũng không sao cả. - --------- Bệnh viện Stardom. - Chị Mạnh Ái, em bé được hơn năm tuần rồi, chúc mừng chị nhé. _ Tử Quang cầm tờ giấy xét nghiệm đi từ ngoài cửa vào, khuôn mặt hiện lên tia vui vẻ. - Có thật không? _ Mạnh Ái mắt sáng rỡ cả lên, đây quả thật là một tin vui rồi. - Là sự thật, bây giờ chị cứ tẩm bổ thật đầy đủ vào nhé. _ Cô cầm lấy tờ giấy xét nghiệm mà Tử Quang đưa cho, trong đó là một bào thai nhỏ đang hình thành. Mang tin vui trong lòng, cô vui vẻ nhờ vệ sĩ chở tới tập đoàn Ngô Thị của anh, khuôn miệng lúc nào cũng cười rạng rỡ, đang nghĩ xem nên nói với anh thế nào. Advertisement / Quảng cáo - --------- Tập đoàn Ngô Thị. Mạnh Ái bước vào bên trong với bao ánh mắt hâm mộ của mọi người, ai mà không nhận ra được cô cơ chứ, bà xã đại nhân của chủ tịch đó! Không hổ danh là con gái cưng của Lục Gia và thiếu phu nhân của Ngô Thị đâu, cả người cô có một khí phách rất tuyệt vời nha. Thần thái hay phong cách ăn mặc nhìn vào chắc chắn là biết những người giàu, nếu không phải giàu thì cũng là có gia thế không hề tầm thường một chút nào. - Chị dâu, có chuyện gì sao? _ Hàn Lục đi từ thang máy ra, tình cờ gặp được cô đang tiến tới. - Không có gì hết, em muốn lên gặp Hàn Dương một tí. _ Thật ra là Hàn Lục và cả Hàn Đại đều lớn tuổi hơn cô cả nên xưng hô như vậy là chuyện bình thường. Nhưng vì họ cứ quen miệng gọi cô là chị dâu hay thiếu phu nhân mất rồi, muốn sửa cũng khó nữa, điều này làm cô có chút ngượng, nhưng họ không thể cãi lời được, việc gọi như vậy là do anh đưa ra. Nghe vậy, Hàn Lục đi sát một bên dẫn cô lên tầng cao nhất của tập đoàn, ai mà không biết lão đại à không chủ tịch cưng Mạnh Ái còn hơn cưng trứng nên việc phải bảo vệ cô là việc rất rất rất ư là nên làm, nếu không làm đúng nhiệm vụ thì sẽ bị phạt. " Cốc, cốc " _ Bên ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa. Hàn Dương ngồi bên trong nghe vậy liền đồng ý cho vào, cô chỉ vừa bước được vài bước đã thấy anh từ bên trong bước ra rồi. Vốn dĩ mùi đặc trưng của cô anh rất quen thuộc, chỉ cần nghe sơ qua là biết. - Bà xã, sao lại đến đây? _ Anh ôm cô vào lòng vuốt ve như chú mèo nhỏ. - Có việc gì em mới đến được hay sao? Hay là anh đang giấu em cái gì đó. _ Mạnh Ái vốn chưa biết nối việc mang thai như thế nào với anh, thôi thì cứ vui đùa một chút đã rồi nói sau. - Anh không giấu em việc gì hết. Bà xã muốn đến khi nào cũng được, lần sau cũng không cần gõ cửa như vậy sẽ đau tay lắm, cứ trực tiếp vào là được rồi. _ Qua vài câu nói cũng biết được anh cưng chiều cô như thế nào rồi đó, thật hạnh phúc mà. - Ông xã, anh muốn.. có con trai hay có con gái vậy? _ Mạnh Ái mỉm cười nhìn anh, sau đó quay lại nói vào vấn đề chính của ngày hôm nay. - Gái trai không quan trọng, chỉ cần do em sinh ra thì anh đều yêu thương hết. _ Hàn Dương yêu chiều hôn phớt lên môi cô một cái rồi nói. - Thế thì được, chiều nay chúng ta đi mua đồ em bé đi! _ Cô vui vẻ nói. - Em... em nói gì anh nghe.. không rõ? _ Anh nghe những lời cô nói nhưng không chắc chắn nên muốn xác nhận lại một lần nữa. - Em nói là anh sắp có con nữa rồi. Kết quả của anh mà ra đó. _ Cô với tay lấy kết quả xét nghiệm trong túi ra đưa thẳng trước mặt cho anh xem. Hàn Dương như đơ ra, tay run run cầm lấy tờ giấy xét nghiệm mà cô đưa cho đọc thật kĩ, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Lần trước anh không cảm nhận được sự sung sướng được lên chức ba, bây giờ được cảm nhận, thật sự trong lòng rất hạnh phúc. Khóe mắt vì sự vui sướng này mà đã phiếm hồng lên, cảm giác này thật sự rất đặc biệt không sao diễn tả bằng lời được. Advertisement / Quảng cáo - Bà xã, thật sự rất cảm ơn em, cảm ơn em vì tất cả. Anh yêu em! Anh nhấc bổng cả người cô lên vui mừng nói rồi ôm cô vào lòng, nước mắt anh rơi trên đôi vai của Mạnh Ái rất nhiều. Đây không phải là lần đầu anh khóc, nhưng lần này là khó cvif sự vui mừng khôn xiết, sự vui mừng khi có một gia đình hoàn chỉnh mà mình hằng mong ước bấy lâu nay. Những lần trước anh khóc vì vụt mất cô, lần này lại khóc vì sự hạnh phúc. Đây là cái kết quá hoàn hảo cho một cuộc hôn nhân thương mại tưởng chừng như sẽ kết thúc chóng vánh trong vài năm. Cả hai luôn yêu thương, hi sinh vì nhau như thế nên chuyện tình của họ mới kéo dài và bền vững được như hôm nay. Chuyện tình nào cũng phải trải qua những cay đắng, chia xa nhau cứ ngỡ là mãi mãi. Đó chưa chắc là định mệnh, có khi chỉ là ông trời muốn trêu ngươi ta một chút, thử thách chúng ta một chút để cả hai biết người này quan trọng với người kia như thế nào mà thôi. Nếu bạn biết nắm bắt cơ hội, tình yêu chắc chắn sẽ quay lại với bạn không sớm thì muộn, còn nếu bạn dễ dàng buông tay, thì bạn nên chấp nhận sự thật đi mà đừng bao giờ than vãn hay trách móc ông trời.. - --------- Hoàn chính văn!