Editor: Bắc Chỉ. Khương Nhuế trở lại Trường An cung, để lại người hầu ở bên ngoài, một mình một người vào nội điện. Đám người Hàm Yên lo lắng không thôi, cũng chỉ có thể không đi quấy rầy. Vừa rồi động tĩnh trong điện Sùng Chính, các nàng chỉ nghe được mơ hồ, thế nhưng nhìn biểu tình của nương nương khi đi ra, liền biết chắc chắn Lục Hành Chu không đồng ý cho bệ hạ nhập học, lại còn làm nương nương tức giận. "Thật sự rất quá đáng." Hàm Yên buồn bực nói, vừa rứt câu, tiểu cung nữ chạy đến, nói người của Lục công công tặng lá trà cho nương nương. "Ta đi xem." Hàm Yên hùng hổ đi ra ngoài, vốn dĩ nàng đối với Lục Hành Chu và người bên cạnh hắn đều tồn tại kính sợ, nhưng hai ngày nay thấy nương nương chịu ủy khuất, trong lòng tức giận nhất thời áp đi sự sợ hãi, nhìn thấy Tam Thất, đến mắt không phải mắt, mũi không phải mũi (???), "Tam Thất công công đại giá quang lâm, không biết có việc gì phải làm vậy?" Nói đến Tam Thất, tuy rằng ở trước mặt Lục Hành Chu cẩn thận tỉ mỉ, nhưng ở trong hoàng cung cũng là nhân vật có tiếng, lúc trước nhìn thấy Hàm Yên thị nữ bên người Thái Hậu, cũng coi là cái gai trong mắt, hôm nay lại cười khanh khách, bị người châm chọc cũng không tức giận. "Hàm Yên tỷ tỷ hảo a (lời chào), tại hạ phụng mệnh đốc chủ, đưa lá trà tới cho nương nương, hôm qua vừa mới trình lên trà búp Minh Tiền Long Tĩnh, tổng cộng tám cân tám lạng*, toàn bộ đều ở đây." *Nguyên văn là "tám lượng tám tiền" (tám lạng tám cân)... Ta cũng không biết đâu... Ứ ứ... Chắc đơn vị đo lường của Trung Quốc khác với chúng ta... Đừng để ý:< Hàm Yên bị thái độ của cậu trong lòng sinh nghi hoặc, để người tiếp nhận lá trà nhìn xem, quả thật là năm nay cống trà mới, phẩm tướng cực xuất sắc. Những người này có lòng tốt như vậy? Nàng hồ nghi không ngừng. Tam Thất lại cười tủm tỉm mà nói: "Lúc trước có nơi nào đắc tội tới Hàm Yên tỷ tỷ, Tam Thất xin nhận lỗi tại đây, sau này hai người chúng ta là cộng sự*, mong tỷ tỷ chỉ giáo nhiều hơn." *Cộng sự: cùng làm chung một việc, làm việc cùng nhau. Cậu suy nghĩ rất đơn giản, trước kia Thái Hậu chỉ là Thái Hậu, trên mặt không có trở ngại là được, hiện giờ đốc chủ coi trọng Thái Hậu, vậy nương nương chính là chủ tử thứ hai của bọn họ, đương nhiên phải cẩn thận hầu hạ, nên người bên người cô cũng muốn lôi kéo quan hệ thật tốt. Hàm Yên dường như bị kinh hách (kinh ngạc + sợ hãi), đây là thái giám đắc thế (có hoàn cảnh thuận lợi). đó, ngày thường chỉ kém dùng cằm nhìn người, có từng khách khí qua như vậy sao? Chẳng lẽ vừa mới xảy ra chuyện gì đó mà các nàng không biết? Chờ đến khi Tam Thất cáo từ, nàng liền muốn đi thăm Thái Hậu xem thế nào, đi đến ngoài cửa lại dừng chân, khe khẽ thở dài. Vẫn nên để nương nương một mình thanh tĩnh trong chốc lát đi. Mà người trong lòng vốn nên ủy khuất hao tổn tinh thần Khương Nhuế, lúc này lại thảnh thơi mà nằm trên giường. Lại nói tiếp, có một việc quả thật làm cô vô cùng hao tổn tinh thần. Trước đó đều là thế giới khoa học kỹ thuật phát triển, cô quen dùng điện thoại máy tính điều hòa, ra cửa vẫy tay có xe, nằm ở nhà lướt lướt lướt liền biết bát quái thiên hạ, giờ đây nơi này cái gì cũng không có, thật sự có chút nhàm chán. Đều nói từ nghèo thành giàu dễ dàng, từ giàu về nghèo khó khăn. Sáng lên tối đến, thứ tống cổ thời gian cái gì cũng không có, lặp đi lặp lại. Bây giờ ở đây chỉ mới mấy ngày, cảm giác buồn đến hoảng, không nhẫn nại như vậy, thật là học hư rồi nha. Lại nói, làm Thái Hậu thì có cái gì tốt, đó là mặc kệ làm cái gì, bên cạnh đều có người hầu hạ. Mặc quần áo chỉ cần duỗi tay, ăn cơm há mồm là xong, khi cô đi WC, lại còn có người muốn thay cô chùi đít nữa chứ, thật hoảng sợ. Cô nghiêng người, đổi tư thế thoải mái. Hôm nay Lục Hành Chu không đồng ý cho tiểu hoàng đế nhập học, đối với cô mà nói, cũng không tính là chuyện xấu —— nếu hắn không cho người tới dạy tiểu hoàng đế, vậy để cô dạy là được. Hiện tại hoàng đế tuổi còn nhỏ, chỉ cần dạy bé nhận biết vài chữ, hiểu chút đạo lý, lúc trước cô cũng đã từng nuôi con, tự hỏi có thể đảm nhiệm. Mà từ thái độ của Lục Hành Chu trước mắt, nhất định cho rằng cô dạy chẳng ra gì, hơn phân nửa sẽ không ngăn cản hành vi này, chỉ biết ôm tâm lý xem kịch chờ cô đi cầu hắn. Khương Nhuế không tính cầu cạnh hắn, chỉ cần cô dạy tiểu hoàng đế biết chữ, sô lần xuất hiện ở trước mặt Lục Hành Chu nhất định sẽ tăng lên, chuyện sau này, ai nói chuẩn được đâu. Cô nằm lười nhác ở trên giường đủ rồi, mới lại trưng lên dáng vẻ Thái Hậu lần nữa, cho người tiến vào hầu hạ. Hàm Yên đem lá trà dâng lên, "Nương nương, đây là Lục công công cho người mang tới." Khương Nhuế nghĩ lại một chút, khi tiên đế còn sống, mỗi năm trà búp Minh Tiền Long Tĩnh, chỉ phân đến sủng phi Tiêu Quý phi một chút, còn có vì thân phận Tạ Hoàng hậu còn đây, cũng có thể được phân đến một ít, còn những người phân vị thấp không được sủng ái thì đến vị cũng không biết. Cô không thích uống trà, cũng không cảm thấy một năm chỉ có tám lạng tám cân trà búp Minh Tiền Long Tĩnh có gì hiếm lạ, liền nói: "Cầm đi chia cho các chư vị thái phi đi." "A?" Hàm Yên có chút tiếc nuối, "Đây vốn là của một mình nương nương mà." "Một mình ta uống hết, thì có thể thành tiên hay có thể trường sinh bất lão? Nhiều người trông mong nhìn chằm chằm chút lá trà này như vậy, chúng ta độc chiếm, chỉ sợ bị người khác mắng là tiểu nhân." Hàm Yên bừng tỉnh: "Nô tì còn đang nghĩ sao hắn lại hảo tâm như thế, còn tặng lá trà cho nương nương, thì ra là muốn để người khác mắng chúng ta!" (Hứ, toàn nghĩ oan cho chú nhà ta: