Lão Công Thực Tập

Chương 29 : Nợ đào hoa

“Thời gian không còn sớm nữa, anh về trước.” Viêm Liệt chuẩn bị ra về, bởi vì nếu anh cứ ngồi ở đây, anh không dám đảm bảo sẽ không phát sinh chuyện không nên xảy ra. “Ừm, được, đi đường cẩn thận.” Bắc Đường Yên cũng không miễn cưỡng, chỉ là vẫn lấy ánh mắt sâu xa nhìn Viêm Liệt, dù sao Viêm Liệt đã là bạn trai cô, anh muốn chạy cũng không thoát, tạm thời không vội. “Ừm, Yên, sáng sớm ngày mai chúng ta có cùng đến công ty không?” Viêm Liệt hi vọng đáp án là đồng ý, nhưng mà anh không biết Bắc Đường Yên làm như vậy là vì tâm huyết dâng trào hay là có ý gì khác. Nếu như người anh yêu là một cô gái bình thường, anh cũng sẽ không có nhiều đố kỵ như vậy, nhưng bạn gái anh lại là Bắc Đường Yên, nhiều lúc anh thật sự lo lắng buổi hẹn của mình sẽ gây khó khăn cho cô. “Buổi sáng anh có ăn sáng không?” “Trước kia anh thường mua đến công ty ăn, như vậy sẽ nhanh hơn.” “Vậy ngày mai em chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh, anh ở dưới lầu chờ em đi.” Một ngày ba bữa của Bắc Đường Yên đều được người ta đưa tới, cô không nấu cơm lại không thích có người giúp việc, cho nên ba bữa đều được đặt trước, cô nghĩ ngày mai phải dặn người ta đem thêm một phần mới được. “Anh đến đón em, nếu không anh sẽ cảm thấy em làm chuyện anh nên làm.” Viêm Liệt rất nghiêm túc nhìn Bắc Đường Yên. “Nhưng em đang theo đuổi anh mà, không tích cực thì làm sao có thể đả động đến trái tim anh.” Bắc Đường Yên nhìn Viêm Liệt, cô làm như vậy là vì đang theo đuổi anh, đây là phương pháp cô chọn lọc trong rất nhiều phương pháp, tỉ lệ thành công rất cao. “Anh, anh, cái gì mà trái tim anh, đó là con trai theo đuổi con gái, hơn nữa, anh và em đã hẹn hò, không cần theo đuổi nữa.” Viêm Liệt rất bất đắc dĩ, Bắc Đường Yên không thể kín đáo một chút sao. “Nhưng mà anh còn chưa cưới em, nếu không cố gắng lỡ như anh bị người khác giành mất thì làm sao bây giờ?” Giọng nói của Bắc Đường Yên rất là đau khổ, cô còn lấy ánh mắt lo lắng nhìn Viêm Liệt, giống như cô thật sự lo sợ điều đó sẽ xảy ra, nhưng trên thực tế Bắc Đường Yên rất có lòng tin về mình, đồ của cô chưa bao giờ bị người khác cướp đi, huống chi còn là người mà cô xem trọng, nhưng cũng không thể khinh thường, nếu cô đoán không lầm thì cái người vừa mới gọi điện tới là thiên kim tiểu thư tập đoàn Âu thị – Âu Nhược Nhã, xem ra cô ta còn chưa có chết tâm, cô có nên tặng cho cô ta một chút cảnh cáo hay không đây. Bắc Đường Yên không phải là thiên sứ, cũng không có vẻ ngoài thuần khiết thiện lương giống như thiên sứ, trong mắt người ngoài cô là người mạnh mẽ, khôn khéo, xinh đẹp và lý trí, những đặc điểm này cô đều đã bộc lộ trước mắt Viêm Liệt, lại có thêm vẻ ôn hoà dễ thương nghịch ngợm và mị hoặc, mà trên thực tế cô là người thích nắm trong tay mọi thứ, mặc kệ là làm bất cứ chuyện gì cũng chỉ vì muốn đạt tới mục đích của mình, cô thích Viêm Liệt, cho nên bây giờ mục đích của cô là bắt được tâm Viêm Liệt, mà nếu như trên đường thực hiện có chướng ngại vật cản trở bước đi của cô, cô cũng sẽ không keo kiệt dùng một chút phương pháp đặc biệt diệt trừ nó. “Anh cảm thấy mình nên lo lắng mới đúng, hơn nữa, anh đâu có tốt như vậy, thật không biết em thích anh vì cái gì.” “Thích rất nhiều thứ, nhưng mà em cảm thấy anh còn nhiều điều chờ em khám phá, cho nên đừng quên anh đã đồng ý với em, hai ngày nữa em sẽ cho người sửa lại phòng sách, chờ chuẩn bị xong anh liền dọn tới đây, đến lúc đó không cho phép thất hứa.” “Anh sẽ không quên, anh đi thật đây, sáng sớm ngày mai anh lại đón em, tạm biệt.” Việt Liệt ấn xuống một nụ hôn trên trán Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên bất mãn liếm môi, Viêm Liệt đành phải bất đắc dĩ hôn lên môi cô, nhưng mà chỉ là cái hôn nhẹ lướt qua, nếu không anh sợ mình sẽ không đi ra khỏi căn phòng này được. “Tạm biệt, em sẽ nhớ anh.” “Anh cũng sẽ nhớ em.” Viêm Liệt đi ra khỏi nhà, bầu không khí lưu luyến không tan. Sau khi tiễn Viêm Liệt đi, Bắc Đường Yên ngồi trên ghế sa lon, đèn trên tường trong phòng khách đổi thành đèn màu, nước trái cây đổi thành Whisky, lúc này nhìn Bắc Đường Yên trở nên âm trầm. Cô cầm điện thoại lên nhấn một dãy số. “Tiểu thư, cô có gì phân phó?” “Điều tra cặn kẽ tài liệu có liên quan đến Âu Nhược Nhã và tập đoàn Âu thị, càng cặn kẽ càng tốt, hai giờ chiều ngày mai tôi muốn tài liệu này xuất hiện trên bàn làm việc của tôi.” “Được!” Cúp điện thoại, Bắc Đường Yên uống một hơi cạn sạch ly Whisky, đứng dậy đi về phía phòng tắm, thứ cô xem trọng không có cái nào là thoát được khỏi tay cô, lúc cần thiết cũng có thể dùng một chút thủ đoạn, thế giới của cô đã sớm không còn màu trắng thuần khiết như lúc ban đầu. Sáng sớm ngày thứ hai, hai người lại cùng nhau xuất hiện trong công ty, mặc dù đem tới trấn động không nhỏ, nhưng nếu so với ngày thứ nhất thì vẫn còn rất nhẹ, nhất là sau khi chủ quản các phòng đã ra lệnh không cho phép lại truyền xì căng đan trong công ty, nếu như bị nghe thấy thì trừng phạt không tha, nặng thì đuổi khỏi công ty vĩnh viễn, hình phạt như vậy làm rất nhiều người ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng mà trong lòng vẫn len lén suy nghĩ, thỉnh thoảng gặp Viêm Liệt cũng lộ ra ánh mắt hết sức quỷ dị. Mà chuyện này đối với Viêm Liệt mà nói đúng là đáng ăn mừng, ít nhất không còn có người dám đến tìm anh gây phiền toái nữa, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến bữa hẹn ăn trưa với Âu Nhược Nhã anh liền cảm thấy nhức đầu, buổi sáng anh đã nói với Bắc Đường Yên là mình có việc không hẹn ăn trưa với cô được, cái gì cô cũng không hỏi, nhưng ánh mắt của cô nhìn anh làm anh cảm giác là lạ, giống như anh làm sai chuyện gì không giải thích được. Buổi trưa, Viêm Liệt hẹn Âu Nhược Nhã ở tiệm ăn gần công ty. “Viêm Liệt, chúng ta thật không thể nào sao? Anh biết em thích anh lâu rồi mà, anh không thể cho em một cơ hội được sao?” Lần này tới đây Âu Nhược Nhã đã có tính toán, cô quyết định đánh cho đến cùng, nếu như anh thật sự không cho cô một chút hi vọng nào, như vậy cũng đừng trách cô vì mình tranh thủ tình cảm! “Tiểu Nhã, cậu rất tốt, thật sự tốt, nhưng kể từ lúc tôi biết cậu đến bây giờ, tình cảm của tôi đối với cậu không vượt qua tình cảm bạn bè bình thường, chúng ta không hợp nhau, thật xin lỗi.” “Vậy tại sao cô gái kia có thể, cô ta ngoại từ có tiền nhiều hơn em thì có gì tốt hơn em sao, không có trẻ tuổi giống em, không có xinh đẹp như em, anh tại sao lại chọn cô ta!” Cô không phục, thật sự không phục. Viêm Liệt cau mày, Âu Nhược Nhã lấy giọng nói như thế này nói về cô làm anh chán ghét. “Tôi không thích cậu không có quan hệ gì với cô ấy, xin đừng liên luỵ cô ấy vào trong đề tài của chúng ta, tôi đã nói rồi tôi không hi vọng sẽ nghe được bất kỳ lời nói sỉ nhục nào về cô ấy, Nhược Nhã, tôi hi vọng cậu không dây dưa vấn đề này nữa, cậu đã tạo thành rắc rối cho tôi, thật xin lỗi, tôi còn có việc muốn làm, tôi đi trước.” Viêm Liệt biết mình làm như vậy là không đúng, để một cô gái ở lại chỗ hẹn một mình là việc làm rất không có phong độ, nhưng mà anh chính là không thích Âu Nhược Nhã nói những lời khó nghe về Yên như vậy, càng không hi vọng Yên bởi vì ở chung một chỗ với anh mà bị người khác làm nhục! Đi ra khỏi tiệm ăn, Viêm Liệt do dự một chút sau đó mua một phần thức ăn nhanh trở về công ty.