Lão công nói nàng không thương ta
Chương 16 : Nàng là thê tử của ta!
Sân bay.
Thượng Tuyết kéo chiếc vali đi ra sân bay, nàng cũng không có điện thoại gọi Đặng Tuyển tới đón nàng, bởi vì trước tiên nàng cần phải gặp mặt một người.
Nàng vẫy một chiếc taxi, rồi dựa theo địa chỉ trên tin nhắn điện thoại di động chạy tới một quán trà trang trí vô cùng thanh nhã. Sau khi xuống xe, Thượng Tuyết đứng ở cửa ngẩn người, khẽ thở dài.
Chuyện nên tới cũng tới.
Nàng đẩy cửa đi vào.
"Ngồi." Dợm bước tới chỗ ngồi hẹn sẵn, nàng chỉ thấy nữ nhân kia đến từ rất sớm, đang ngồi đó nhíu mày với nàng, giọng điệu vẫn hung hăng như trước.
Thượng Tuyết nghe theo ngồi xuống, không nói gì.
Thì ra cảnh tượng của phim bộ truyền hình cũng có ngày xuất hiện ở trên người nàng a, Thượng Tuyết ngẩng đầu liếc nhìn bộ dáng cố chấp của Đặng Khuynh Nhan mà cười khẽ trong lòng:
Nguyên phối (vợ cả) tới dằn mặt sao? Hay là... Do Đặng Tuyển im lặng đưa ra lựa chọn?
Tuy rằng ngày thứ hai đi công tác, Thượng Tuyết liền hoàn thành công việc, nhưng nàng vẫn nấn ná đợi chờ gần một tuần lễ. Nguyên nhân không có gì lạ, nàng cũng không muốn nhanh như vầy liền gặp mặt Đặng Tuyển, hoặc là cố ngăn cản chuyện Đặng Tuyển đưa đơn ly hôn cho nàng...
Dù cho mấy ngày nay nàng và Đặng Tuyễn vẫn liên lạc như thường lệ, nhưng nàng rõ ràng cảm giác được Đặng Tuyển đang rất bận rộn. Có mấy lần nàng gọi điện thoại cho Đặng Tuyển, đều là tiếng động tắt máy.
Tắt máy...
Trong ấn tượng, điện thoại của Đặng Tuyển đều vì nàng mà mở máy 24 giờ, chỉ cần nàng muốn liên lạc với Đặng Tuyển, cô luôn luôn là người đầu tiên gọi cho nàng. Nhưng bây giờ... Thượng Tuyết có cảm giác rét lạnh cả người, quả nhiên là không hề yêu nàng sao? Hiện tại Đặng Khuynh Nhan đã trở lại, Đặng Tuyển hết sủng ái kẻ thay thế như nàng nữa sao? Chính là... nàng luyến tiếc vô cùng.
Thì còn có thể làm gì đây? Giống như ngày đó nàng nhận được tin nhắn của Đặng Khuynh Nhan, ngoài trừ việc chấp nhận, nàng còn có thể làm gì chứ?
Hết cách rồi, nàng quá yêu Đặng Tuyển.
Toàn bộ thanh xuân của nàng đều khắc đầy tên Đặng Tuyển, chỉ cần Đặng Tuyển thích hay mong muốn, nàng đều sẵn lòng cho cô. Thậm chí là... muốn nàng rời đi...
Đặng Khuynh Nhan đánh giá nữ nhân ngồi trước mặt mình từ trên xuống dưới, một lúc sau, cô thản nhiên mở miệng nói:
"Thượng Tuyết."
"Ừ..." Thượng Tuyết siết chặt tay dưới gầm bàn.
Đặng Khuynh Nhan bật cười một tiếng, không thể không nói Đặng Khuynh Nhan là một nữ nhân xinh đẹp, nụ cười của cô ấy đủ làm cho mọi người phải ái mộ. Nhưng hiện tại nụ cười này lại cực kỳ gây phản cảm cho Thượng Tuyết.
Cho dù nàng đã quyết định kết thúc cuộc hôn nhân hoang đường kia, nhưng đối với chuyện nữ nhân này từng tổn thương tới Đặng Tuyển, nàng vẫn không cách nào tha thứ được.
Nữ nhân nàng yêu tha thiết như thế, sao có thể dễ dàng bị người khác tổn thương chứ?
Vì vậy...
Nàng không thích.
"Tuyển, tên." Đặng Khuynh Nhan rốt cục mở miệng, ánh mắt của cô như mũi tên nhọn sắc bén, "Là ta đặt."
"Tôi biết..."
Đặng Tuyển, Đặng Tuyển —— Người được Đặng Khuynh Nhan lựa chọn.
"Rất tốt." Đặng Khuynh Nhan cười khẩy, "Ta biết các ngươi đã kết hôn, nhưng ta không cho phép."
Đặng Khuynh Nhan gằn từng chữ một:
"Ta một tay bồi dưỡng Tuyển. Ngươi không xứng đáng có được!"
"..." Thượng Tuyết thống khổ nhắm hai mắt lại.
Đúng vậy, nàng không xứng đáng với Đặng Tuyển.
Nữ nhân ưu tú như thế, sao có thể thuộc về mỗi mình nàng chứ? Nàng luôn cho rằng thiên trường địa cửu, hóa ra cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha(1).
Nàng hồi tưởng lại bốn năm trước, vào đêm mưa đầu thu năm ấy, ánh mắt của Đặng Tuyển tĩnh lặng như mặt nước không chút gợn sóng.
Nguyên lai đều không thuộc về nàng...
Sự tự ti, mặc cảm bị nàng ẩn giấu lâu như thế, bây giờ lại bị tình địch không chút kiêng nể nói ra.
Đúng vậy, nàng thật sự không xứng với Đặng Tuyển.
Hoàn cảnh gia đình nàng không tốt, không thông minh, tướng tá lại không xuất chúng, cũng chẳng có sở trường gì... Thế nhưng... Tình yêu nàng dành cho Đặng Tuyển hoàn toàn trong sạch! Nàng yêu Đặng Tuyển vô cùng!
Cả đời của nàng đều chỉ yêu mỗi Đặng Tuyển mà thôi...
Ngoại trừ Đặng Tuyển, có thể sẽ không bao giờ có một người có thể khiến nàng đau đớn như thế, yêu sâu như thế...
"Tôi..." Thượng Tuyết vừa định mở miệng, lại bị một thanh âm quen thuộc ngắt lời:
"Nàng là thê tử của ta!" Đặng Tuyển thở hổn hển đứng ở cạnh bàn nhìn Đặng Khuynh Nhan, một nữ nhân luôn luôn dịu dàng như gió, cư xử tao nhã nay lại giống hệt một thiếu nữ sợ người khác đoạt lấy đồ vật yêu thích của mình đi vậy.
Thượng Tuyết hết sức kinh ngạc, lập tức đứng dậy, tự hỏi vì sao Đặng Tuyển đột ngột xuất hiện tại nơi này:
"Lão... Lão công..."
Đặng Tuyển nghe thấy thanh âm của thê tử mình, xoay đầu nhìn Thượng Tuyết một cái rồi quay trở lại nhìn thẳng vào Đặng Khuynh Nhan, gằn từng câu chữ:
"Nàng là thê tử của ta!"
Cho nên không tồn tại chuyện xứng hay không xứng.
Nghe vậy, Đặng Khuynh Nhan híp mắt nhìn Đặng Tuyển giờ khắc này chẳng khác nào một con sư tử nổi cơn thịnh nộ. Cô rất phẫn nộ khi thấy Đặng Tuyển chống đối mình:
"Ngươi, biết bản thân, đang nói cái gì sao."
Đặng Tuyển đối mặt với ánh mắt của Đặng Khuynh Nhan:
"Ta biết, ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng. Ngươi, chỉ là tỷ tỷ của ta!" Sau đó Đặng Tuyển kéo lấy tay của Thượng Tuyết, giọng điệu lãnh đạm nhưng không thể nghi ngờ, nói, "Đây là thê tử của ta!"
Đặng Khuynh Nhan đập bàn đứng dậy, bởi vì phẫn nộ mà trên trán cô nổi đầy gân xanh, cô híp mắt nhìn Đặng Tuyển, ngữ khí uy nghiêm đầy đáng sợ:
"Ngươi đừng quên ngươi mang họ gì!"
Thượng Tuyết cảm giác được cái siết chặt tay của Đặng Tuyển.
Nàng lại nghe được câu tiếp theo của Đặng Khuynh Nhan:
"Đừng tưởng rằng ngươi từ chức ở Đặng thị, trao trả lại cổ phần của ngươi rồi thì có thể rời khỏi! Ta cho ngươi biết, tuyệt đối, không thể!"
Đặng Tuyển nghiêng đầu nói với Thượng Tuyết:
"Em vào trong xe chờ tôi một chút." Nói xong liền đưa chìa khóa xe cho Thượng Tuyết.
"..." Thượng Tuyết im lặng cầm lấy chìa khóa, sau đó xoay người rời đi.
Nàng chỉ là người ngoài, không phải sao?
Chờ Thượng Tuyết đi rồi, Đặng Tuyển mới xoay đầu lại nhìn Đặng Khuynh Nhan:
"Ngươi yêu ta sao?"
Đặng Khuynh Nhan nhíu mày, đang định mở miệng lại nghe thấy Đặng Tuyển nói tiếp:
"Ta xưa nay chưa từng hỏi ngươi vấn đề này. Không phải không muốn hỏi, mà là không dám hỏi. Nhan... Toàn bộ thanh xuân của ta, tình yêu tuổi trẻ đều dành cho ngươi, mỗi hành động của ngươi ta đều để ý.... Khi mỗi lần ta nỗ lực muốn tới gần ngươi, ngươi đều đẩy ta ra xa thật xa, sau đó lại kéo ta trở về. Ta là người... Trong lòng ta cũng sẽ nguội lạnh(2)..."
Đặng Khuynh Nhan trầm mặc. Nàng yên tĩnh nghe Đặng Tuyển nói chuyện, mối tình vốn không có kết quả kéo dài gần hai mươi năm này rốt cuộc cũng tới hồi kết:
"Khi ngươi kết hôn, ta từng ảo tưởng rằng có lẽ ngươi có ẩn tình gì mới làm như vậy. Ta hết mực chờ đợi, hết mực chờ đợi..." Đặng Tuyển nhìn vào mắt Đặng Khuynh Nhan, thản nhiên nói, "Chờ cho đến khi ngươi sinh ra con của người khác... Ta nghĩ ta đại khái không thể chờ ngươi được nữa rồi, cho nên ta tuyệt vọng. Ta kết hôn với Thượng Tuyết, khi đó ta quả thật không yêu nàng..."
Đặng Tuyển nhớ lại mấy năm qua chung sống với Thượng Tuyết, cảm giác ấm áp nhẹ nhàng len lỏi vào trong tim cô.
"Nàng là một cô gái tốt, ta sống với nàng rất vui vẻ. Nhan... Ta yêu ngươi, có thể ta tới chết cũng không cách nào quên ngươi. Hai mươi tám năm trong đời ta, có hơn hai mươi năm đều trải qua cùng ngươi, đó là hai mươi năm đẹp nhất của ta... Ta xưa nay chưa từng hỏi ngươi có yêu ta hay không, không quan trọng nữa. Còn ngươi, ngươi đã chịu đựng quá nhiều rồi, Đặng thị cơ nghiệp mấy chục năm nay đều cần ngươi tới chống đỡ... Ta nghĩ kết thúc như bây giờ là hoàn hảo nhất, Nhan... Ngươi là người thấu hiểu ta nhất. Nhưng chúng ta, vĩnh viễn cũng không thể ở bên nhau..."
Đặng Khuynh Nhan trầm mặc như trước không nói lời nào, dù cho sâu tận đáy lòng cô biết Đặng Tuyển nói đúng, cô không giữ được Đặng Tuyển. Nhưng cô vẫn không muốn thả Đặng Tuyển đi, tất cả sự cố chấp của cô đều vì Đặng Tuyển mà ra. Mà bây giờ, cô buộc phải buông tay...
Cô cũng yêu Đặng Tuyển, chỉ là tình yêu của cô quá trầm mặc, quá nặng nề... Khi còn trẻ, cô không dám nói cho Đặng Tuyển biết cô yêu em ấy. Chỉ vì cuộc sống của cô không chỉ tồn tại tình yêu mà còn có trách nhiệm... Cho tới khi cô ngoái đầu nhìn lại, phát hiện ra người luôn luôn đứng ở sau lưng cô nay đã sớm thuộc về người khác...
Tạo hóa trêu người.
"Ngươi đi đi." Đặng Khuynh Nhan xoay mặt, nhìn ngoài cửa sổ, cho dù cô có đau lòng đến tột cùng, vẻ mặt cô cũng không biểu lộ chút cảm xúc.
"..." Đặng Tuyển trầm mặc nhìn cô.
"Đi đi, nhân lúc ta còn chưa thay đổi chủ kiến." Đặng Khuynh Nhan ung dung nói, "Ta sợ ta sẽ không nhịn được bức ngươi lưu ở bên cạnh ta..."
"Cám ơn..." Đặng Tuyển thì thào, sau đó xoay người rời đi.
Tựa như mười một năm trước, vào đêm Đặng Tuyển biết được tin cô kết hôn khi ấy, bóng lưng rời đi cũng quyết tuyệt(3) như thế.
Đặng Tuyển đi rồi, Đặng Khuynh Nhan như là bị rút đi toàn bộ sức lực, ngã ngồi trên ghế.
Kỳ thực, cô không thể kiểm soát được chính mình mà muốn dùng thủ đoạn để thỏa mãn dục vọng lưu Đặng Tuyển lại bên người.
Đặng Tuyển, Đặng Tuyển...
Ta thả ngươi đi rồi, ngươi có hay không cũng sẽ khổ sở?
(Chương hoàn)
+Chú thích:
(1) Tưởng rằng thiên trường địa cửu, hóa ra cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha: Cứ tưởng tình yêu ấy sẽ tồn tại muôn thuở, lâu dài như trời đất, nào ngờ mọi thứ cũng chỉ là một giấc mộng chưa tỉnh giấc mà thôi.
(2) Trong lòng nguội lạnh: thường chỉ thất vọng và đau khổ.
(3) Quyết tuyệt: Cắt đứt liên hệ một cách dứt khoát.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
36 chương
59 chương
49 chương