Lão công là zombie vương

Chương 3 : ♦ Chương 3

CHƯƠNG 3: ĐỐI MẶT Edit: Lan Anh Cô vĩnh viễn không bao giờ quên được, người đứng một bên xem Lam Tiếu Tiếu giết mình, đó lại là người đàn ông mà cô thích, cũng là người đàn ông của Lam Tiếu Tiếu, người đứng đầu căn cứ. Khi chưa tiến vào tận thế, hắn là vị hôn phu của cô, trong tình huống cô chưa biết gì, có lẽ hắn đã cùng Lam Tiếu Tiếu dây dưa cùng một chỗ. Nghĩ tới đây, cô cảm thấy ngực mình đau đớn, tiện nhân kia, cô muốn giết ả ta. Cô tiến lên, đem cửa mở ra, nhìn vào chỗ cổng ra vào không xa, là một nữ nhân mang bộ dạng yếu đuối. “Sao giờ cậu mới ra ngoài? Nhanh lên, đưa Văn Văn đi bệnh viện.” Cái giọng điệu ra lệnh kia khiến mi tâm Lạc Nhạn nhăn lại, nếu là lúc trước có lẽ cô sẽ không cảm thấy gì, nhưng sau khi trải qua cái chết, cô đã biết rõ, cô xem thường bản thân mình, cảm thấy mình dựa vào cha mẹ giống như một phế vật, nhưng lại hy vọng có người che chở, cứ như vậy mà sống qua ngày. Tay nắm thành quyền, cô muốn tiến lên cùng nàng ta lý luận, nhưng bước được hai bước, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, nếu cứ như vậy mà giết cô ta thì thật sự quá tiện nghi, phải cho cô ta sống trong địa ngục, mình trải qua những ngày sống không bằng chết như thế nào thì cô ta cũng phải chịu như vậy. Cộng thêm việc thân thể của mình quá yếu, nếu đối đầu chưa biết được ai là người thắng. Nhìn Lạc Nhạn chậm chạp không chịu động, Lam Tiếu Tiếu sắc mặt biến hóa: “Lạc Nhạn?” “Đầu của ta đau, ngươi tự mang em ấy đi đi.” “Sao lại đau đầu đúng lúc như vậy? Ở đây chỉ có mình cậu biết lái xe, nếu cậu không đưa tụi tớ đi, làm sao chúng tớ đi được?” Lam Tiếu Tiếu mím môi, trong mắt mang theo hoài nghi, cảm thấy Lạc Nhạn đang lừa mình, bất quá nghĩ Lạc Nhạn lúc nào cũng ngốc ngốc, có gì nói đó, trong lòng cũng bình thường trở lại. Cho nên bọn họ có chuyện gì thì cô nên chạy trước chạy sau, còn đầu cô đau là do cô đáng đời? Lạc Nhạn cười yếu ớt, không nói lời nào, hướng ra cổng mà đi. “Lạc Nhạn, có chuyện gì với cậu vậy? Chúng ta không phải là chị em tốt sao, hiện tại Văn Văn khó chịu như vậy, cậu lại mặc kệ như vậy?” Lam Tiếu Tiếu có chút tức giận, mình đã nói đến mức như vậy, vậy mà Lạc Nhạn còn không thèm quan tâm mà rời đi, cô biết rõ nữ nhân này giả dối đến mức đáng sợ, đưa bọn họ đến đây nuôi giống như nuôi chó, đến thời khắc mấu chốt, liền không cho bọn họ sắc mặt. Lam Tiếu Tiếu âm thanh còn vang vọng phía sau, nhưng Lạc Nhạn cũng đã đi xa, đứng ở cổng biệt thự, e ngại nhìn bốn phía xung quanh. Cô biết rõ, nguy hiểm ẩn núp ở xung quanh, tuy nhiên vẫn còn chưa bắt đầu, nhưng cũng không được bao lâu, chỉ cần qua hôm nay đến sáng ngày mai, nơi này sẽ thành địa ngục, sẽ trở thành chiến trường của lũ zombie. Vì sống sót, cô phải làm tốt chuẩn bị. Hiện tại đầu đã không còn choáng váng, cô biết đó là do trọng sinh nên mới đau đớn như vậy, theo thời gian nó cũng đã dịu đi nhiều. Từ trong ngực móc ra điện thoại, tìm số liên lạc của anh hai, sau khi tận thế xảy ra, cô không có nhìn thấy anh hai, cũng không biết tình huống của anh ấy như thế nào, cho nên hiện tại cô cần xác nhận ngay. Điện thoại phát ra âm thanh đô đô, cô vừa đi vừa gọi, không có lúc nào mà Lạc Nhạn lại sốt ruột như lúc này, giống như đang bị phán xét tuyên án tử hình. Cuối cùng khi âm thanh đô đô dừng lại, thì bên kia có người nhấc máy. “Nhạn nhi, xảy ra chuyện gì? Có phải trong người không thoải mái không?” Thanh âm của anh hai có chút khàn, lạnh lùng không có một tia tình cảm, tuy nhiên lại khiến trong lòng Lạc Nhạn run lên, anh hai, anh hai còn tốt, anh hai không có việc gì, nếu không người thân duy nhất của cô cũng không có, “Anh hai, em nhớ anh.” “Em ở yên đó, đừng đi đâu, hiện tại ở công ty có rất nhiều người xảy ra chuyện, anh ở bệnh viện xử lý, em chờ anh, anh xong việc sẽ ngay lập tức tới chỗ em.” Lạc Dật nói, trong thanh âm còn mang theo chút lo lắng, bốn phía ồn ào, loạn thất bát tao, khiến tâm Lạc Nhạn nhấc lên. “Anh hai, anh đừng ở bệnh viện, mau tới chỗ của em.” Lạc Nhạn có chút tùy hứng nói, khiến Lạc Dật bất đắc dĩ thở dài, bây giờ ở công ty hơn phân nửa người ngã bệnh, thân là tổng tài, nếu hắn bỏ đi như thế, những nhân viên này sẽ suy nghĩ như thế nào. “Nhạn nhi, chờ anh hai giúp những người ở đây xong sẽ qua tìm em, em ngoan một chút, mai sáng anh sẽ đi qua.”