Lão công là zombie vương

Chương 131 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 131: CHÔN CÙNG Edit: Lan Anh Hoàng Lượng nhìn thì có vẻ tùy tiện, nhưng lại là người cực kỳ cẩn thận, còn có tính cách của hắn rất dễ kết giao bằng hữu, cho nên Lạc NHạn vô cùng yên tâm giao nhiệm vụ này cho hắn. Hoàng Lượng vội vàng gật đầu, đối với điểm ấy hắn hoàn toàn không có ý kiến, biểu thị mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ tuyệt đối. Ngoại trừ Hoàng Lượng phải ở bên ngoài, thì những người còn lại cũng có công việc của riêng mình, nhưng chỉ làm ở trong căn cứ này. Bây giờ đã quyết định ở lại chỗ này, thì bọn họ phải bắt đầu cải tiến nó, trở thành căn cứ tốt nhất. Xét thấy người tạo ra căn cứ này là Lôi Nặc, Lạc Nhạn tất nhiên muốn hỏi qua Lôi Nặc một chút. Cũng như lời Lôi Nặc đã nói, căn cứ này hắn làm cho Lạc Nhạn, nên cô có muốn làm gì hắn cũng không có ý kiến, ngược lại chỉ có đặt tên căn cứ là phải theo ý của hắn. Bởi vì Lôi Nặc chỉ quan tâm đến việc đặt tên, cho nên căn cứ phải có tên Nặc của hắn, mà căn cứ này làm cho Lạc Nhạn nên cũng phải có một chữ Nhạn. Hợp lại chính là Nặc Nhạn. Cái tên này Lạc Nhạn không thích, nhưng Lôi Nặc vẫn cứ kiên trì, nếu như ngươi không đồng ý thì hắn có thể liều mạng với ngươi bất cứ lúc nào, Lạc Nhạn chỉ có bất đắc dĩ đồng ý. Trừ việc đó ra, muốn đi vào căn cứ thì nhất định phải nói rõ một vài vấn đề, chính là thân phận của Lôi Nặc. Sở dĩ Lôi Nặc tạo ra cái căn cứ này, là vì hắn muốn có một nơi mà những người trong đó đều phải chấp nhận thân phận thật sự của hắn, muốn được che chở thì phải tiếp nhận. Nhưng khi mọi người nghe được điều này, thì đồng loạt biến sắc. Nếu như không phải bọn họ nhận thức Lạc Nhạn, không biết Lôi Nặc lúc này không khác người bình thường, sợ là sẽ không tiếp nhận nổi, càng không bao giờ tiến vào một căn cứ có zombie làm chủ. Lại thêm một điều nữa, nếu như không phải là bọn họ đã biết trước, thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây là zombie đang nuôi nhốt con để ăn thịt từ từ. Chỉ đơn giản như vậy, chắc chắn sẽ có không ít người bị sợ hãi. Vậy thì những người muốn tìm nơi nương tựa càng thêm do dự. “Nếu như bọn họ không nguyện ý cũng không quan trọng, còn bọn họ thật sự muốn tiến vào thì nhất định phải tiếp nhận sự thật này.” Lạc Nhạn nhìn sắc mặt của mọi người, tất nhiên biết rõ họ đang nghĩ gì, “Đây là yêu cầu cơ bản nhất, nếu không thể chấp nhận Lôi Nặc, vậy cũng không cần tới đây.” Căn cứ này tồn tại, ngay từ lúc bắt đầu là vì Lôi Nặc. Mấy người Lạc Dật bừng tỉnh. Còn Lôi Nặc đứng một bên mặt mày vui vẻ, hai mắt sáng ngời nhìn Lạc Nhạn, quả nhiên trong lòng cô có hắn, dù cô không chịu thừa nhận, nhưng hắn vẫn cảm nhận được. Lạc Dật với đám Lê Tử nhìn Lạc Nhạn một cái, trong mắt đều là sự tin tưởng cùng kiên định. Lúc mới đầu họ còn do dự, đến bây giờ thì chỉ còn sự kiên định, đoạn thời gian này họ đã xem Lôi Nặc là bằng hữu, nếu là bằng hữu thì sẽ không vì người khác mà đẩy hắn ra ngoài. Mọi người đều nhất trí đồng ý, công tác tiếp theo cứ như vậy mà làm. Chờ đến lúc mọi người rời đi, Lạc Nhạn mới dời mắt lên người Lâm Mông. Từ đầu đến cuối, Lâm Mông không hề mở miệng nói chuyện, chỉ yên tĩnh ngồi đó, rõ ràng người đang ngồi trước mắt nhưng lại tạo cho người khác cảm giác không chân thực. Lạc Nhạn hé miệng, nhớ đến chuyện ngày hôm đó, tâm có chút xao động, cũng tới gần Lâm Mông hơn một chút. Mà ngay lúc Lạc Nhạn tới gần, Lâm Mông cũng lộ ra nụ cười yếu ớt, mắt như tỏa sáng mà nhìn chằm chằm Lạc Nhạn. Ánh mắt kia khiến Lôi Nặc vô cùng không vui, nhưng nghĩ đến Lạc Nhạn, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng. Lạc Nhạn do dự nói với Lôi Nặc, “Lôi Nặc, trước tiên anh đi ra ngoài đi đã.” “Không.” Lôi Nặc kiên định nói, Lạc Nhạn cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, nhưng nghĩ đến cảnh ngày hôm đó ngất xỉu, cô cũng không cường ngạnh yêu cầu Lôi Nặc đi ra ngoài, ngược lại nhìn về phía Lâm Mông. “Lâm Mông, ngày đó ngươi đã làm gì?” Lâm Mông hoang mang nhìn Lạc Nhạn, sau khi nhìn đến ánh mắt của cô thì hắn đã hiểu rõ, đầu hơi cúi xuống, che giấu sự dao động trong đáy mắt, “Tôi không có làm gì hết.” “Nhưng sao khi nhìn thấy ánh mắt của ngươi, ta liền ngất xỉu.” Lạc Nhạn cau mày, trịnh trọng nhìn Lâm Mông, lời này khiến Lôi Nặc biến sắc, ngất xỉu? Lạc Nhạn ngất xỉu? Nghĩ đến đó, hắn nhìn Lâm Mông như nhìn người chết, sau đó tới gần Lạc Nhạn hỏi, “Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Quả nhiên tên này không được bình thường. Lâm Mông nhìn Lôi Nặc một cái, dời ánh mắt đi, sau đó cắn môi, “Ngươi nói, có phải như vậy không?” Lâm Mông nói xong, mắt hơi đổi sắc, trừng một cái, một cỗ năng lượng trong nháy mắt tản ra. Lạc Nhạn còn muốn nói gì đó, trước mắt đã tối sầm, cả người choáng váng ngã xuống. Cơ hồ ngay lúc Lạc Nhạn bị ngã xuống, Lôi Nặc đã đưa tay ôm lấy eo Lạc Nhạn, ôm cô vào trong ngực, thấy Lạc Nhạn ngất đi, sắc mặt hắn liền âm trầm. “Đến cùng ngươi đã làm gì?” Sắc mặt Lâm Mông biến hóa, mắt nhìn Lạc Nhạn, đưa tay muốn sờ vào mặt cô, nhưng vừa duỗi ra liền bị Lôi Nặc tránh né, khí tức trên người Lâm Mông thay đổi, răng nanh mọc dài ra, từ khóe miệng của hắn dài ra ngoài. ... “Làm sao lại như vậy?” Một giọng nam trầm thấp, khiến đại não đang nặng nề của Lạc Nhạn hơi ngừng lại, cô ráng chống đỡ tình thần nhìn bốn phía. Nếu như nói lúc trước cô chỉ nhìn thấy mơ hồ, nhưng bây giờ giống như được phóng to cận cảnh, cô có thể thấy rõ mọi thứ nhưng vẫn không thể nhìn rõ người trước mắt. Có lẽ đã có kinh nghiệm lần trước, nên lần này Lạc Nhạn đã rất nhanh chấp nhận nó. “Đây vốn chính là người chết, ngươi còn mong người chết sống lại?” Một đạo âm thanh khác vang lên, kèm theo tiếng cười như đang giễu cợt, hắn nhìn về phía thi thể, “Đương nhiên nếu như ngươi biến cô ấy thành người giống như ngươi, cũng không phải không thể.” Lời này khiến sắc mặt người áo đen hơi biến sắc, “Ngươi làm sao lại không có biện pháp?” “Ta chỉ là người, không phải thần, tất nhiên cũng có chuyện ta không có biện pháp.” Nam nhân kia không thèm để ý nói. Lời này lập tức khiến người áo đen lộ ra sự hung bạo, tay nắm lấy cổ áo của nam nhân kia, “Nếu như cô ấy chết, thì ngươi cũng phải chôn cùng.” “Cũng được, ngươi có thể chuẩn bị một chút, để ta với cô ta cùng nhau hợp táng.” Lời này nói ra không có chút nào khách khí, lại có thể khiến nam nhân áo đen choáng váng, hai tay hắn nắm thành quyền, nhìn chằm chằm nam nhân kia một cái, sau đó đẩy nam nhân kia ra, rồi nâng bước chân nặng nề của mình đi tới bên giường. “Làm sao có thể chết? Hắn nhất định đang lừa ta, đúng không?” Âm thanh vô lực truyền đến tai Lạc Nhạn. Lạc Nhạn cắn môi, nhìn chính thi thể của mình, loại cảm giác này rất vi diệu, Lạc Nhạn suy nghĩ nhưng ánh mắt vẫn nhìn nam nhân áo đen mặc dù có chút mơ hồ. Rõ ràng cô nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng, nhưng chỉ có duy nhất nam nhân áo đen này, giống như mắt cô bị che bởi một lớp sương mỏng, không thể thấy rõ khuôn mặt hắn.