Lão công là zombie vương
Chương 13 : ♦ Chương 13
CHƯƠNG 13: LÔI NẶC BIẾN ĐỔI
Edit: Lan Anh
Thân thể Lạc Nhạn run lên, mí mắt hơi nhìn lên, nhìn cái khuôn mặt đang tức giận kia, đó là Lôi Nặc.
Khóe miệng anh ta lộ ra răng nanh, giống như một khắc sau sẽ đâm xuyên qua thân thể của đối phương, khuôn mặt có chút trắng xanh như người chết, một đôi mắt chỉ còn lại tròng trắng, cả người đều lộ ra vẻ quỷ dị, thân thể anh rất lạnh, không có nhịp tim, không có hô hấp.
Mặc kệ nhìn ở góc độ nào, anh ta đều phù hợp với đặc điểm của zombie, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại dị thường như vậy?
Ý nghĩ này vừa mới lóe lên, cánh cửa gần trong gang tấc kia lại mở ra, Lạc Dật trải qua một đêm khó chịu khiến râu mọc ra không ít, khi nhìn đến tình huống của Lạc Nhạn, tâm trong nháy mắt căng cứng, thuận tay cầm lên mộc côn vung đến chỗ Lôi Nặc.
Vốn xem như là ôn nhuận vô hại, Lôi Nặc giống như một cái đầu gỗ, bỗng mắt lóe lên, mang theo Lạc Nhạn thối lui về phía sau, giương miệng gầm lên với Lạc Dật.
Một tiếng gầm kia, có thể nghe ra là anh ta đã bị chọc giận.
Lạc Nhạn tự dưng được thả lỏng, cảm giác được cánh tay bên hông thả ra, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nhìn thấy Lôi Nặc đánh tới chỗ Lạc Dật, tâm lần nữa lại nhấc lên.
Lạc Dật vung côn lên đầu Lôi Nặc, nhưng còn chưa đụng đến thân thể của anh ta thì đã bị bắt được, một tay bắt lấy côn, tay còn lại thì chụp đến chỗ Lạc Dật.
Lạc Dật cũng đã từng tập thể hình, đối phó với mấy tên cao to đều là chuyện nhỏ, nhưng lần này anh phải dùng hết khí lực, vậy mà không thể rút côn ra, mắt thấy Lôi Nặc chụp tới, chỉ có thể chật vật trốn sang một bên, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, lại nhào đến chỗ Lôi Nặc lần nữa.
Nhưng lần này bổ nhào về phía trước, lại không bổ trúng Lôi Nặc, ngược lại giống như dâng đến tận cửa, bị Lôi Nặc một tay bắt được cổ áo.
Zombie bản năng vốn là khát máu, trong mắt Lôi Nặc hiện lên dục vọng muốn ăn thịt, cúi đầu liền muốn cắn yết hầu Lạc Dật.
“Không, Lôi Nặc, không được.” Lạc Nhạn sắp điên rồi, thân thể run rẩy, tiến lên mấy bước, muốn đẩy Lôi Nặc ra, nếu như Lạc Dật ở trước mặt mình mà biến thành zombie, có lẽ cô sẽ điên mất.
“Nhạn nhi, em mau đi đi, không cần quan tâm đến anh.” Lạc Dật trong lòng có chút lo lắng, nếu như trước đó hắn hoài nghi chuyện tận thế của Lạc Nhạn, hiện tại mọi chuyện đã được chứng minh.
Hắn vốn cho rằng mình đã đủ cường đại, nhưng khi chân chính đối mặt với zombie, hắn mới biết mình nhỏ bé như thế nào.
Lạc Nhạn lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Lôi Nặc, tất nhiên là anh ta đã nghe tiếng thét của mình nên mới đình chỉ động tác, có lẽ anh ta còn lưu lại một ít ý thức, như vậy cơ hội cứu Lạc Dật từ trong tay Lôi Nặc là hoàn toàn có khả năng.
“Lôi Nặc, van cầu anh, hãy thả anh của tôi ra.”
Lôi Nặc tựa hồ như đang do dự, vẫn duy trì động tác kia như cũ, chỉ là đôi mắt chỉ còn tròng trắng đang nhìn Lạc Nhạn.
Cô thật sự sợ anh ta làm Lạc Dật bị thương, nước mắt cô không nhịn được chảy xuống, cô chỉ có một người thân duy nhất trên đời, trên cái thế giới này ngoại trừ Lạc Dật ra, không có ai đối tốt với cô cả, cũng không có ai để ý tới cô, thật vất vả cô mới tìm về Lạc Dật, nếu như anh hai chết thì cô sẽ điên mất.
Nhìn nước mắt của Lạc Nhạn, thân thể Lôi Nặc khẽ động, anh ta buông Lạc Dật ra, đặt tay lên mặt Lạc Nhạn.
Một bên Lạc Dật nhìn thấy cảnh này liền cứng đờ, muốn đi lên đẩy Lôi Nặc ra, lại bị Lạc Nhạn ngăn cản, chỉ có thể lo lắng mà nhìn cô.
Tay của anh rất lạnh, lại rất cứng, có chút không thể khống chế được, nhưng anh vẫn cố gắng thả nhẹ động tác, tay để trên mặt cô nhẹ nhàng lau sạch nước mắt, há miệng muốn nói với cô điều gì đó, nhưng lời ra đến miệng chỉ là tiếng rống, khiến anh có chút bực bội.
Truyện khác cùng thể loại
1027 chương
290 chương
1694 chương
40 chương
47 chương
33 chương
25 chương