Lão công là zombie vương
Chương 122 : Lão công là zombie vương
CHƯƠNG 122: KIẾP TRƯỚC KIẾP NÀY
Edit: Lan Anh
Con zombie kia mặc một cái áo blouse trắng dài, chỉ có cái áo còn nguyên vẹn, còn khuôn mặt của nó thì hoàn toàn thay đổi, Lạc Nhạn phát hiện con zombie này chính là chủ nhân của cuốn nhật ký.
Chỉ là không nghĩ đến hắn thế mà biến thành zombie, hơn nữa vẫn còn lưu lại trong phòng thí nghiệm này.
Nhưng rất nhanh chuyện này đã bị cô quăng ra sau đầu.
Vì cái người cô cảm thấy vô cùng quỷ dị vào lúc này chính là đứa trẻ kia.
Vốn hắn rất nhỏ bé, nhưng bây giờ lại lớn hơn gấp đôi, nhìn hắn hiện tại cũng phải hai mươi tuổi, cùng với tiểu mỹ nam lúc nãy khác hoàn toàn.
Lạc Nhạn nhịn không được mà căng thẳng, thân thể căng cứng, vô thức lùi về phía sau.
“Chủ nhân, năng lượng trên người hắn thật nhiều, chị cẩn thận một chút.” Tử Ngọc có chút lo lắng nói, khiến Lạc Nhạn càng thêm cảnh giác, bởi vì người này cô không thể đoán được cấp độ của hắn.
Mà nam nhân kia cũng buông cái đầu của con zombie vừa nãy ra, mắt hắn đỏ rực nhìn chằm chằm về phía Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì đầu cảm thấy choáng váng, cơ thể của cô không thể kháng cự mà ngã xuống đất.
Nam nhân kia cũng sững sờ, nhìn máu dính trên tay, cả người ngây ngốc, qua một lúc lâu mới đẩy thi thể của zombie ra, nhìn về phía Lạc Nhạn.
Không đẩy còn tốt, vừa đẩy thi thể zombie ra, thân thể trần trụi của hắn lập tức lồ lộ ra ngoài.
Đau quá, thân thể Lạc Nhạn như bị xé nứt, cô đau đến mức toàn thân phát run lên.
Hắn đi từng bước về phía Lạc Nhạn, mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt của cô.
Mí mắt của cô như nặng ngàn cân, cô cố mở mắt ra thì bốn phía chỉ còn lờ mờ, mùi máu tanh trước mũi giống như muốn bao phủ cả người cô, thân thể lại đau đớn đến mức như bị lóc xương lóc thịt.
Lạc Nhạn ngây ngốc nhìn hoàn cảnh xung quanh, còn có hai thân ảnh đang chậm rãi biến mất kia.
Làm sao lại như vậy? Không phải cô đã trọng sinh rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây, ngay thời điểm cô chấm dứt sinh mạng mình ở kiếp trước?
Chẳng lẽ cái gọi là trọng sinh, chỉ là một giấc mộng?
Nghĩ đến đây liền khiến Lạc Nhạn hoảng loạn, mà ngay lúc cô bối rối, hô hấp cũng nhanh hơn mấy phần, trên người cô vẫn còn thanh băng mà Lam Tiếu Tiếu đâm xuyên qua người, cô hấp hối nhưng lại không thể chết được, chỉ có thể yên lặng chịu đựng cơn đau đớn này.
Cô biết rõ đây là chuyện mà Lam Tiếu Tiếu muốn.
Nhưng làm sao có thể như vậy?
Lạc Nhạn kêu gào trong lòng, nếu như không thể chết được thì không biết cô sẽ phải chịu đựng sự đau đớn này đến khi nào, thân thể cô run nhè nhẹ, giãy dụa muốn giết hết đám zombie trước người này.
Mà ngay lúc này lại có một người chậm rãi đi tới.
Thân ảnh kia đến gần, Lạc Nhạn phải nhíu mắt lại để nhìn rõ người trước mắt là ai, nhưng cho dù cô có làm thế nào cũng chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ.
Mà zombie trước người cô, vào thời điểm nam nhân kia tới gần, đã e ngại thối lui về phía sau, từng con từng con đều sợ hãi người kia.
“Ta, đến chậm.”
Bên trong giọng nói nhàn nhạt của hắn, giống như đang đè nén thứ gì đó, khiến thân thể Lạc Nhạn hơi ngừng lại, mí mắt giãy giụa muốn nhìn rõ người trước mắt.
Không biết qua bao lâu, người nam nhân kia ngồi xổm xuống trước người Lạc Nhạn, đặt tay lên trán cô, “Rất khó chịu?”
Lạc Nhạn há miệng, có lẽ bởi vì ngược sáng nên lúc này cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn, nhưng trong lòng lại cảm thấy an ổn hơn rất nhiều.
Nhưng cô biết rõ là mình chưa bao giờ gặp hắn trước đây.
Chẳng lẽ sau khi trọng sinh, cô đã quên điều gì sao?
Lạc Nhạn cũng không xác định, mà lúc này ngay giữa trán lại truyền đến cảm giác đau nhói, khiến cô phải chau mày.
Nam nhân kia vẫn như cũ nói chuyện một mình, “Em yên tâm, những người có lỗi với em, ta sẽ giúp em trả thù.” Nói xong dường như giọng nói của hắn cũng ôn nhu hơn, cúi người xuống tựa vào bên tai Lạc Nhạn, “Chờ ta giải quyết hết mọi chuyện, ta sẽ đi tìm em.”
Âm thanh của hắn khiến thần sắc Lạc Nhạn khẽ biến, đau đớn trên người dường như cũng giảm bớt, hai mắt mê li, linh hồn giống như bị bắn ra khỏi cơ thể, cả người hỗn loạn phiêu du khắp nơi.
Hai mắt của cô giống như bị một lớp màn che phủ, không thể nhìn rõ mọi thứ.
Nhưng ngay lúc linh hồn của cô trôi nổi, thì khắp nơi trên thế giới này lại tràn ngập khói lửa.
Hồn phách của Lạc Nhạn phiêu đãng ở trên trời, ngây ngốc nhìn căn cứ Băng Vũ.
Bị diệt?
Ở trong mắt cô, căn cứ Băng Vũ là nơi không có thứ gì có thể phá hủy, thế mà lại bị diệt?
Mà trước căn cứ Băng Vũ lúc này tràn đầy zombie, sau khi zombie vào được căn cứ, có một nam nhân đứng ở nơi đó, Lạc Nhạn biết rõ, nam nhân này là người lúc nãy nói chuyện với cô.
Lạc Nhạn muốn tiến lên nhìn xem nam nhân này là ai, tại sao lại muốn giúp cô, nhưng cô không biết tại sao, chỉ mới tiến lên vài bước thì toàn bộ thân thể như bị thứ gì đó hút lại, không ngừng kéo cô lui về phía sau.
Lạc Nhạn giãy dụa muốn thoát khỏi nó, nhưng cô chỉ vùng vẫy một lát thì cả người lại bật ngồi dậy trong nháy mắt.
Đồng thời ngay lúc cô ngồi dậy, mới hiểu ra mọi thứ.
“Chủ nhân, chị xảy ra chuyện gì?”
Tử Ngọc lo lắng hỏi Lạc Nhạn, thân thể Lạc Nhạn run lên một chút, mắt ngây ngốc nhìn bốn phía, thật lâu sau mới xác định là mình đang ngồi trên mặt đất.
Chuyện gì? Vừa rồi cô gặp phải chuyện gì?
Nghĩ đến những gì mình vừa mới nhìn thấy, lúc này nhìn lại phòng thí nghiệm, thứ cuối cùng cô thấy là căn cứ Băng Vũ và người nam nhân cao lớn đó.
Bóng dáng của người đó rất quen thuộc, lại có chút lạ lẫm, nhưng đến cùng người đó là ai? Tại sao một chút ấn tượng cô cũng không có?
Lạc Nhạn không thể suy nghĩ nổi nữa.
Nhưng rất nhanh cô phải vứt chuyện này sang một bên, bời vì trước mặt cô đang có một nam nhân đứng nhìn cô chằm chằm.
Lạc Nhạn sững sờ nhớ lại, hình như sau khi cô nhìn vào mắt hắn thì mới té xỉu, trong lòng cô hơi nghi hoặc, bất quá nghi hoặc thì nghi hoặc, cũng không thể để hắn lõa thể thế này.
Mắt cô vô thức dừng trước ngực của hắn, vốn cô nên cảnh giác nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô nhổ nước bọt, sao lại có thể xấu hổ chứ?
Sau khi tự phỉ nhổ mình, cô lại nhịn không được mà nghi hoặc nhìn nam nhân tên Lâm Mông này.
Sắc mặt hắn tuy tái nhợt nhưng lại không khác người bình thường là mấy, nếu như coi nhẹ một màn bóp đầu zombie lúc nãy, thì cô chắc chắn sẽ coi hắn là con người bình thường.
Nhưng nhớ đến lúc nãy mình bị choáng váng, cô vẫn cảm thấy không ổn.
Người này quá quỷ dị, cô vẫn nên rời khỏi đây thì tốt hơn.
Sau khi thấy Lạc Nhạn muốn đi, Lâm Mông nhíu mày, giơ chân đi tới chỗ Lạc Nhạn, mà khi hắn tới gần thì Lạc Nhạn lại đỏ mặt.
Truyện khác cùng thể loại
749 chương
166 chương
169 chương
19 chương
12 chương