Lão Công Của Tôi Rất Nhiều Tiền!
Chương 2
Thi Ánh Điệp giận không thể phá nát con đường này, đèn rực rỡ hai bên, bốn bề nhà cửa thiết kế đẹp đẽ, xe trên đường lao vun vút với đèn sáng lóa mắt, cho nên dù trời đã tối mịt thì ánh sáng từ bốn phương tám hướng cư nhiên rõ ràng cố ý chiếu thẳng vào khuôn mặt đang rất tức giận của nàng. Thực sự là tức chết nàng!
Lại được cái kẻ tên
Trương Thắng Đình kia, có gan bắt cá nhiều tay mà không có gan nhận, bị bắt quả tang lại không biết xấu hổ, dám đổ hết tội lỗi tày trời lên người một nữ nhân như nàng, hắn nói là nàng quấn quýt lấy hắn không rời, hắn là vô tội!
Hắn thực “chân thành” nói như vậy, hắn tin tưởng rằng nàng sau đó sẽ cùng những nữ nhân ngu ngốc xung quanh hắn tranh cãi kịch liệt, để cho kẻ vô sỉ như hắn làm ngư ông đắc lợi sao? Cứ nằm đó mà mơ đi!
Hắn cứ như vậy giả vờ vô tội, được, nàng sẽ giúp hắn! Một cước hung hăng đá hắn lăn lông lốc, trên mặt hắn lộ vẻ khiếp sợ, đau đến chết đi sống lại thống khổ kêu rên, sau đó nàng dùng chính vẻ mặt “ngây thơ vô (số) tội” đối với hắn mỉm cười nói thực xin lỗi, rồi tiếp theo xoay người vội vàng bỏ của chạy thoát thân!
Cho dù có là như thế thì vẫn không thể xả hết nỗi hận trong lòng nàng!
Nàng – Thi Ánh Điệp, từ nhỏ tới lớn, có người nào là không cẩn thận nâng niu yêu thương nàng không? Từ lúc đi mẫu giáo, đi tiểu học, rồi đến trung học, vào đại học, và ra ngoài xã hội, chỉ có nàng mới ức hiếp người khác, khi nào thì đến lượt người khác ức hiếp nàng cơ chứ?
Tên Trương Thắng Đình đáng chết! lúc trước nếu không phải thấy hắn bộ dạng cũng khá chất phác, tuy nhiên cũng không có thiện cảm gì nhiều đối với hắn, chỉ là đơn phương nên nàng căn bản không cho hắn cơ hội theo đuổi mà đồng ý làm bạn bè.
Nhưng là nàng vạn vạn không có nghĩ tới, người nào thì cũng có mặt nọ mặt kia, hắn bề ngoài giống một nam nhân hiền lành, chân thật nhưng ai biết tâm địa lại độc ác bắt cá nhiều tay như thế nào, nàng giờ đã hiểu!
Đáng giận! nàng chính là siêu không thích như vậy!
Kìm không được trong lòng bừng bừng lửa giận, phẫn nộ nàng giơ chân cao lên dùng sức đạp thật mạnh vào cái thùng rác ven đường, không nghĩ tới vang lên đến hai tiếng nổ.
“Phanh!”
“Phanh!” Thời gian hơn kém nhau chưa đến năm giây.
Nàng đầu tiên là sững sờ, sau đó hoài nghi quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nổ thứ hai cách đó không xa xem thử, chỉ thấy người vừa gây ra tiếng động đó cũng đang chăm chú nhìn về phía nàng, nhất thời, nàng trợn mắt lên nhìn người đó với vẻ mặt biểu lộ sự không thể tin được.
Cũng vào lúc đó, từ trên chiếc xe đang đỗ bên đường, một mỹ nhân từ từ bước xuống.
“Ngươi chờ ta một chút.” Mỹ nhân quay người hướng tài xế trong xe dặn dò, rồi lùi về phía sau đóng cửa xe lại, vừa di chuyển vừa ngẩng đầu lên kịp thấy hai cô gái phía bên kia đường đang ngây ngốc đứng nhìn mình nhất thời cũng ngẩn người ra theo.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
34 chương
10 chương
66 chương
307 chương
21 chương
25 chương