Buổi chiều Gia Kì đến nhà chính để gặp mẹ chồng như lời hẹn.
Lệ Mỹ đã đi ra ngoài trước cô nên lúc xuống nhà hai người không chạm mặt nhau.
Đến nơi Gia Kì đi thẳng vào trong để gặp bà Hạnh Nghi, bà thấy cô vội vàng đến kéo cô ngồi xuống gương mặt dường như có chuyện gì đó rất quan trọng muốn nói.
Bà lên tiếng trước.
” Mẹ gọi con đến đây là có chuyện muốn nói với con “.
Gia Kì gật đầu lễ phép nói lại.
” Dạ thưa mẹ cứ nói “.
Bà bắt đầu nghẹn ngào rưng rưng nước mắt kể lại mọi chuyện cho cô nghe.
” Lúc trước chính ta là người đã đe doạ Lệ Mỹ rời đi, nhưng Vu Quân không biết, ta không muốn nó đau lòng thêm chỉ vì một người không xứng đáng, cô ta là loại người rất tham lam ham hư vinh, không bao giờ chịu yên phận, lúc đầu ta còn chấp nhận bởi vì Vụ Quân rất yêu cô ta, nhưng càng về sau cô ta càng quá đáng, ta cho người điều tra biết được cô ta đang qua lại với thiếu gia nhà họ Trần, nhà họ Trần lại là đối thủ cạnh tranh của Bạch gia ”
Bà Hạnh Nghi ngừng một lát rồi nói tiếp.
“Sao khi sự việc bị bại lộ, ta đã đến đưa cho cô ta một số tiền bảo cô ta rời xa Vụ Quân, sai lầm của ta là không nói cho Vu Quân biết tất cả mọi chuyện, sợ nó sẽ đau lòng không chịu nổi, bây giờ đã quá muộn mọi chuyện đã đi quá xa tầm kiểm soát của ta, Vu Quân nó không còn tin tưởng vào ta nữa “.
Đột nhiên bà nắm lấy tay Gia Kì nói giọng thành khẩn.
“Ta chỉ muốn xin con đừng để Vụ Quân, lún sâu vào bóng tối nữa, xin con hãy dùng tình yêu của mình để đưa Vu Quân thoát khỏi cô ta”.
Gia Kì hít một hơi rồi đưa bàn tay nắm lấy ta bà nói “Tình yêu không thể nào xuất phát từ một phía đâu mẹ à con cũng không chắc mình đủ mạnh mẽ để chịu đựng được mọi việc”.
Bà Hạnh Nghi như muốn quỳ xuống Gia Kì vội vàng đưa tay đỡ bà ấy nói.
” Mẹ à đừng làm như vậy”.
Bà tha thiết cầu xin cô.
“Ta xin con hãy ở lại căn nhà đó đừng để Vu Quân bị ả hồ ly đó quyến rũ chìm trong bóng tối một lần nữa, xin con hãy hứa với ta Gia Kì à”.
Gia Kì vô cùng khó xử cô chần chừ một hồi lâu rồi cũng đồng ý.
“Được rồi con đồng ý mẹ mau đứng lên đi ”
Lúc này bà mới yên tâm ngồi lên ghế.
Gia Kì nhìn bà thắc mắc hỏi.
“Tại sao mẹ lại tin tưởng con đến vậy ?”
Bà Hạnh Nghi nhìn cô đầy ân cần ” ta sẽ không để con trai mình lấy một cô gái xa khi mà không biết hoàn cảnh gia đình ra sao đâu, ta biết tính cách của con không phải là người xấu không ham vinh hoa phú quý, lúc gia đình gặp khó khăn đến mấy con cũng không lấy tiền của Vu Quân đưa dù là một đồng điều đó đã chứng minh cho ta thấy con là một con người như thế nào ta có thể cho con nhiều thứ hơn nhưng đều ta cần ở con là sự thành thật không thích lợi dụng “.
Gia Kì cười nhẹ nhìn bà.
” Cám ơn mẹ đã nghĩ tốt về con, nhưng mẹ đừng đặt lòng tin ở con quá nhiều, con sợ mình không gánh vác nổi”.
Bà Hạnh Nghi chậc lưỡi phản bát.
” Con đừng nói như vậy, ta biết ơn con còn không hết”
Hai người quay lại bầu không khí bình thường.
Về phía Lệ Mỹ cô ta cũng đi ra ngoài để gặp Đinh Tùng đến nhà Đinh Tùng cô ta hậm hực đi vào, Đinh Tùng thấy vậy lên tiếng.
” Có chuyện gì xảy ra với em vậy ?”
Lệ Mỹ tức giận đưa tay chỉ vào phía mặt bị bà Hạnh Nghi tát lúc sáng nói.
” Anh xem nè em bị bà già điên đó tát đến sưng hết cả mặt rồi này “.
Đinh Tùng dường như không quan tâm đến chỗ cô ta bị tát cho lắm lên tiếng nhắc nhở.
“Từ nay về sau hãy hạn chế đến đây đi, lấy lại được lòng tin của tên Vu Quân vô cùng khó khăn, nếu chúng ta bị phát hiện xem như kế hoạch đỗ sông đỗ biển hết có biết chưa”
Lệ Mỹ gương mặt giận dỗi nói.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
266 chương
23 chương
14 chương
11 chương
23 chương