” Em phải nói để cô ta biết mình ở vị trí nào, cô ta cũng chỉ vì tiền của anh hai mới kết hôn với anh hai thôi, chị cũng hiểu ý em mà “.
Gia Kì đứng im lặng nhịn nhục từ nảy đến giờ bắt đầu lạnh giọng nói.
“Trước giờ tôi luôn nhịn bởi vì tôi nghĩ cô là em gái của Vu Quân nhưng càng nhịn thì cô càng quá đáng, sẵn tiện hôm nay tôi sẽ dạy cho cô biết thế nào là phép tắc trên dưới”.
Gia Kì hít một hơi nói tiếp
“cô đừng vội phán xét người khác như vậy, chắc gì bản thân cô trong sạch mà lại đi nói xấu người khác, nhìn cô cũng có học thức sao mở lời ra lúc nào cũng chửi mắng người khác một cách vô văn hóa như vậy “.
Thiên Ngọc bị Gia Kì nói đến cứng miệng tức giận la lên.
“Đừng hòng tôi gọi cô là chị dâu, đồ rác rưởi, chắc cô đã dùng những thủ đoạn đê hèn để được bước chân vào nhà họ Bạch, anh hai tôi bị mờ mắt mới lấy cô”.
Gia Kì lúc này cơn giận cũng đã lên tới đỉnh điểm khi nghe những lời chửi rủa của Thiên Ngọc cô thật sự không thể nào chịu nổi m, bắt đầu phản công lại.
Lệ Mỹ thấy hai người họ sấp xảy ra trận cãi vã lớn vội vàng ngàn lời.
“Xin cô Gia Kì thứ lỗi cho, con bé còn nhỏ không khống chế được lời nói của mình mong cô thứ lỗi cho”
Thiên Ngọc đứng kế bên nghe Lệ Mỹ nói khó chịu phản bát
” Chị à loại người này chúng ta không nên xin lỗi “.
Lệ Mỹ chậc lưỡi một cái nói với Thiên Ngọc.
“Em mà còn như vậy chị sẽ giận luôn đó”.
Thiên Ngọc nghe xong liền ủ rũ im bặt.
Rồi Lệ Mỹ quay sang nhìn Gia Kì nói.
” Rất vui được gặp cô, tôi xin tự giới thiệu tôi là Lệ Mỹ tôi sẽ ở lại đây một thời gian, có gì không vừa ý mong cô bỏ qua cho”.
Gia Kì đơ người khi nghe Lệ Mỹ nói, tại sao lại gặp phải tình cảnh ngang trái như thế này, người yêu cũ của chồng mình lại đến sống chung với cô chẳng khác nào chuyện tình tay ba.
Gia Kì lúc này mới lên tiếng hỏi.
” Cô đã hỏi ý Vụ Quân chưa mà đến đây ?”
Thiên Ngọc vội xen lời.
” Không có sự cho phép của anh hai mà chúng tôi giám đến đây à”.
Thiên Ngọc quay sang nắm lấy cánh tay Lệ Mỹ rồi nói.
” Mình đi thôi chị hạng người này chúng ta không nên nói nhiều “.
Rồi Thiên Ngọc Kéo tay Lệ Mỹ đi lên phòng không quên quay sang quát đám người hầu.
” Các người nhìn cái gì, còn không mau lên dọn phòng cho cô Lệ Mỹ”.
Gia Kì đứng giữ sảnh nhà gương mặt đầy sự hoang mang, mọi chuyện cứ xảy đến dồn dập khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi không nên làm gì nữa.
Bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên làm cho Gia Kì quay về thực tại, một người hầu vội mang điện thoại đến cho cô, Gia Kì màng hình dòng chữ hiện lên người gọi là Vu Quân.
Gia Kì chần chừ một hồi lâu mới bắt máy cô hi vọng mọi chuyện không như Lệ Mỹ nói.
“Alo “.
Đầu giây bên kia chỉ nghe được tiếng thở mệt mỏi, rồi một giọng nói trầm ấm vang lên.
“Em đã gặp Lệ Mỹ rồi chứ ?”.
Gia Kì cũng nhẹ giọng đáp.
” Gặp rồi, là anh đồng ý cho cô ấy đến đây hả ?”
Vu Quân hít một hơi rồi nói.
” Đúng là anh đã đồng ý nhưng anh có lý do để làm như vậy mong em hiểu “.
Gia Kì cảm thấy trong lòng vô cùng bối rối cô không biết nên đối diện với hoàn cảnh này như thế nào, nhưng con tim và lý trí không cho phép cô yếu đuối.
“Được rồi anh không cần giải thích nhiều đâu, miễn là anh cảm thấy vui vẻ là được, và hãy cho em một lý do chính đáng để sau này em không cảm thấy phiền lòng về mọi việc “.
Vu Quân cảm thấy trong lòng vô cùng tội lỗi.
“Được rồi tối này chúng ta sẽ nói chuyện với nhau” Rồi Hai người cúp máy Gia Kì cảm thấy lòng nặng trữu tình yêu cô muốn dựng xây bao lâu nay nó còn mỏng manh hơn bồ công anh bay trong gió, nó sẽ biển mất khỏi vòng tay cô lúc nào cũng không biết.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
266 chương
23 chương
14 chương
11 chương
23 chương