Gia Kì vô cùng bực tức cô lên phòng tắm rửa rồi leo lên giường nằm ngủ một mạch, một phần cũng quá mệt mỏi vì phải làm việc cả ngày nên cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ngủ đến nữa đêm cô có cảm giác ai đó đang ôm mình nhưng vì quá buồn ngủ nên cô không còn để tâm đến.
Sáng thức giấc thấy người đàn ông đang nằm kế bên mình Gia Kì nhớ đến chuyện tối qua liền đẩy tay Vu Quân ra khiến anh ta thức giấc.
"Buông ra, ai cho anh ôm tôi"
Vu Quân gương mặt ngáy ngủ đầu tóc rối bời.
"Làm gì mà ồn ào quá vậy".
Vẫn đưa tay siết chặt lấy eo Gia Kì không cho cô đi.
Gia Kì vùng dậy nhưng không thể làm được gì vì lực tay của Vu Quân quá mạnh.
Gia Kì tức giận nói
"Mau buông ra, ai cho anh ôm tôi, ngày mai chúng ta sẽ ngủ riêng".
Vu Quân vẫn nhắm mắt giọng khàn khàn bất lực lên tiếng
"Sao em ồn ào quá vậy".
Gia Kì liếc ngang anh một cái.
"không muốn ồn ào thì! ! ! ! um um"
Chưa kịp nói hết câu đã bị nụ hôn của Vu Quân chặn lại, Gia Kì vô cùng bất ngờ cô đơ một lúc mới bừng tỉnh đẩy Vu Quân ra nhưng cô chỉ bằng một hạt đậu, còn hắn ta như một con gấu khổng lồ mọi lực đẩy của cô đều vô tác dụng.
Hắn ta lấy môi mình chà sát vào môi Gia Kì, còn đưa lưỡi liếm cánh môi đỏ mọng của cô, còn về phía Gia Kì cô vẫn cắn chặt răng không cho hắn ta luồng vào bên trong, nhưng cô nghĩ hắn ta là ai một cao thủ có đầy kĩ năng lão luyện còn cô chỉ là con cừu non nớt đáng thương.
Vu Quân bóp lấy eo cô như lần trước ở buổi hôn lễ, bởi vì hắn ta biết đó là chỗ nhại cảm nhất của cô, Gia Kì bị bóp eo giật mình, chỉ lơ là một chút đã bị tấn công vào khoang miệng, hắn đưa đầu lưỡi của mình quấn lấy đầu lưỡi của cô, kĩ thuật hôn của Vu Quân quá điêu luyện kĩ cho Gia Kì bị cuốn theo, cô bắt đầu vòng tay qua cổ Vu Quân đáp trả lại nụ hôn đó, nhưng có đôi chút vụng về, hai người hôn nhau đến khi Gia Kì không còn chút hơi thở nào, thấy cô thoi thóp vì thiếu dưỡng khí Vu Quân mới chịu buông tha cho cô, nhưng lúc rời khỏi môi cô hắn còn tham lam mút cắn môi dưới của cô.
Đôi môi vừa được yêu thương của Gia Kì bắt đầu sưng đỏ, đây là lần đầu tiên cô được hôn sâu đến như vậy cảm giác không tồn.
Vu Quân cuối cùng cũng chịu buông tha cho cô, nhưng trước lúc rời khỏi giường hắn kề môi vào tai cô nói.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm".
Rồi hắn hôn lên cổ Gia Kì một cái mới rời đi.
Còn về phía Gia Kì cô nằm bất động sau màng mây mưa vừa rồi, sau đó cô lấy lại tinh thần ngồi dậy.
Lúc nảy hắn nói gì với mình vậy, chịu trách nhiệm gì chứ chỉ hôn thôi mà.
Sau khi Vu Quân đi làm, thì bà quản gia bước vào phòng đưa cho Gia Kì một chiếc thẻ màu đen.
Thiếu gia có căn dặn đưa thẻ này cho thiếu phu nhân.
Gia Kì nhận lấy
"Đây là thẻ ATM mà".
"Dạ đúng vậy, thiếu gia muốn cô sử dụng tiền trong thẻ nên thiếu phu nhân không cần bán đồ của mình nữa đâu".
Gia Kì đưa lại cho bà quản gia
"Tôi không cần đâu, tôi sẽ tự sắp xếp được".
"Thưa thiếu phu nhân xin cô hãy làm theo yêu cầu của thiếu gia, đừng để ngài ấy nổi giận".
Gia Kì khó hiểu sao Bà quản gia
"Anh ta nổi giận đánh sợ lắm sao?"
Thấy bà quản gia không nói gì thêm, Gia Kì chật lưỡi
"Được rồi đưa đây cho tôi".
Cô nhận lấy rồi tùy tiện cất nó vào ngăn tủ, không thèm để ý.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
266 chương
23 chương
14 chương
11 chương
23 chương